Đừng rời xa anh
Rồi ngày mai đây rất có thể em sẽ theo chồng về phương trời xa lạ. Nhưng em ơi hãy đứng lên vì khát vọng sống tôi luôn đồng hành và cố gắng thổi bùng trong em…
Tôi quen em vào một buổi chiều mưa buồn nơi tỉnh lẻ, trong công viên ngồi một mình, tôi nhận ra em với hai dòng lệ rơi. Có lẽ em là hình ảnh đầu tiên mà tôi bắt gặp và làm bản thân mình nhớ nhất. Em mang một dáng vẻ dịu dàng, trái tim tôi như nửa tỉnh nửa mơ.
Qua lăng kính tâm hồn tôi trầm ngâm suy đoán. Đồng hồ đã điểm gần 22h sao em còn một mình nơi đây? Cái không khí thoáng đãng sau cơn mưa làm lòng người lắng dịu, nhưng riêng tôi đang thổn thức, cồn cào. Tôi nhìn về chân trời xa xăm, nơi cơn mưa vừa dứt hạt, thoáng chút chần chừ tôi mạo muội gọi em. Em nói lời xin lỗi khi làm phiền tôi yên tĩnh và rồi tôi và em đã quen nhau.
Chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện bâng quơ, những câu chuyện trời mưa tháng sáu để em quên mau giọt nước mắt của mối tình đầu!
Sau khoảng thời gian khá lâu tôi mới dám hỏi em về câu chuyện ngày đầu mà chúng tôi gặp, vì tôi không muốn vết thương làm cô sinh viên năm đầu như em lại nhói đau. Chuyện tình yêu thì có nghìn đường trăm ngả nhưng chuyện tình em làm tôi bắt gặp sao nghe nhói trong lòng.
Em và tôi có nhiều điểm tương đồng vì chúng tôi sinh ra trong hoàn cảnh bất hạnh. Tôi không oán trách cuộc đời, tôi thầm cảm ơn vì cuộc sống mang cho tôi sức mạnh niềm tin. Không hiểu do duyên số sắp đặt hay định mệnh xui khiến, tôi đã thấy thương em ngay từ cái nhìn đầu.
Video đang HOT
“Hạnh phúc chẳng bao giờ muộn khi ta còn đang sống”… (Ảnh minh họa)
Thật lòng mình trái tim tôi mềm yếu lắm, tôi không yêu em một cách vội vàng, một thứ tình yêu sét đánh mà tình yêu ở tôi là sự đồng cảm từ hai trái tim. Em cũng thương tôi thật nhiều nhưng biết làm gì khi chúng tôi vẫn còn ràng buộc tình cảm. Vết thương trong em vẫn chưa lành đâu đó. Tình nghĩa thắm nồng giữa tôi và người yêu khó có thể tách biệt tức thì.
Cơn mưa tháng sáu như cồn cào hơn khi em hay tin mình phải về lấy chồng như lời mong mỏi của mẹ. Thực tế hơi phũ phàng khi đè nặng đôi vai em là hãy làm điều em không hằng mong. Em nào biết gì đâu về khái niệm theo chồng xuất giá? Hôn nhân đâu phải chuyện một bữa một ngày rồi đến với nhau có chắc hạnh phúc không? Em cố giải thích để gia đình thấu hiểu, em sợ vết xe đổ của mẹ do đã đôi lần hạnh phúc vỡ tan nhưng tất cả như vô vọng trong em vì mẹ gạt ngang, đòi tìm đến cái chết nếu em không nghe lời mẹ.
Em như vỡ tan về số kiếp cuộc đời mình. Rồi ngày mai đây rất có thể em sẽ theo chồng về phương trời xa lạ. Nhưng em ơi hãy đứng lên vì khát vọng sống tôi luôn đồng hành và cố gắng thổi bùng trong em. Việc gì đến ắt hãy đến, hãy đấu tranh cho hạnh phúc cuộc đời mình em nhé?!
Trong đôi mắt em ẩn hiện đâu đó một nỗi buồn không lối thoát. Em hỏi tôi: “Giờ này hạnh phúc có muộn không anh?”. Tôi đáp rằng: “Hạnh phúc chẳng bao giờ muộn khi ta còn đang sống”.
Yêu và được yêu chính là điều hạnh phúc nhất trong đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay một tình yêu
Người ta nói "không gian là cơn gió, nó sẽ thổi bùng ngọn lửa tình yêu nhưng cũng có thể sẽ dập tắt một tình yêu"...
Anh yêu! Em có được phép gọi như vậy không khi chúng mình đã chính thức chia tay? Anh biết không thời gian xa anh chỉ mới đây thôi nhưng em thấy sao mà dài vô tận. Mình làm chung một phòng ngày nào cũng gặp nhau, đôi lúc lại xảy ra tranh cãi trong công việc. Em biết tính anh nóng lắm đã tranh cãi với ai là muốn thắng cho bằng được, còn em cũng là người cố chấp. Nhưng khi cãi nhau mặc dù anh là người có lỗi nhưng em vẫn là người chịu thua trước. Anh biết không trong cuộc sống mỗi người nhịn một câu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng tại sao khi em đang giận dỗi, em đang rơi vào tình trạng khủng hoảng tâm lý trong khi anh là người có lỗi mà anh lại không thể nhường nhịn em? Chẳng lẽ nhịn vợ một chút là sĩ diện của người đàn ông bị giảm sút sao anh?
Anh luôn nghĩ anh làm gì cũng đúng anh không hề sai, chỉ có người khác mới sai thôi. Em nhớ có lần anh kể với em về Tùng, Tùng nói anh rằng "Bố thì có bao giờ sai đâu". Quả đúng như vậy phải không anh? Con còn nhỏ mà đã biết nhận xét chính xác như vậy rồi, khi nghe em cũng buồn cười thật. Anh à, khi đang cãi nhau mà anh đòi về hay anh bỏ đi nơi khác là anh tỏ thái độ xem thường người ta không. Đêm đó em muốn anh ở lại với em nhưng anh cứ muốn về em không hiểu vì sao.
Anh nói "nếu tối nay anh ở lại thì sẽ không bao giờ anh ở lại nữa...", không biết khi anh thốt ra câu nói đó thì anh đã suy nghĩ gì nhưng anh biết không anh đã nói như vậy thì chuyện của chúng ta xem như kết thúc. Không ai có thể yêu nhau và muốn đến với nhau lại không muốn ở bên nhau, chẳng lẽ mình yêu nhau, cưới nhau rồi hai đứa lại ở hai nhà.
Anh à! Sao mà em nhớ anh nhiều như vậy. Một ngày, hai ngày anh biết không em đã cố gắng lắm để không nhắn tin cho anh, không chát qua sky với anh. Tối ngày thứ hai anh gọi điện thoại hỏi thăm em vui lắm nhưng lại lo sợ nhiều lắm, em sợ mình không đủ dũng khí để rời xa anh.
Không còn gặp nhau, không còn thấy nhau nữa nên có thể mình sẽ quên nhanh thôi... (Ảnh minh họa)
Nhưng anh ơi em phải quyết tâm thôi, vì em không thể giữ được anh, không thể khiến anh toàn tâm toàn ý yêu em mà không nghĩ đến người con gái khác. Em chấp nhận là người thua cuộc, em đành bỏ dở hành trình cùng anh đi hết quãng đường còn lại của chúng mình.
Em đành từ bỏ ước mơ về ngôi nhà hạnh phúc của anh và em, ngôi nhà mà khi mới quen anh đã nói với em. Buồn quá phải không anh, anh có cùng nỗi buồn với em không? Chắc là không đâu phải không anh. Vì ngoài em ra bên cạnh anh còn có người con gái khác mà. Chỉ cần người ta điện thoại là anh có thể đi bất cứ thời gian nào.
Anh trách em sao cứ xâm phạm quyền riêng tư của anh? Nhưng anh ơi nếu không làm vậy thì làm sao em biết được anh đang có ý với người khác. Khi ở bên cạnh em mà người ta cứ điện thoại, nhắn tin là yêu anh và rất vui vì được anh quan tâm.
Anh thử đi hỏi khắp thế gian này có người phụ nữ nào không ghen, không tìm hiểu chuyện đó chứ. Anh à! Em không muốn ghen vì em biết ghen sẽ làm mình trở nên yếu hèn và ích kỷ. Em biết điều đó nhưng tình yêu có thể mất chứ lòng tin không thể mất được. Em tin anh nhưng anh đã làm gì sau lưng em, anh nói "không có gì là anh không dám" phải có lẽ như vậy nên anh đã không nghĩ gì đến cảm giác của người yêu mình khi anh hành động như vậy.
Bây giờ em đã chuyển công tác xa anh rồi như vậy cũng hay phải không anh?Vì không còn gặp nhau, không còn thấy nhau nữa nên có thể mình sẽ quên nhanh thôi. Người ta nói "không gian là cơn gió, nó sẽ thổi bùng ngọn lửa tình yêu nhưng cũng có thể sẽ dập tắt một tình yêu", chắc mình sẽ rơi vào trường hợp bị dập tắt mà thôi. Chào nhé "anh yêu", chúc anh có chuyến công tác thật vui và thành công như mong đợi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giấc mơ không trọn vẹn! Đã gần 6 tháng rồi kể từ ngày anh đuợc xuất ngũ, cũng là ngày anh bắt đầu trốn tránh em, và cũng là lúc mọi thứ trong em, tình yêu, niềm tin, và niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống... Tất cả sụp đổ... Em muốn mình được giống như anh, sống vui vẻ vô tư, không muộn phiền, không suy...