Đừng quên em anh nhé!
Bức thư cuối em viết cho anh, hay là em viết cho chính mình!
“Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi…. Còn em những lần em dừng lại trong cuộc đời mình, anh à…. Hình như đều nghĩ về anh…. Giá như…”
Mình chia tay khi bàn tay em vẫn cần hơi ấm của anh. Giá như ngày ấy em đủ bản lĩnh, gạt phăng mọi thứ sang một bên, giá như em đã không quá coi trọng cái tôi bản thân, đã quá phụ thuộc. Hà Nội bắt đầu vào hạ, những cơn mưa rào cũng chóng đến thôi, lại thêm một mùa hạ không có anh… Giá như….
Người ta bảo để yêu một người chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng để rời xa một người thì cần một khoảng thời gian thật lâu.
Anh à! Anh là người đầu tiên khiến em ấn tượng đậm sâu đến thế ngay từ khi đặt chân đến ngôi trường này, người mà em đã trao trọn vẹn trái tim và khối óc. Cái nơi đầy rẫy những ký ức về anh có thể chẳng bao giờ xóa nhòa được. Và rồi sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được cảm giác của một người con gái mỗi lần tan ca, khoảng cách thật gần khiến trái tim ai đó loạn nhịp, sẽ chẳng hiểu tình yêu của em rộng lớn đến nhường nào… Trước kia và bây giờ vẫn vậy.
Xa anh! Chẳng ai không khóc cho mối tình tan vỡ. Và em tự hỏi tại sao chúng mình lại không đến được với nhau khi mà cả hai đều rất yêu thương nhau? Phải chăng là do duyên phận? Em không có cách giải thích nào khác cho những nỗi đau mà mình đang phải gánh chịu.
Anh thân yêu! Có lẽ khi anh đọc những dòng này là khi anh đang ở bên người mà anh yêu nhất – nghiễm nhiên không phải là em – thứ tình cảm đáng lẽ ra thuộc về mình. Chẳng thể nào ngờ, một ngày nào đó – chủ đề nói chuyện của em và anh lại về một cô gái khác – người yêu của anh. Không hiểu sao mỗi lần nhắc đến hai từ này là trái tim em lại đau đớn tột độ. Nếu như là một không gian rộng, em sẵn sàng khóc thật to để quên đi thực tại… quên đi những từ ngữ của anh – nó xoáy sâu vào tâm trí của em nhói từng hồi.
Em không ngăn được những dòng nước mắt ít nhất là khi nghĩ về anh, về những ngày tháng có anh trong cuộc đời này. Có một điều, hẳn anh chưa thấu rõ đó là em chưa bao giờ hết yêu anh, chưa bao giờ ngừng yêu anh kể cả trong suy nghĩ. Em đã từng mường tượng về một tương lai không xa, một tương lai có anh, có mái ấm gia đình, hạnh phúc giản đơn. Mà đơn thuần em chỉ là một người vợ – còn anh- cha của những đứa trẻ. Hạnh phúc nhỏ nhoi, vô bờ bến… Mà trước đây, với em chỉ đơn giản là một ý niệm điên rồ.
Còn lúc này thì sao, hiện thực dường như nó dẫn kéo em về với thực tại, đã một năm rồi mà sao những yêu thương ngỡ như mới hôm qua. Cái khoảng khắc anh nói “Anh chỉ cần cô ấy, cô ấy là tất cả đối với anh”… thì thế giới của em đã sụp đổ. Hình ảnh anh vỡ òa, bao kỷ niệm, bao hạnh phúc bủa vây trong tâm tư người con gái. Có bao giờ anh ôm trong tay người con gái khác chợt hiện lên hình ảnh của em? Thế mà khi cõng em – em đã lầm tưởng rằng anh đang đặt trên lưng mình cả thế giới – chở che và thương yêu cô ấy suốt cả đời.
Video đang HOT
Cất giữ nụ cười rạng rỡ nhất của em vào thật sâu anh nhé! (Ảnh minh họa)
Em đã từng níu kéo, đã từng tìm kiếm, tìm kiếm lại cái cảm giác anh dành cho em ngày nào, nhưng thực sự em không đủ quyền năng để làm được điều đó. Cảm xúc của con người mong manh, một khi đã ra đi khó mà trở lại.
Giai đoạn thất vọng, đau khổ, tự vấn bản thân của em cũng dần qua đi thôi. Anh hãy bình tâm mà hạnh phúc…dẫu biết rằng điều đó là xa xôi lắm. Trái tim như chai sạn với khổ đau. Xót lắm, đau lắm, có ai muốn tự đâm vào tim mình đâu… Nhưng yêu là vậy, là tự đâm cho mình nhát dao như trí mạng, còn hơn cứa vết thương vào tim người mà mình yêu thương nhất!
Con người mà, đâu thể nào đối diện được mãi với sự lừa dối. Cả em và anh đều biết điều đó. Hiện thực đầy đau khổ nhưng đối mặt được với hiện thực khổ đau sẽ dễ dàng cô đọng hơn là để nó lan tràn.
Em muốn lắm, hy vọng lắm… một khoảng khắc nào đó trong cuộc đời, khi anh đang hạnh phúc bên người khác, anh sẽ nhớ đến em. Em đang tự nhủ với bản thân, chia tay anh không phải là nỗi đau, không phải là thất bại mà là bài học cuộc đời, giúp em nhận ra yêu thương cũng vẫn sẽ có lúc quay đầu. Nhưng con người thì không thể quay đầu mà vẫn phải bước tiến. Ngày hôm qua, chúng mình chia tay, chúng mình dừng lại, chúng mình đã không còn là định mệnh.. nhưng em sẽ tiến bước đi qua anh, chúng mình sẽ lướt qua như vô tình để gió đem tình yêu chúng mình rải rắc vào kỷ niệm.
Đừng quên em anh nhé! Đó sẽ là những hồi ức đẹp đẽ để anh nhớ, để anh tự hào rằng đã có một người yêu anh nhiều như thế nào và một người đáng để anh yêu.
Hãy trao em nụ hôn cuối được không anh. Em đã cảm nhận được vị đắng trên môi em, và cả vị đắng trên môi anh. Nụ hôn ngọt ngào thơm mùi dâu tây đâu rồi anh nhit? Hình như chỉ toàn vị mặn… đắng chát. Em chỉ muốn lưu giữ lại một chút ngọt ngào để xoa dịu đi vết thương. Không để anh bị trầy xước, không để anh thêm sầu khổ, không để anh phải phiền lòng, bận tâm thêm nữa… Vậy em sẽ ra đi. Ánh mắt em không u buồn đâu anh, nụ cười trên môi em vẫn nở khi anh nhìn em, khi anh nắm tay em, khi anh ôm em lần cuối.
Nhưng anh ơi, anh có biết khi mình đi lướt qua nhau, có giọt nước mắt vô tình rơi vào khóe miệng chát đắng. Nhưng em vẫn cười, bởi em biết em đã giữ lại được một góc nhỏ xíu nơi trái tim anh rồi.
Cất giữ nụ cười rạng rỡ nhất của em vào thật sâu anh nhé! Nó thuộc về anh, về những yêu thương.
Hạnh phúc anh nhé!
P/s: Vì em là một cô MK, em chấp nhận làm tổn thương mình, em chấp nhận tất cả… Em sẽ quên anh, sẽ yêu một chàng trai khác nhưng không phải bây giờ. Thời gian ơi, hãy giải đáp hộ giùm cô ấy! Và đôi khi xa nhau không phải mình đã hết yêu mà bởi vì mình đã yêu quá nhiều.
Theo VNE
Cưới chưa nửa năm, tôi đã muốn ly hôn
Anh là công nhân nhà nghèo, tôi là kế toán. Từ lúc yêu cho đến cưới, tôi không được lòng nhà chồng. Mẹ đẻ khuyên tôi ly dị.
Tôi năm nay 29 tuổi, chồng tôi 28, chúng tôi vừa cưới nhau hồi đầu tháng 1, tính đến nay chưa đầy nửa năm. Vợ chồng tôi khắc tuổi, nên từ khi mới quen đã hay giận hờn, cãi vã nhau. Tôi làm kế toán, còn anh là công nhân trong khu chế xuất, chúng tôi có nhiều điểm không tương đồng, nhưng vì yêu, tôi bất chấp lời bàn ra tán vào của bè bạn để đến với anh.
Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm mới tiến hành đám cưới. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, anh phải tự lực kiếm tiền dành dụm để cưới vợ. Anh chân thành yêu tôi và mong muốn xây dựng tương lai cùng tôi, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên anh ngỏ ý nhờ tôi góp sức để ngày đám cưới được tổ chức sớm hơn. Tôi đồng ý. Tiền lương anh làm ra thì chúng tôi chơi họ, lương của tôi thì gói gém chi tiêu ăn uống cho cả hai.
Quen nhau được vài tháng thì gia đình anh và anh đều mong muốn tôi dọn về sống chung nhà trọ. Suy nghĩ đắn đo lắm, lúc đó lại là lúc tôi đang tìm phòng trọ để ở ghép, không thể từ chối trước chân tình của gia đình anh, tôi đã dọn về sống cùng chị em anh và anh. Mẹ anh thì ở dưới quê, bà cũng thường xuyên lên thăm con cái và ở chơi dăm ba tháng rồi về lại quê.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Thời gian đầu, gia đình anh rất quý tôi, dù chưa cưới nhưng cuộc sống chung cũng giống như làm dâu, tôi thấy có sự gò bó và không được thoải mái lắm, nhưng cũng không biết nói sao để dọn đi. Tôi hoàn toàn giấu biệt gia đình về chuyện này. Rồi đến lúc chị gái anh mang thai, chị muốn rời phòng trọ để tiện cho việc sinh nở. Chỗ ở mới khá xa, người yêu lại không có xe đi làm, nên tôi với anh quyết định không dọn cùng chị và mấy em mà ở lại phòng trọ cùng 2 người bạn ở ghép.
Lần đó tình cảm gia đình anh dành cho tôi giảm hẳn. Tôi cũng cố gắng hòa đồng, cuối tuần cũng xuống phòng chị hỏi han thăm nom để lấy lại tình cảm. Rồi chúng tôi lấy tiền đóng họ, mua 2 chỉ vàng dành làm đám cưới. Ban đầu anh đem xuống gửi mẹ, bạn bè tôi biết được thì bảo tôi nói anh lấy khéo lại, của mình mình giữ, đâu biết chắc được là hai đứa có cưới không. Lúc đó anh có mượn lại mẹ một chỉ với lý do đeo đi đám cưới, rồi anh đưa lại tôi cất. Thế là mẹ giận, bảo em gái anh đem một chỉ kia lên cho tôi giữ luôn, em của anh đưa tôi rồi ngúng nguẩy quay lưng đi. Tôi chỉ biết im lặng, sau đó thì tôi cất giữ. Lại một lần nữa gia đình anh không hài lòng về tôi.
Quen nhau cho đến ngày quyết định lấy anh, tôi mới dẫn anh về ra mắt gia đình. Lúc đó, gia đình tôi cương quyết không chấp nhận, cha mẹ anh chị đều khuyên tôi từ bỏ, không muốn sau này tôi sẽ khổ. Gia đình anh tự ái cũng định không cưới tôi, anh cũng định buông xuôi, nhưng tôi thương anh nên cố thuyết phục gia đình. Cuối cùng, vì thương con, ba mẹ tôi đành gả con mà lòng không mấy vui.
Ngày đưa dâu, mẹ tôi rớt nước mắt. Thấy mẹ lo lắng, tôi trấn an mẹ rằng con không về làm dâu đâu, mẹ an tâm. Và gia đình anh cũng hứa với ba mẹ tôi không bắt tôi về làm dâu, vì thực sự điều kiện dưới quê anh rất khó khăn, phải đi phà, sông nước xung quanh, xa chợ, xa trường học... (Quê anh ở Trà Ôn, Vĩnh Long).
Đám cưới cũng được tổ chức, bên nhà gái thì ba mẹ tôi bỏ chi phí tổ chức. Thấy vậy nên bè bạn mừng cưới, tôi đều gửi lại cho mẹ để mẹ thanh toán các khoản như tiền thuê rạp, thuê áo vest, chụp hình, thịt thà cá mắm... Riêng bên nhà trai, vì không có chi phí ban đầu, phải vay mượn, rồi khách mời quá đông mà người đi thì ít, xong đám cưới anh và gia đình anh tính toán chi phí và anh bảo lỗ. Sau đám cưới, hai vợ chồng không được gì ngoài số vàng cưới tự sắm, mà còn phải gánh số nợ 18 triệu đồng. Tôi buồn lắm, cố giấu gia đình mọi chuyện. Tôi đồng ý trả nợ cùng anh, nhưng tôi bắt anh phải hứa là không để thiếu nợ nữa, còn phải tích góp để sinh con, anh đã đồng ý.
Cưới tháng 1, đến tháng 8 là tôi với anh hoàn tất nợ nần. Nhưng chưa chờ đến dứt nợ, anh bàn tính chuyện vay tiền mua bò gửi mẹ chồng nuôi, đồng thời anh sẽ đứng tên vay tiền giùm chị gái, anh nói hàng tháng chị gái sẽ trả tiền mặt lại cho anh, và anh nói anh không muốn làm công nhân nữa, anh muốn vay tiền mua bò để sớm có vốn về quê chăn nuôi, trồng trọt. Tôi không đồng tình với ý kiến của anh, nói mãi mà anh không chịu nghe, anh cương quyết phải vay tiền mua bò, phải đứng tên giúp chị.
Tôi bảo hai đứa còn nghèo khó lắm, lương thấp, vay tiền nữa thì hàng tháng sẽ rất khó khăn trong việc chi tiêu. Tôi khuyên anh từ từ ổn định rồi tính chuyện làm ăn. Còn đứng tên vay tiền giùm chị gái, anh bảo thời gian vào làm của chị chưa đủ điều kiện để vay, em út thì chưa đủ tuổi, em kế thì vừa vay năm ngoái rồi, giờ chỉ có mình anh là giúp chị được. Chỗ chị em, chuyện tiền bạc dễ mất lòng, nên tôi nói anh từ chối khéo, nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Vợ chồng vì đó mà lục đục, cơm không lành, canh không ngọt, chiến tranh lạnh diễn ra càng nhiều.
Lúc cãi vã, anh gọi tôi bằng "mày" và quăng bật lửa vào tôi, làm nó nổ tung. Anh nói bậy và bảo: "Không cho thì thôi, mày nói nhiều quá". Tôi giận lắm, tôi nói anh dọn xuống chị ở đi, rồi anh dọn đi thật. Tôi buồn lắm, nhưng tôi cố gắng cứng rắn, không gọi điện, không nhắn tin cho anh, anh đi 3 ngày rồi tự dọn đồ về.
Tưởng anh về và không yêu cầu những điều kiện đó nữa, nhưng anh càng quyết liệt hơn. Tôi chán nản vô cùng, tôi bảo anh là cứ làm theo những gì anh muốn, tôi và anh sẽ như hai người bạn ở ghép thôi, anh chỉ phụ tôi tiền nhà, anh cũng không đồng ý. Mấy ngày anh dọn xuống chị gái ở, anh kể hết với gia đình anh, vốn dĩ tôi không được lòng gia đình chồng từ trước đám cưới, giờ thêm chuyện này, mâu thuẫn càng quyết liệt hơn.
Anh cũng điện cho gia đình tôi hay, chúng tôi cũng về thưa chuyện với ba mẹ. Ba tôi nói đứng tên vay tiền giùm thì không được, phải chi có dăm ba triệu thì giúp đỡ anh chị. Còn tính chuyện làm ăn trong lúc hai đứa khó khăn thì nên suy nghĩ lại, ba cũng không cản chồng tôi làm ăn, nhưng phải tính thiệt hơn rồi quyết định. Mẹ và anh chị tôi thì bảo tôi nên chia tay chồng, dù gì cũng chưa đăng ký kết hôn, chưa ràng buộc con cái, mẹ sợ tôi sẽ về quê cực khổ, con cái nheo nhóc, trong khi tôi đang có việc làm tương đối ổn trên thành phố.
Nói chuyện với ba mẹ tôi rồi, anh vẫn nhất nhất sẽ làm theo ý mình. Tôi buồn quá, tôi đòi chia tay thì anh níu giữ. Tôi phải làm gì để vẹn cả đôi đường đây?
Theo VNE
Chat với sao: Đàn ông thích phụ nữ dùng nước hoa gì Quốc Bảo quên hôm ấy nàng mặc gì, đeo túi gì. Anh chỉ còn nhớ mùi hương tỏa ra từ tóc, da thịt nàng. Nếu cần nhớ lại một điều gì đó thật đặc biệt làm nên tình yêu của tôi với Khanh, thì đấy là mùi hương của nàng vào lần đầu chúng tôi gặp nhau. Người ta thường có câu cửa...