Đừng níu kéo khi chữ “duyên” kia thật sự đã không còn?
Đó là khi bắt đầu một ngày mới, bạn học cách tự nhủ rằng với lòng: “Mình phải quên”.
Đó là mỗi buổi sáng thức dậy, bạn học cách không nhắn tin, không gọi điện với người đó
Đó là khi tỉnh giấc, bạn tự lên kế hoạch cho mình luôn bận rộn với công việc, vui chơi, bạn bè, gia đình… để lấp đầy khoảng trống bỗng dưng được tạo ra ấy.
Và đó là khi một ngày bạn biết, bạn phải bước đi một mình.
Rồi sẽ có lúc bạn cân bằng được cuộc sống của mình với những thói quen và niềm vui đang dần mở ra xung quanh. (Hình minh họa)
Rồi sẽ có lúc bạn cân bằng được cuộc sống của mình với những thói quen và niềm vui đang dần mở ra xung quanh. Bạn vui mừng trong chốc lát và thầm nghĩ: “Hình như mình đang dần quên được rồi”. Nhưng rồi sẽ có một ngày, một đêm, một giây phút nào đó, lòng bạn bỗng chùn lại và một nỗi nhớ cồn cào không thể che giấu bao vây bạn. Bạn lại thất vọng và thừa nhận “Thì ra mình hoàn toàn chưa quên được”. Bạn vật vã và dường như kiệt sức sau những cố gắng tưởng như vô ích kia.
Đừng vội nản chí… đừng vội tự trách mình đã quá yếu đuối.
Vậy tại sao bạn không vui mừng rằng: “Đã có lúc bạn có một tình yêu đẹp vô cùng”. Trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được tình yêu và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua một mối tình đẹp, nếm trải những vui buồn đắng cay trong tình yêu.
Để có thể yêu, người ta cũng cần có cái gọi là “duyên”. Đừng nghĩ rằng bạn thật không may khi đánh mất tình yêu, mà hãy nhủ rằng bạn đã may mắn biết bao khi đang giữ cho mình những kỷ niệm khó quên mà không phải ai cũng có. Và hãy hãnh diện rằng… bạn từng một lần “yêu” và đã biết “thế nào là yêu”.
Video đang HOT
Đừng níu kéo khi chữ “duyên” kia thật sự đã không còn.
Bởi thời gian là vô cùng vô tận, nên bạn đừng lo rằng bạn sẽ thiếu thời gian để làm điều mình muốn.
Cuộc sống là những trang sách đang chờ bạn mở ra và khám phá.
Kỷ niệm rồi sẽ chìm vào quá khứ như nó cần phải thế.
“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã hoặc sẽ mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Theo VNE
Mấy lần tôi bị nhà chồng 'mời' ra khỏi nhà
Cả nhà chồng đã chửi bới và lại đánh đuổi tôi vì cho rằng tôi quá "mất dạy". Tôi không hề mất dạy, việc đó cũng giống như việc họ đòi vợ chồng tôi tiền nhà vậy.
ảnh minh họa
Phụ nữ ngày nay quá thiếu bản lĩnh, chưa trầy da xước thịt đã rần rần đòi ly hôn với chả ly dị. Như tôi xem hôn nhân là một cuộc chiến mà tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Đơn giản vì với tôi, hôn nhân là một, là duy nhất, không bao giờ có lần thứ hai.
Dù rất ngại nhưng tôi phải thú nhận, đã mấy lần tôi bị bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, rồi đến cả chồng cũng đòi chia tay. Nhưng tôi đã xác định rõ, nhà này là của tôi, chồng con là của tôi, tôi không bao giờ đi đâu cả.
Sống lâu mới biết bố mẹ chồng tôi còn độc hơn cả rắn độc. Đẻ ra con trai rồi bắt con lao động cực nhọc mang tiền về đã đành. Đến con dâu, bà cũng muốn bóc lột đến tận xu cuối cùng.
Nhà chồng tôi khá phức tạp, 6 người 3 thế hệ chung sống với nhau. Bố mẹ chồng, vợ chồng con cái tôi và cả cô em chồng. Đã thế tính tình còn không mấy tốt đẹp nên loạn hết cả.
Cô em chồng tôi còn tuổi đi học, nó cách chồng tôi đến 15 tuổi. Từ sau khi nó tốt nghiệp cấp 3, bố mẹ chồng đẩy hẳn trách nhiệm sang cho chồng tôi. Tức là anh phải nai lưng nuôi nó học đại học.
Ai đẻ con ra thì người đấy nuôi, làm gì có chuyện anh nuôi em? Nếu có chỉ là giúp đỡ nhau ba bữa nửa tháng. Nhiệm vụ chính của chồng tôi là nuôi vợ con chứ không phải gánh thêm một gánh nặng nào khác.
Thay vì các con tôi được ăn sung mặc sướng hơn thì nay phải toàn chắt bóp lại để nuôi thêm em chồng.
Họ bảo vợ chồng tôi có trách nghiệm thay mặt bố mẹ để nuôi em, vậy mà chỉ cần tôi đánh nó là cả nhà xúm lại chì chiết hắt hủi tôi. Trong khi những lần tôi đánh nó đều có lý do chính đáng.
Gần đây nhất là do nó quá lười làm việc nhà, chỉ giỏi bày biện nhưng không bao giờ tự giác dọn dẹp. Trước đó nữa là vì nó làm con tôi ngã rồi gân cổ cãi lại khi bị tôi mắng. Lần nào cũng ngụy biện hoặc nói dối. Tôi dạy con thế nào thì dạy nó thế đấy. Vậy mà tôi lại bị mắng mỏ lên án.
Bố mẹ chồng tôi tham tới mức đòi vợ chồng tôi đóng thêm cả tiền nhà. Trong khi căn nhà này trước sau gì cũng là của chúng tôi sau khi bố mẹ qua đời. Thế có khác gì phải đóng thuế ngay trong ngôi nhà của mình?
Tôi không phải người cam chịu dễ dãi, tôi phản đối mặc chồng ba phải vâng lời bố mẹ. Họ dọa đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi bảo họ không biết phân biệt giữa hôn nhân và cảnh đi ở trọ à? Kết quả là nhận lấy một gậy của bố chồng. Hỏi như thế tôi làm sao yêu thương và tôn trọng họ được? Họ không xem tôi là con cái trong nhà thì tôi cũng xem họ là người dưng cho phải đạo.
Tôi đã cho họ cảm giác ấm ức khi bị đòi tiền vô lý như thế. Vợ chồng tôi thuê xe cho cả nhà về quê thăm họ hàng đằng nội. Lúc đi về tôi đòi bố mẹ trả tiền xe đúng với giá 2 ghế nếu đi xe ngoài.
Họ đã chửi bới và lại đánh đuổi tôi vì cho rằng tôi quá "mất dạy". Tôi không hề mất dạy, việc đó cũng giống như việc họ đòi vợ chồng tôi tiền nhà vậy. Nếu họ thấy điều đó đúng vì vợ chồng tôi ở "ké" nhà họ thì tôi cũng thấy việc tôi làm là đúng vì họ đi "ké" xe tôi thuê. Dù sao đi nữa tôi cảm thấy hài lòng vì cho họ nếm mùi bị vòi tiền ngu là thế nào.
Mới đây tôi và chồng lại hục hặc vì tôi không vừa lòng với thái độ của bố mẹ anh. Lần đầu tiên trong đời anh tát tôi đến chảy máu lợi, còn chảy rất nhiều nữa. Anh thanh minh anh không cố ý nhưng cái tát đó không chỉ tát vào miệng tôi mà còn tát cả vào lòng tự trọng tôi. Tôi đã chung sống, sinh con cho anh, phụng dưỡng bố mẹ và cả nuôi báo cô em anh thế nào. Liệu tôi có xứng đáng nhận cái tát này không?
Vì không cam lòng và do quá tức giận, hôm sau lại tôi đã lên công an phường báo cáo về hành vi bạo lực gia đình của chồng. Họ đã mời cả vợ chồng tôi lên làm việc. Song do lần đầu vi phạm và lúc đấy tôi đã bớt giận nên mọi chuyện không đến nỗi nghiêm trọng.
Tôi kiên gan là thế nhưng đôi lúc thấy mệt mỏi. Cuộc chiến với bố mẹ chồng nặng nề hơn tôi nghĩ (Ảnh minh họa)
Chuyện chỉ có vậy thôi mà bố mẹ chồng tôi lại ầm ĩ mạt sát tôi "ngu, hại chồng" và lại một lần nữa bắt tôi phải ly hôn và ra khỏi nhà. Họ có một cái lạ, họ luôn nghĩ con dâu chỉ là thứ ăn nhờ ở đậu nên hễ có mâu thuẫn là đuổi và bắt ly hôn.
Tôi kiên gan là thế nhưng đôi lúc thấy mệt mỏi. Cuộc chiến với bố mẹ chồng nặng nề hơn tôi nghĩ. Nhưng tôi đâu dễ dàng từ bỏ để họ được toại nguyện. Tôi phải tiếp tục ở lại để họ biết ai mới là người đúng, ai mới là người sai. Giá như không có sự tồn tại của mấy chữ mẹ chồng, em chồng, nhà chồng... thì cuộc sống này sẽ dễ thở hơn biết mấy.
Theo VNE
Biết 'mùi' đàn ông nên bạn gái quá bạo dạn Yêu em, cô ấy thường chủ động ôm hôn em, rồi tìm nhà nghỉ.. em nghĩ cô ấy đã mất trinh rồi nên mới bạo dạn như vậy. ảnh minh họa Em có một số băn khoăn trong chuyện tình cảm. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em năm nay 24 tuôi, hiên em có quen môt cô bạn gái....