Đừng níu bước chân em cho tháng ngày sau nữa (P2)
Hãy mang tất theo tất cả khi người cất bước đi, cho dù đó là tình yêu, hạnh phúc hay những kỉ niệm cũng xin anh đừng để lại bất cứ điều gì. Để bước chân em có thể bước đi cùng với người sau không vương vấn.
Cô vừa cất tiếng hát tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sân khấu. Vẫn là cái sở thích đánh đàn rồi hát mấy bài buồn đến nhói tim. Cô đã từng hứa với anh nếu có cơ hội thì đến một ngày nào đó cô sẽ vừa đàn vừa hát cho anh nghe, nhưng cuối cùng anh cũng chẳng kịp để chờ được ngày đó.
Đi ra khỏi quán cà phê, một người phụ nữ đã giữ tay cô lại. Cô ngờ ngợ nhận ra đây chính là cô gái mà anh đã chọn ở bên để làm phép thử giữa hai người. Trái đất này nhỏ bé thật người cô không muốn gặp nhất thì lại chạm mặt.
Cô chưa kịp chào hỏi thì anh đã vội vàng từ bên trong đuổi ra ngoài, cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mấy năm nay mình vẫn luôn chờ đợi. Hoá ra lí do anh không trở lại vì phép thử đã có tác dụng, quả nhiên anh yêu người đó chứ không nhớ lời hứa với cô nữa.
Cô thở hắt ra cúi đầu chào hai người họ nhưng cô chưa kịp quay đi thì người đó đã nói: “Cô đừng phí công nữa, ngày trước khi đến bên tôi anh ấy đã nói cô chỉ là tình cảm thoáng qua. Đừng có hát mấy bài bi thương đó nữa vì anh ấy không trở về đâu”.
Cô còn đang không biết trả lời ra sao thì một bàn tay đã nắm chặt lấy cô: “Ai nói cô ấy vẫn chờ đợi anh ta, tôi và cô ấy đã yêu nhau được hơn một năm nay rồi”. Cô ngạc nhiên không nói thành lời, càng cố giằng tay mình ra khỏi tay người bên cạnh thì người đó lại siết chặt hơn.
Video đang HOT
Sau đó, anh ta ôm cô vào lòng rồi kéo đi như đang cố bảo vệ cô khỏi hai kẻ đứng trước mặt. Cô đến bên bờ sông, đã kìm lòng lại nhưng chẳng hiểu sao nước mắt vẫn tuôn rơi. Anh nói nếu cô muốn khóc hãy cứ khóc cho nhẹ lòng, nếu muốn đánh thì cứ đánh anh cho vơi bớt.Nhưng lúc đó cô đã ném thẳng cây đàn của mình xuống sông làm anh không kịp giữ lại.
Giọng cô nghẹn lại hỏi anh ta: “Sao anh lại biết tôi ở đó? Đừng nói với tôi anh vẫn luôn đến quán đó để chờ tôi nhé”. Anh bật cười vì câu hỏi thật thà của cô: “Đúng là tôi vẫn luôn chờ cô vì tự nhiên cô biến mất nên tôi đã rất nhớ”.
Giờ thì đến lượt cô bật cười hai người hoàn toàn xa lạ lại có thể chờ đợi nhau và nói nhớ nhung sao? Anh ta bắt đầu kể về những ngày đầu tiên gặp cô ở quán cà phê đó, khi ấy cô vẫn còn yêu người cũ nên lúc nào cũng thấy nụ cười rạng rỡ trên đôi môi. Nhưng sau này, khi thấy cô chỉ có một mình rồi vu vơ khóc một mình không hiểu sao anh cảm thấy rất khó chịu.
Hoá ra bao lâu nay cô chẳng hề để ý gì đến thế giới xung quanh. Lúc nào cô cũng chỉ nhớ nhung người cũ, cô tự giam mình trong lời nói đầy bâng quơ: “Em nhớ đừng đi đâu hãy ở nơi mình bắt đầu chờ anh nhé”. Và rồi người đi thật chẳng trở lại cũng chẳng nói lời chia tay còn cô thì không thể cho trái tim mình một cơ hội.
Cô tự hỏi nếu hôm nay không gặp lại anh thì mình sẽ còn chờ đến lúc nào nữa? Anh vẫn để lại ở nơi cô quá nhiều thứ làm cô không đành lòng buông tay. Nhưng có lẽ từ nay cô sẽ tự giải thoát cho chính mình – vì bản thân cô vì những người khác và vì cả tháng ngày sau nữa.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Sài Gòn có quá rộng lớn khiến em lạc mất anh?
Sài Gòn rộng lớn hệt như cái cách em và anh đã từng cùng nhau vẽ lên tương lai của hai đứa. Sài Gòn lại to lớn y hệt như vòng tay anh mỗi khi ôm em vào lòng vậy tuy to lớn là thế nhưng lần nào cũng thật vừa vặn với em.
***
Sài Gòn khi không còn nhau thật khác lạ anh nhỉ?
Chẳng còn là một Sài Gòn bận rộn luôn tấp nập nhộn nhịp như Sài Gòn những ngày xưa cũ nữa rồi. Hay liệu rằng chỉ có mỗi mình em là cảm thấy như thế còn Sài Gòn đối với anh vẫn là chốn phùng hoa?
Chưa bao giờ trong em lại ghét Sài Gòn đến nhường này. Bởi lẽ chính Sài Gòn đã mang anh đến bên em trong những ngày tháng giông bão cuộc đời rồi Sài Gòn lại mang anh đi xa mất, mang anh đi xa khỏi nơi em vào ngày ánh nắng mặt trời chiếu những tia nắng nhẹ, vào ngày tỏa hương thơm của những nụ bông còn chưa kịp hé nở.
Bởi vì Sài Gòn đã vô tình đến độ vô tâm tách chúng ta ra khỏi nhau khi mình đang trong những ngày bình yên nhất của cuộc sống. Em ghét Sài Gòn chỉ vì Sài Gòn đã khiến cho cuộc đời em một lần nữa dấy lên những sóng gió mà lần này em hiểu rằng sẽ chẳng còn anh đến xua tan đi lớp mây đen kia nữa rồi. Và Sài Gòn đã mang anh đi theo một cách không thể nào nhẹ nhàng hơn nữa vì cho mãi đến tận lúc anh đi rồi em mới chợt nhận ra giờ đây bên em sẽ chẳng là anh nữa. Em biết là khi hết duyên sẽ phải tự rời xa nhau nhưng chúng ta liệu có nhất thiết phải rời xa nhau giữa Sài Gòn rộng lớn này không?
Sài Gòn rộng lớn hệt như cái cách em và anh đã từng cùng nhau vẽ lên tương lai của hai đứa. Sài Gòn lại to lớn y hệt như vòng tay anh mỗi khi ôm em vào lòng vậy tuy to lớn là thế nhưng lần nào cũng thật vừa vặn với em. Và chẳng phải chúng ta đã từng có những ngày cùng nắm tay nhau đi dọc theo con sông Bạch Đằng hiu hiu gió, chẳng phải lần nào đi chơi em cũng vòi anh đèo em trên chiếc xe máy để đi khắp các ngã phố ở Sài Gòn thế mà vẫn không sao có thể khám phá hết mọi nẻo đường ở Sài Gòn và chẳng phải lần nào Sài Gòn cũng nồng nhiệt đón chào hai đứa không phải sao? Thế nhưng sao giờ đây khi xa nhau rồi em lại cảm thấy Sài Gòn nhỏ bé quá đỗi bởi cho dù em có đi đâu, làm gì thì quanh đi quẩn lại em cũng chỉ thấy mỗi anh. Có phải bởi vì chũng ta đã có quá nhiều những kỉ niệm với nhau, với Sài Gòn bộn nề những nỗi lo toan này phải không anh? Vì thế cho nên Sài Gòn mới lưu lại hết ngần ấy những kí ức để giờ đây chỉ cần em có một chút thời gian rảnh rỗi thôi thì Sài Gòn lại nhắc cho em nhớ về anh, nhớ về những ngổn ngang trong cuộc sống vô thường này mà em và anh vô thức bỏ lại khi mà hai đứa chia đôi ngả.
Sài Gòn vẫn vậy, dù cho ai có như thế nào, dù cho ai đó cảm nhận ra sao thì nó lúc nào cũng nhộn nhịp theo cách thật riêng biệt khiến cho những ai ai ở tận đâu đâu dù cho tính tình có khó chịu đến cách mấy thì vẫn không sao thoát khỏi được những nỗi nhớ thật da diết về Sài Gòn, cũng không sao thôi nặng lòng về nó. Vậy mà sao nơi em Sài Gòn lại có vẻ bình yên đến vậy? Chẳng còn gợn lại trong lòng em một chút xô bồ nào cả, em cứ vậy mà đi đi mãi, đi cho hết những tháng ngày không anh. Thế nhưng mà người ta thường hay nói cố say thì lại càng tỉnh nên chắc có lẽ vì thế mà khi em cố quên anh thì trong em lại cồn cào những nhớ thương.
Anh biết không hôm nay Sài Gòn yên bình lắm, lần đầu tiên em thấy Sài Gòn yên bình đến lạ kì như vậy hệt như nỗi lòng em lúc này. Liệu có phải Sài Gòn đang muốn nhắc nhở em rằng đã đến lúc phải quên anh đi, đã đến lúc dẹp hết đi những nỗi lòng mà em đã tự tạo ra cho mình đúng không anh? Và hôm nay Sài Gòn cũng buồn đến lạ...
Có ai biết đâu được rằng tối qua Sài Gòn đã đổ mưa...
Nguyễn An Kim Ngân
Theo blogradio.vn
Đến lúc em cạn lòng thì anh cũng chỉ là người đi ngang đời Đừng nghĩ rằng sẽ có người chờ anh mãi mãi, vì khi anh chọn im lặng và ra đi cũng là lúc anh không có quyền quay lại. Khi anh đã bỏ qua trái tim của một người hết lòng yêu thương anh thì đừng bao giờ hối hận về quyết định của mình. Một cái cây sẽ đứng im một chỗ nhưng...