Đừng như con rối để đồng nghiệp giật dây
Tôi từng nghĩ Quỳnh là người có kiến thức nền tốt, nếu được bồi dưỡng chắc chắn sẽ rất khá. Nhưng đã qua gần 4 năm làm việc, cô vẫn như con rối trong phòng, vẫn niềm nở mỗi khi ai đó nhờ vả hoặc sai vặt.
Ảnh minh họa: linkedin.com
Chỉ còn 2-3 năm nữa là tôi đến tuổi nghỉ hưu. Bình thường, nhìn các bạn trẻ trong phòng chăm chỉ làm việc, sáng tạo không ngừng, tôi thường không giấu được nụ cười. Ít nhất, tôi cũng góp phần để các em, các cháu tiến bộ hơn mỗi ngày.
Tuy nhiên, không phải bạn trẻ nào cũng khiến tôi hài lòng như vậy. Trong phòng tôi có một bạn trẻ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại thấy buồn nhiều hơn vui. Đó là Quỳnh, người đã làm việc ở công ty gần 4 năm.
Hồi đầu, tôi đánh giá Quỳnh là cô bé có tiềm năng để phát triển. Hồ sơ xin việc của Quỳnh đẹp như mơ. Cô cũng xuất sắc vượt qua mấy vòng thi để khẳng định vị trí trong danh sách ứng viên top đầu. Tuy nhiên, khi vào làm việc, Quỳnh lại không thể hiện được khả năng như tôi nghĩ.
Trong công việc, tôi để ý thấy Quỳnh chưa một lần dám trái ý mọi người trong phòng, trái ý lãnh đạo càng không, dù rõ ràng trong cuộc nói chuyện ngoài lề, cô có ý kiến khác và tôi thấy ý kiến của cô cũng khá hợp lý.
Ngay từ những ngày đầu, Quỳnh đã cho mọi người thấy cô nhanh nhẹn và biết việc đến thế nào. Máy in tắc giấy, không in được, không chờ gọi bộ phận kỹ thuật, cô thao tác nhoay nhoáy và trong chốc lát máy lại in rào rào. Máy cà phê mới được công ty trang bị, hầu như không ai biết sử dụng. Vậy là Quỳnh lại có cơ hội thể hiện khả năng của mình. Đối tác gọi mời người trong phòng đến trao đổi, trời mưa to, ai cũng ngần ngừ vì ngại đi. Quỳnh xung phong đi luôn, khiến ai nấy đều hỉ hả…
Ảnh minh họa: science.org
Tính cách này giúp Quỳnh nhanh chóng hòa đồng với mọi người nhưng cũng mang đến cho cô nhiều rắc rối. Lúc đó, tôi từng nghĩ “cô bé này quả là dễ thương, kiến thức nền tốt, nếu được bồi dưỡng chắc chắn sẽ rất khá”. Nhưng, giờ thì đã qua gần 4 năm làm việc, tôi biết sẽ rất khó để Quỳnh có thể đảo ngược tình thế.
Video đang HOT
Hiện tại, cô vẫn như con rối trong phòng, vẫn niềm nở mỗi khi ai đó nhờ vả hoặc sai vặt. Chỉ cần ai đó gọi “Quỳnh ơi!” là cô sẵn sàng bỏ dở việc đang làm để chạy lại và nhiệt tình giúp đỡ. Không phải riêng tôi, mà nhiều đồng nghiệp khác đã nhẹ nhàng góp ý, mong Quỳnh thay đổi cách sống “coi cả thế giới là tri kỷ, người thân” đó nhưng cô bé chỉ nhoẻn cười và ngơ ngác như thể chúng tôi đang nói đùa.
Hơn hai mươi năm làm việc, tôi gặp không ít người giống Quỳnh, rất hiền lành, tử tế và hầu như không bao giờ dám nói “không” khi có ai đó “nhờ” việc gì đó. Quỳnh không ý thức được rằng, với tính cách này, dù cô có cố gắng làm việc cũng không ai ghi nhận sự nỗ lực của cô. Thậm chí, có những ý tưởng của Quỳnh bị người khác biến thành của mình công khai ngay trước cuộc họp, cô cũng chỉ ấm ức một lúc rồi… bỏ qua.
Tôi thực sự thấy tiếc cho Quỳnh. Nếu cô tiếp tục cách sống này, lúc nào cũng “hớn hở” với sự sai bảo của đồng nghiệp trong mấy chục năm làm việc còn lại, mọi người sẽ không còn ai nhận ra giá trị đích thực của cô, những kết quả mà cô có thể mang lại cho công việc nếu được tạo điều kiện.
Cá nhân tôi đã nghĩ, trước khi nghỉ hưu, tôi sẽ gửi tới Quỳnh một bức thư, mong cô sẽ mãi là một người tốt bụng nhưng cũng là người biết trân trọng bản thân mình. Chỉ như thế mới không còn đồng nghiệp tìm cách lợi dụng hoặc sai bảo Quỳnh như từ trước tới nay họ vẫn làm.
Tôi cũng mong Quỳnh sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ và vui vẻ, tìm thấy niềm vui trong công việc, chứ không phải để đồng nghiệp xung quanh sai khiến hết ngày này sang tháng khác. Ngày Quỳnh có thể mạnh dạn nói ra ý kiến và quan điểm của mình mà không lo sợ sẽ làm mất lòng ai, ngày đó Quỳnh sẽ thay đổi. Tôi rất mong ngày đó sớm đến với Quỳnh và với những cô gái ngại nói “không” giống như Quỳnh.
Bực mẹ chồng, con dâu ăn cơm không thèm mời, bà liền vứt bát đưa tôi đến một nơi
Trưa ngồi xuống mâm cơm, tôi chẳng thèm mời bà ăn cơm, cứ thế xới cơm cho hai mẹ con rồi lẳng lặng ngồi ăn, chẳng nói chẳng rằng gì.
Nào ngờ tôi vừa gắp miếng thịt vào bát, mẹ chồng đùng đùng nổi giận, vứt bát đũa xuống mâm.
Bình thường như các nhà khác, mẹ luôn tìm cách bảo vệ con trai và giữ khoảng cách với con dâu. Nhưng với gia đình tôi thì khác, mẹ chồng nàng dâu không gần gũi, ít chia sẻ với nhau đã đành, chồng tôi và mẹ cũng không hợp tính nhau luôn.
Tính ra, tôi và mẹ chồng tuy hơi xa cách, không thân thiết được như mẹ và con gái nhưng chí ít không mấy khi xảy ra xung đột, mâu thuẫn. Chứ chồng tôi và mẹ chồng thì suốt ngày cãi cọ, ầm nhà ầm cửa.
Bởi ông xã của tôi tính rất gia trưởng, nhiều lúc anh tự mình quyết định các công việc hệ trọng mà chẳng hỏi trước ý kiến của ai cả. Mẹ chồng thì nóng tính, thẳng tính nên mẹ con mới hay cãi cọ.
Khi bố chồng con sống, ông là người xoa dịu mọi mâu thuẫn trong nhà. Nhưng kể từ ngày bố qua đời, mâu thuẫn càng thêm chồng chất.
Hồi trước khi bố chồng còn sống, ông là người xoa dịu mọi mâu thuẫn trong nhà. (Ảnh minh họa)
Song, mẹ chồng và chồng tôi tuy không hợp tính nhau nhưng bà lại hay ghé nhà tôi chơi nhất. Sau khi bố chồng mất, ăn cơm mình cũng buồn nên bà hay qua nhà tôi chơi với cháu nội cho khuây khỏa, vơi bớt nỗi buồn. Cháu ngoại bà cũng có, nhưng vì ngại con rể nên bà chẳng dám tới thăm con gái nhiều.
Vì ở khá gần nên trước đây, mỗi tuần mẹ chồng ghé nhà tôi chơi 2-3 lần. Nhưng khoảng 1 tháng đổ về đây, ngày nào bà cũng đến đều như cơm bữa.
Vốn đã không hợp tính, giờ lại gặp mặt hàng ngày nên việc mẹ con cãi cọ là không thể tránh khỏi. Khi thì chuyện đất cát, đám cưới đám ma trong họ, khi thì mẹ trách anh đi sớm về khuya chỉ biết đến công việc mà không chăm lo cho vợ con,... Nghe mà nhức hết cả đầu.
Mẹ chồng và chồng tôi thường xuyên cãi vã khiến tôi nhức cả đầu. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi hay làm sáng thứ 7. Nhưng sáng thứ 7 vừa rồi, trước khi đi làm anh báo trưa cắt cơm vì sang ăn tân gia một người bạn, chiều mới về.
Chồng vừa đi làm chưa bao lâu thì mẹ chồng sang. Tôi liền hỏi mẹ trưa muốn ăn gì để tôi đi mua, nào ngờ hỏi có thế mà bà gắt gỏng:
- Trời nóng, bày vẽ lắm làm gì cho mệt người. Nấu nhẹ nhàng thôi!
Tôn trọng và quan tâm mẹ thì tôi mới hỏi, nhưng bà lại "tạt cho gáo nước lạnh" như vậy nên tôi ấm ức, khó chịu vô cùng. Trưa ngồi xuống mâm cơm, tôi chẳng thèm mời bà ăn cơm, cứ thế xới cơm cho hai mẹ con rồi lẳng lặng ngồi ăn, chẳng nói chẳng rằng gì.
Nào ngờ tôi vừa gắp miếng thịt vào bát, mẹ chồng đùng đùng nổi giận, vứt bát đũa xuống mâm. Bức xúc, tôi không nhịn được nữa mà gắt lên:
- Mẹ làm cái gì đấy. Có chuyện gì bực mình hay không hài lòng với con điểm nào thì nói ra đi chứ, sao lại dằn mâm xán chén như thế?
- Con chở mẹ đến nơi này, địa chỉ đây.
Bực mẹ chồng nên ăn cơm tôi không thèm mời bà. (Ảnh minh họa)
Nói đoạn, mẹ chồng đưa tôi tờ giấy, trên đó ghi một địa chỉ. Dù đang bực trong người nhưng mẹ chồng đề nghị nên tôi cũng dắt xe ra chở bà đi. Đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt mà chân tay tôi run lẩy bẩy.
Trước cửa nhà là xe ô tô của chồng tôi, trong sân vườn còn trồng nhiều loài hoa anh ấy thích. Khi tôi còn đang ngờ ngợ, mẹ chồng liền giải thích:
- Mẹ xin lỗi vì đã giấu con chuyện này, thực ra mẹ cũng mới phát hiện ra cách đây khoảng 1 tháng thôi. Chồng con ngoại tình, còn xây nhà cho nhân tình ở. Hôm đó mẹ vô tình nghe nó nói chuyện điện thoại với con bé kia thì mới biết chuyện. Giờ con muốn thế nào, vào đánh ghen dằn mặt hai đứa kia một trận hay ra về. Con làm gì mẹ cũng ủng hộ con.
Tôi cũng muốn vào đó ba mặt một lời với anh và ả nhân tình lắm, nhưng tôi không đủ dũng khí. Tôi quay xe chở mẹ chồng về nhà.
Tối hôm đó, tôi lấy hết can đảm trực tiếp hỏi chồng về chuyện này, ngay trước mặt mẹ anh. Không chối cãi hay xin tôi và mẹ tha thứ, trái lại anh nói chuyện bằng giọng "cửa trên", bất cần đời.
Tôi khóc hết nước mắt rồi viết đơn ly hôn. Uất nghẹn vì bị chồng phản bội, nhưng bên cạnh đó là thương con, thương mẹ chồng, là sự áy náy vì tôi đã trách nhầm mẹ chồng. Nếu không có mẹ, chắc tôi còn bị anh ta lừa dài dài nữa.
Lén đi chơi cùng hội bạn, vợ hóa đá khi gặp cảnh chồng đang diễn "cảnh nóng" với gái trẻ bên bãi biển Chuyến đi chơi biển của tôi tưởng vui mà lại hóa thành ác mộng khi bắt gặp chồng với người lạ. Tôi kết hôn đã được gần 10 năm, cuộc sống hôn nhân của tôi và chồng khá trọn vẹn. Chúng tôi có hai con, cả hai đều rất ngoan ngoãn, chăm học và khỏe mạnh. Gia đình tôi dẫu chưa thực sự...