Đừng nhầm lẫn giữa chia tay và chạy trốn
Nhớ rõ, chân chính chia tay chính là: gặp thì mỉm cười, hỏi thì đáp vui, xin lỗi thì nói đã muộn, quay về là chuyện không bao giờ. Ai cũng cho rằng “chia tay” thì chỉ đơn giản là chia tay, mà không ai biết rằng, đôi khi bản thân đang nhầm lẫn chia tay và chạy trốn.
Chia tay thật sự chính là không chặn số điện thoại, không cắt đứt liên lạc, không chặn nick facebook.
Chúng ta vẫn thấy những cập nhật mới của nhau, nhưng lại không chủ động bình luận hay thích.
Chúng ta vẫn thấy được cuộc sống của nhau, nhưng không có tư cách can dự.
Chia tay thật sự chính là cho dù có nhận được tin nhắn cũng không trả lời hoặc trả lời hời hợt chứ không phải chặn số.
Thật sự buông tay chính là không chặn số điện thoại, dù đối phương gọi đến cũng chỉ dăm ba câu cúp máy.
Nếu thật sự chia tay, chính là không ngại ngần đến những quán ăn cũ để ăn vì ngon, chứ không phải không bao giờ đến vì sợ chạm mặt. Chia tay chính là không sợ hội ngộ, chỉ sợ không có cơ hội gặp mặt để hỏi thăm.
Chia tay thật sự không phải là lên mạng xã hội ồn ào, không phải khóc lóc đau đớn tỏ ra thê lương, càng ồn ào, càng ầm ĩ, càng chứng tỏ bản thân không có lập trường muốn đối phương thương hại.
Thật sự chia tay chính là không cần bày tỏ cho đối phương biết đau đớn của mình, không cần ồn ào cho họ thấy tổn thương bao nhiêu.
Càng tuyệt tình, càng chặn số, càng cố gắng biến mất chỉ chứng tỏ sự sợ hãi và chạy trốn của bạn. Bạn tuyệt tình bao nhiêu, sự do dự của bạn sẽ lớn bấy nhiêu.
Video đang HOT
Nếu hết yêu, hãy đàng hoàng kết thúc.
Lời chia tay tốt nhất không phải là vô tình quay ngoắt, mà chính là: “Anh đừng làm phiền đến cuộc sống của em”.
Có cô gái nói với tôi rằng: “Em không dám mở máy, không dám bỏ chặn, em sợ em lại nghe anh ấy van xin, sợ nghe lời xin lỗi, là em sợ mình lại mủi lòng. Em không đến những quán ăn em thích, vì em sợ gặp gỡ rồi bản thân lúng túng. Sợ rằng nếu không làm thế, em sẽ không buông bỏ được”.
Tôi nói ngắn gọn: “Chân chính buông tay một người chính là đừng để họ nhìn thấy sự do dự nơi em”.
Nhớ rõ, chân chính chia tay chính là: gặp thì mỉm cười, hỏi thì đáp vui, xin lỗi thì nói đã muộn, quay về là chuyện không bao giờ.
Dù lòng đau đớn cũng tuyệt đối đừng để đối phương thấy được, muốn dứt khoát thì đừng bày tỏ sự yếu hèn và lung lay của bản thân.
Trong chuyện chia tay, càng tuyệt tình bao nhiêu, càng do dự bấy nhiêu!
Theo TTXVN
Hèn hạ chạy trốn vợ con chỉ vì 500 ngàn đồng và cuộc gặp sau đó 6 tháng
Chị bàng hoàng: "Vậy còn con thì anh tính sao đây? Anh định để em nuôi con 1 mình à?". Anh đáp lại dửng dưng: "Con cô đẻ ra thì cô nuôi được chứ sao?". Rồi tắt máy.
Ngày chị đẻ con, chỉ có đứa bạn thân tới giúp, còn anh thì gửi 1 cái tin nhắn hỏi thăm cụt lủn rồi thôi. Yêu nhau 3 năm, 2 năm chung sống như vợ chồng, chị với anh vẫn không có danh phận và có vẻ chính anh cũng không muốn cho chị cái danh phận đó. Chị là đứa con gái khờ dại, hiến dâng tất cả cho người mình yêu chẳng đòi hỏi gì thế nhưng tận lúc nằm trên bàn đẻ chị mới thấy tình cảm chị trao đi chẳng hề nhận lại được tương xứng.
Con đầy tháng anh mới tới bế con 1 lần. Chị hỏi anh: "Giờ anh tính sao ?", anh không trả lời, lặng lẽ ra ngoài châm điếu thuốc. Một lúc sau anh trở lại ôm lấy chị và con rồi nói: "Chúng ta cùng sống với nhau!". Lúc ấy chị vô cùng hạnh phúc, chị khóc nức nở trên vai anh vì sung sướng.
Con được 6 tháng chị mang đi gửi rồi tất tả đi làm trở lại. Người ta nói chị dại, con còn bé bỏng như thế chưa kể người chị cũng chưa hoàn toàn bình phục, cố đi làm bây giờ chỉ tổ hại vào thân. Nhưng chị không nghe, vì chị không muốn để mình anh gánh vác gia đình.
Hàng tháng chị chỉ cần anh đưa chị 500 ngàn đồng mua sữa cho con. Được 1,2 tháng đầu anh bắt đầu khất chị. Anh nói công việc giờ khó khăn, không có khách, anh không kiếm ra tiền. Chị lại cắn răng điện về nhà hỏi vay bố mẹ. Bố mẹ chị lần nào cũng hỏi trong lo âu: "Cứ sống với nhau không hôn thú thế hả con? Bao giờ nó mới chịu cưới mày?". Chị không biết trả lời sao cho phải.
Thế rồi anh đột ngột bỏ đi. Một tối chị đón con về nhà đã thấy nhà cửa trống hoác, quần áo của anh thu dọn đi sạch sẽ. Chị hoảng hốt gọi điện thoại thì anh liên tục ngắt máy. Chị gọi về n hà anh , 3 tiếng sau anh gọi cho chị quát mắng. "Chúng ta không còn gì nữa đâu! Cô đừng làm phiền tôi và gia đình tôi nữa!". Chị bàng hoàng: "Vậy còn con thì anh tính sao đây? Anh định để em nuôi con 1 mình à?". Anh đáp lại dửng dưng: "Con cô đẻ ra thì cô nuôi được chứ sao?". Rồi tắt máy.
Chị bật cười, nghĩ mình quá ngu ngốc, vẫn tin tưởng anh ta còn anh ta thì dễ dàng vứt bỏ mẹ con chị như vậy (ảnh minh họa)
Chị ngã khuỵu xuống sàn nhà. Đàn ông tệ bạc đến thế sao? Thề non hẹn biển rồi hèn hạ bỏ trốn. Chị bật cười, nghĩ mình quá ngu ngốc, vẫn tin tưởng anh ta còn anh ta thì dễ dàng vứt bỏ mẹ con chị như vậy. Chả có nhẽ anh ta sợ món nợ 500 ngàn mỗi tháng?
Chị đành bế con về quê. Bố mẹ chị vừa trách vừa thương chị, hàng xóm xì xào bao lời đàm tiếu. Chị để con ở nhà bố mẹ rồi gạt nước mắt trở lại thành phố tiếp tục đi làm. Hai mẹ con cả tuần mới gặp nhau 1 lần, chị xót xa khi nhiều lần về con chẳng nhớ chị, khóc ré lên khi được chị bế. Chị tìm thấy niềm vui nhỏ bé trong những đồng tiền tiết kiệm mang về gửi gửi mẹ để lo cho con.
6 tháng sau, chị cùng bạn mở 1 shop thời trang nhỏ, kinh doanh thuận lợi. Chị bàn với mẹ, hết tháng này sẽ đón con trở lại đây, cho đi học mẫu giáo và sống với chị. Giờ chị đã có đủ lực lo cho 2 mẹ con rồi.
Bất ngờ 1 buổi sáng có người gõ cửa nhà chị, là anh ta, người đàn ông chị vô cùng căm hận. Anh ta cầm giỏ hoa quả và vài bịch sữa, mặt dày trơ trẽn cười với chị.
- Anh còn tới đây làm gì?
- Ơ kìa em, anh nhớ mẹ con em nên tới đây thăm.
- Anh đừng có ảo tưởng, anh là cái gì mà thích thì đến không thích thì đi. Mẹ con tôi không cần người như anh trong đời. Anh biến đi!
- Thôi mà, anh biết em giận nhưng lúc ấy anh có cái khó của anh. Anh biết em nuôi con 1 mình vất vả, anh chỉ muốn thực hiện trách nhiệm người bố thôi mà.
- Trách nhiệm người bố? Anh thốt ra được câu đó mà không thấy buồn nôn à?
- Đây, anh có chút... - Anh ta rút ra tờ 500 ngàn đưa cho chị: Em dành mua cho con.
Chị ném thẳng tờ 500 ngàn vào mặt anh ta rồi nói:
- Anh cầm lấy tiền mà tự nuôi thân đi. Tôi thừa sức nuôi con, không cần đồng tiền anh bố thí. Giờ anh đi đi! Anh mà còn lượn lờ ở đây là tôi gọi công an đấy!
- Thôi được, hôm nay anh về, nhưng em nghĩ kĩ đi, em để con không cha có phải bất công với con không?
- Con tôi ngay từ đầu đã không có người cha tệ bạc như anh rồi.
- Có hơn không. Em cứ suy nghĩ đi.
Anh ta đi rồi chị lại sụp xuống ngồi khóc. Cứ tưởng đã thoát được khỏi gã đàn ông ấy, giờ anh ta lại trở lại không khác gì cơn ác mộng kinh hoàng. Giờ chị phải làm sao đây?
Theo Một Thế Giới
Đẫm nước mắt cuộc chạy trốn tình cũ của một nữ sinh Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới... Chào độc giả mục tâm sự. Đây là lần đầu tiên em chia sẻ cảm xúc của mình lên đây. Em vốn là một con bé cứng đầu và sống rất lý trí nên chưa bao giờ em nghĩ sẽ có ngày,...