Đừng nhắc tên em trong câu chuyện của hai người
Đừng để cô ấy biết anh đã làm tổn thương một cô gái có lòng tự tôn cao như em, bởi chẳng bao giờ em và cô ấy sẽ đụng nhau trên đường đời tấp nập này đâu.
Em yêu anh rất nhiều, nhưng đó chỉ là đã từng và trôi vào dĩ vãng xa xôi. Thời gian cũng đã đong đầy nỗi nhớ và lượm lặt nỗi đau trong em đủ để xếp vào một góc nơi trái tim nhuốm màu đau thương này. Dù ngốc nghếch tới chừng nào thì em cũng biết rằng rời xa anh là một điều sớm hay muộn cũng vẫn xảy ra. Anh thấy đấy, em lội ngược dòng lí trí mặc cho những tiếng thét gào xé tâm can của con tim để em thương anh. Tình yêu cũng như một thứ vật chất – một khi đã tồn tại thì nó không hề biến mất mà chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác. Và một ngày không xa, em cũng đã nhận ra rằng tình yêu em dành cho anh sẽ chẳng hề biến mất mà nó chỉ không còn nằm trong trái tim bé bỏng của em nữa, nó ở một nơi rất xa hiện tại, nơi người ta vẫn thường gọi là dĩ vãng.
Em cũng sẽ không lãng quên anh đâu vì với em, lãng quên là một điều vô cùng tàn nhẫn. Anh biết không, em đã từng hứng chịu những nỗi đau từ sự “tàn nhẫn” đó của anh và em sẽ không làm vậy với một người em đã từng coi là nhịp đập và hơi thở của mình. Anh à, chắc hẳn cô ấy rất tuyệt vời phải không? Người mà hiện diện trong trái tim anh ngay lúc này đây, người làm anh đau khổ. Em vẫn thường ghé qua nơi ấy, vẫn thường đọc những status đầy tâm trạng của anh, dõi theo anh, ngay sau lưng anh thôi nhưng đừng hiểu lầm nhé, em… đã hết yêu anh rồi. Bàng hoàng em nhận ra chẳng bao giờ anh buồn vì em, nhưng người con gái không yêu anh lại làm trái tim anh tê dại.
Xin anh đừng, đừng nhắc tên em trong câu chuyện của hai người. Để em mãi trôi xa vào miền kí ức của anh như cái cách em chưa tồn tại. Sẽ tốt hơn là anh nhớ về em như thể anh là một tội đồ làm tan nát trái tim em. Được không anh? Đừng để cô ấy biết anh đã làm tổn thương một cô gái có lòng tự tôn cao như em, bởi chẳng bao giờ em và cô ấy sẽ đụng nhau trên đường đời tấp nập này đâu anh. Nhưng xin anh một lần, hãy đừng nghĩ là lỗi do anh nên tình ta dang dở, là lỗi do anh nên tình ta trái ngang, là lỗi do anh nên tim em đầy vết xước, nước mắt hoen mi. Có trách thì trách do tình yêu nơi em chưa đủ lớn để làm anh yêu em nhiều hơn, có trách thì trách em không đủ dịu dàng để níu bước chân anh. Xin anh đừng nhắc tên em trong câu chuyện của hai người. Dù là một chút cũng đừng, em muốn quá khứ nó sẽ yên bình trong tiềm thức anh. Để anh không phải cảm thấy tội lỗi, để anh đừng nghĩ rằng anh sẽ phải gánh chịu cái quả báo hiện tại. Anh à, nó chẳng có chút liên quan gì đâu, anh vẫn là anh với trái tim lạnh lùng còn em và cô ấy hai con người, hai tâm hồn, hai trái tim. Anh u buồn vì cô ấy chắc có lẽ vì trái tim cô ấy nồng ấm làm tan chảy trái tim anh, vì có lẽ cô ấy tuyệt vời hơn em. Em lặng người vì em biết mình đã là người tuyệt đối thua cuộc rồi đó. Khoảnh khắc anh nói anh yêu cô ấy rất nhiều, anh buồn rất nhiều, anh đã uống rất nhiều rượu em chẳng buồn đâu nhưng có cái gì đó nhói ở trong tim. Hình như vết thương cũ lại sưng tấy lên vì từng lời anh nói ra. Em bảo anh, cố làm người ta vui, cố đừng làm người ta buồn nhưng sao em không thể nói ra những nỗi đau chất chứa trong lòng mình. Vì anh có bao giờ hiểu em đâu, em chỉ ở đằng sau lưng anh luôn cố để đuổi kịp anh, song bước chân em ngắn chẳng theo kịp anh tới tận cuối đường, nên đành cầu chúc anh được bình yên. Chỉ là, anh cứ nghĩ tới em nhưng đừng nhớ là ổn, em vẫn ổn. Còn anh, đường đời rộng và dài anh cứ bước đi, lúc nào chông chênh, mệt mỏi thì tìm tới em, em sẽ nguyện là người bạn tri kỉ san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng anh. Mưa đủ trời sẽ lại kéo nắng lên, những tia nắng ấm áp một lần nữa mang tới cho anh ánh sáng và niềm hi vọng một ngày không xa yêu thương lại về. Ta sẽ lại yêu nhưng không phải là yêu nhau. Rồi một ngày em sẽ mặc váy cô dâu, anh sẽ là chú rể nhưng có lẽ ta không cùng nhau bước chung trên một lễ đường.
Theo Yume
Video đang HOT
Tình yêu: Sao phức tạp thế?
Tôi hò hẹn với mối tình đầu suốt 4 năm trời. Chúng tôi đã đi qua bao cung bậc cảm xúc cùng với nhau... Hiện tôi 23 tuổi...
ảnh minh họa
Tôi dành hết toàn bộ trái tim mình cho chàng trai này. Anh cũng hứa với tôi hằng ngày rằng không bao giờ rời bỏ tôi, cũng như không hề thấy cảm xúc gì khi đứng trước bất kỳ cô gái nào khác. Chúng tôi đã cùng nghĩ về một tương lai dài phía sau cánh cổng đại học. Vậy mà, một ngày...
Hàng tháng nay, tôi cảm thấy stress nặng nề. Tôi đau khổ vô cùng! Cuộc sống đảo lộn. Tất cả chỉ vì một tin nhắn từ anh.
Khi quẫn trí, tôi gọi và gào lên hỏi "Vì sao?". Anh chỉ nói rằng "Anh xin lỗi!" vì không thể tiếp tục mối quan hệ với tôi được nữa, mà không hề đưa ra một lý do cụ thể nào.
Vì quá tuyệt vọng vào thời điểm đó, tôi cầu xin anh trở lại. Tôi nói rằng tôi vẫn còn yêu anh và chúng tôi cùng cố gắng để giải quyết vấn đề. Khoảng 1 tuần sau, tôi nhắn tin cho anh và đề nghị gặp gỡ thảo luận về những lý do khiến chúng tôi chia tay để tôi có thể khép lại cuộc tình này. Anh đồng ý.
Trong vòng 1 tháng, tôi khóc vùi trong gối hàng ngày, thường ngủ quên trong mộng mị khi cảm xúc nhấn chìm và khiến tôi quá mệt. Khi gặp lại anh, tôi vẫn thiết tha đề nghị anh trở lại. Nhưng anh nhìn tôi lảng tránh, rồi nói rằng anh đã phạm một sai lầm quá lớn. Tôi vội mừng thầm. Điều đầu tiên tôi hỏi là có phải anh đã đến với người con gái khác trong thời gian chúng tôi tạm chia tay. Anh trả lời "Không. Dĩ nhiên, không có ai khác".
Tôi tiếp tục hỏi vậy tại sao lúc đầu anh đổ lỗi cho tôi và tuyên bố rằng tôi yêu anh không đủ. Điều đó bào mòn lòng tự trọng và tình yêu của tôi. Do đó, tôi không thể chấp nhận chia tay anh theo cách như vậy. Tôi nói nếu tôi làm anh tổn thương, thì tôi sẽ cố gắng thật nhiều hơn nữa, như anh mong mỏi. Cả hai chúng tôi bắt đầu lại từ đầu. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra từ từ, thận trọng bởi anh muốn thấy tình yêu rõ ràng và hiện hữu hơn. Bởi vì chúng tôi từng rời bỏ nhau, nên mọi thứ trở nên nhạy cảm, và chúng tôi cần bảo đảm rằng không đổ vỡ lần nữa.
Song, tôi vẫn cảm thấy anh không trao thêm để nhận. Anh bắt đầu khiến tôi liên tục cảm thấy mình có lỗi và dường như khiến anh cảm thấy mỏi mệt. Tôi càng dành nhiều tình cảm cho anh hơn, anh càng cáu kỉnh và khiến tôi cảm thấy vô cùng nặng nề. Cứ như thế, tôi thấy anh thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi vẫn níu kéo với hy vọng anh sẽ lại yêu tôi như xưa.
Giáng sinh năm đó, tôi bắt gặp anh với một người con gái khác tay trong tay, ngay trong sân trường đại học. Một vài lần khác, tôi lại bắt gặp anh bên cô ta rất vui vẻ, thoải mái, như với tôi - ngày xưa. Tôi thấy, tôi nghi ngờ, tôi buồn, nhưng tôi làm ngơ.
Nghi ngờ lớn dần lên trong tôi, nhưng tôi cứ đổ lỗi cho phía cô gái và vẫn tin tưởng anh ta. Cho đến một ngày, tận mắt, tôi nhìn thấy anh hôn cô ta. Niềm tin trong tôi sụp đổ hoàn toàn. 5 ngày sau, tôi tuyên bố chấm dứt với anh. Anh không thừa nhận, mà nói rằng cô gái ấy thích anh.
Tuy nhiên, tôi vẫn nói rõ rằng tôi còn yêu anh và anh biết rõ điều đó nhưng cố tình làm tổn thương tôi. Nếu tôi là anh, tôi không thể hôn một người con gái khác cho đến khi chúng tôi thực sự chia tay, chấm dứt hoàn toàn. Vì vậy, nếu có ai đó được quyền xem xét và tiếp tục tình yêu này, thì đó là tôi, chứ không phải anh. Anh đồng ý và vẫn nói lại rằng anh "bị chinh phục" vì cô ta quá xinh đẹp, quá dễ thương...
Tôi hỏi lại rằng anh ra sao trong suốt 9 tuần qua, khi mà sống hai mặt như vậy? Anh trả lời anh có suy nghĩ song không biết phải làm sao. Anh biết tôi là người luôn rõ ràng trong mọi việc nên sẽ không thể chịu đựng nổi khi bị phản bội. Điều đó sẽ khiến tôi chấm dứt với anh ngay lập tức.
Tôi cảm thấy bị phản bội, bị tổn thương hoàn toàn. Tôi bối rối. Tôi tức giận. Vì tôi đã đánh mất, lãng phí quãng thời gian 4 năm bên anh. Giờ đây, khuôn mặt của anh khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Mỗi khi nhìn vào nó, tôi lại thấy hình ảnh anh hôn cô ta dù anh tuyên bố "không hề có cảm xúc" với nụ hôn ấy. Nó khiến tôi buồn nôn!
Anh vẫn tuyên bố tôi là tình yêu của đời anh. Anh muốn tôi trở lại. Nhưng liệu rằng khi tiếp tục yêu tôi, anh ta có lại lừa dối? Liệu tôi có phản ứng thái quá? Tôi phải làm gì đây?
Mong các anh chị cho tôi lời khuyên! Xin cảm ơn
Theo VNE
Tôi chán lắm cách mẹ chồng chăm cháu Gia đình tôi sống ở thành phố còn nhà anh thì ở thôn quê xa trung tâm, tuy vậy tôi cũng không so đo vấn đề xuất thân mà vẫn đồng ý làm vợ anh. Sau khi cưới hai vợ chồng đưa nhau vào Nam lập nghiệp. Vợ chồng tôi chỉ có hai bàn tay trắng cùng số vốn ít ỏi mà nội...