“Đừng ngần ngại, cứ yêu đi, rồi đau… thú vị mà!”
Đời phải có những lúc buồn thì đời mới vui, chứ hạnh phúc mãi cũng nhàm, bằng phẳng mãi cũng chán.
Đời phải có những lúc buồn thì đời mới vui. Tình yêu phải biết, phải thử đau đớn thì mới thú vị. (Ảnh minh họa)
Yêu rồi chia tay, rồi bị phản bội, rồi “đau”… nhưng hãy cứ coi là cuộc sống vốn thế. Vậy nên các cô gái à, đừng ngần ngại, cứ yêu đi, rồi đau… thú vị mà.
Tình yêu là vấn đề muôn thuở của con người. Có người yêu ít, có kẻ yêu nhiều. Thật ra, yêu rồi chia tay thường là dạng một trò chơi đã kết thúc vì người chơi hoặc là đã chơi chán hoặc là tìm được một trò chơi khác, chí ít là mới hơn, thú vị hơn, hấp dẫn hơn… đối với họ.
Yêu rồi chia tay, hãy cứ để cảm xúc được thoải mái mà bật tung trong tiếng vỡ òa, hãy cứ để tiếng nấc nghẹn ngào trào trực dâng lên dữ dội, hãy cứ đau như chưa bao giờ biết đau…
Con người, hoặc là đã sống quá nhạt nhẽo, đơn điệu, hoặc là đã quá hạnh phúc, êm đềm… nên cảm giác muốn phá cách, muốn tung hoành mọi thứ cứ luôn đau đáu rồi nhàu nhĩ trong trí tưởng tượng của họ. Để rồi một ngày ở tương lai xa xôi nhìn lại, tuổi trẻ của mình sao mà “sống hoài, sống phí” đến thế.
Sống mà không biết tận hưởng cảm giác nhớ lắm, thương lắm mà vẫn cố gồng mình lên tỏ ra không sao cả, chẳng sao hết… Sống mà không biết đau đớn, quằn quại, hối tiếc cho cuộc tình vừa mới chia lìa dù tim còn loạn nhịp yêu thương nhiều lắm… Sống mà chưa từng chạm đến thứ cảm giác bị phản bội, bị uất ức, bị căm hận từ nơi từng dành kha khá yêu thương thì quả là đáng tiếc, đáng tiếc lắm.
Video đang HOT
Mình không cổ xúy cho lối sống buông thả hay hành động buông xuôi mọi thứ của các bạn trẻ hiện nay. Mà bản thân mình thấy rằng, cảm giác bị phản bội, cảm giác yêu thương không trọn vẹn, không tròn vành rõ nét thật ra lại mang đến một tác dụng ngược, vô cùng thú vị.
Yêu lắm, thương lắm nhưng vẫn bị chia lìa, đứt quãng giữa đoạn đường của thương yêu. Thế là đùng một cái bản thân thấy hụt hẫng, thấy xót xa, thấy nước mắt rơi nhiều hơn, thấy ngồn ngộn lên nào là uất ức, căm hận… Thấy đau đáu nào là tiếc nuối, dằn vặt, … thấy nghẹn ngào vì bỗng vỡ òa, bỗng bật tung trong luồng cảm giác đau đớn đến tận cùng.
Thế là đùng một cái ta nhận ra bản thân đã thử qua mọi cảm giác mà người đời hay vô tình hoặc hữu ý nhắc tới. Thế là ta đã biết đau theo cái cách mà ta tự cảm, tự nghiệm thấy. Thú vị mà, đúng không?
Đời phải có những lúc buồn thì đời mới vui. Tình yêu phải biết, phải thử đau đớn thì mới thú vị.
Theo VNE
Đừng mang thân thể đổi lấy tình yêu
Mẹ tôi dạy tôi về tình dục, cho đứa con gái sắp 18, sắp trở thành phụ nữ.
ảnh minh họa
Mẹ tôi nói, trong tình yêu, chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai, cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc, nhưng, đừng vì hạnh phúc tức thời, mà tự mình làm mình tổn thương cả đời.
Thiên hạ rất ồn ào, nhưng nói một đỗi mỏi miệng sẽ im lặng, sẽ lãng quên. Không cần vì ai mà tự làm khổ mình. Thế nhưng, mỗi ngày đối diện với chính mình mới thật sự khổ sở. Cuộc sống mỏi mệt, tình yêu mỏi mệt, nên đừng để đêm xuống, chui vào chăn cũng phải khóc rưng rức. Hãy tự trọng.
Không cần quá coi trọng trinh tiết, nó quá mong manh để chứa đựng giá trị của con. Quá coi trọng chỉ khiến con nặng nề, mệt mỏi, thậm chí phát hoảng nếu có sự cố nào xảy ra. Chỉ cần coi trọng cảm giác của con, niềm tin của con, và tình yêu của con là đủ.
Dù sao chăng nữa, hãy khôn ngoan.
Lí trí hẹp hòi hơn trái tim rất nhiều. Khi con yêu một người, lí trí gần như bị lu mờ và đè bẹp bởi tình cảm. Nhưng nếu có việc gì đó khiến con cảm thấy lưỡng lự, tức là thứ lí trí yếu ớt kia đã cảm nhận được gì đó, tới nỗi, nó phải phát đi một tín hiệu khiến cho con phân vân lựa chọn, lúc đó, hãy dừng lại, để sau.
Người đàn ông tốt không làm con khỏ xử và bất an, không bắt con lựa chọn và khổ đau, anh ta muốn con thoải mái, và trao cho con cảm giác yên bình.
Nuôi nấng một đứa trẻ không thể chỉ cần một túp lều tranh và trái tim nhỏ, con cần một căn nhà và chiếc nôi, đồ chơi và sữa bột, cần cả tiền mua thuốc, cần hàng nghìn thứ, cần cả một người đàn ông cùng con dạy đứa trẻ lớn lên. Tất cả những cái đó, đòi hỏi con phải trưởng thành, tự lập trước đã.
Đừng đổ lỗi cho ai, đừng oán trách tình yêu không đẹp. Cuộc đời sinh ra con người với tất cả ham muốn và ích kỉ đã thành bản chất, nếu ai đó làm con đau, thì hoặc là con đã cử xử không khôn ngoan, hoặc là con đã không chọn đúng người để tin tưởng. Anh ta sẽ không thể làm con đau, nếu con không gật đầu.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa.
Đàn ông không suy nghĩ giống phụ nữ. Cho một người hết tất cả những gì con có, không có nghĩa là họ sẽ trân trọng con cả đời, mà họ sẽ không còn cần bất kì thứ gì từ con nữa. Ảnh minh hoạ
Đừng mang thân thể để dụ dỗ một người, vì rồi sẽ có kẻ mang thân thể cô ta dụ dỗ người con thương, và con sẽ chẳng có tư cách đi đòi công bằng. Cũng đừng mang thân thể để níu kéo một người, vì con sẽ mau chóng già đi, tuổi xuân tàn phai nhanh hơn thứ hạnh phúc ảo tưởng ngắn ngủi được xây nên từ nó.
Bị bỏ rơi không phải là cảm giác tồi tệ nhất thế gian. Cứ bị ràng buộc với một kẻ mà mỗi ngày con đều chán đi mới thật sự là đáng sợ. Bị bỏ rơi, thì ít ra, cũng đã kết thúc những điều không còn xứng đáng với mình nữa.
Hãy tin rằng, người yêu con, luôn có nhiều hơn một người. Người con yêu, cũng luôn có nhiều hơn một người. Dù con có nghi ngờ hay không, thời gian vẫn luôn nắm giữ sức mạnh của nó.
Và nếu như, nếu như có bất kì sự cố nào xảy ra, vượt ra cả ngoài sức chịu đựng của con, nếu có nỗi đau đớn nào con không thể đối mặt, nếu người đàn ông con yêu trốn tránh con, ba con đòi đuổi con ra khỏi nhà, họ hàng dè bỉu con, bạn bè khinh thường,và cả thế giới quay lưng với con, cho dù có ra sao đi chăng nữa, thì, tuyệt đối, dứt khoát, phải nhớ rằng, mẹ sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, không bao giờ bỏ rơi con. Mẹ ở đây, để cam chịu, giải quyết, đấu tranh, bênh vực, và làm tất cả, để bảo vệ con.
Hãy nói với mẹ, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần nói với mẹ!
Theo VNE
Tôi "sốc nặng " khi đọc quyển sổ khám bệnh của vợ Điều khiến tôi đau đớn hơn cả là không biết mình đã bị phản bội từ khi nào và liệu hai đứa con có phải là sản phẩm của tôi hay không nữa. Tôi và L. quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. L. (vợ tôi bây giờ) là giáo viên cấp 1. Cô ấy không xinh nhưng tôi...