Đừng mong cuộc sống không có khó khăn
Ai sinh ra trên đời cũng mong mình được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Có chăng điều đó xuất phát từ sự hoàn mĩ mà chúng ta luôn kiếm tìm trong cuộc sống và chẳng có gì sai nếu ta nói đó là ước muốn lớn nhất của bản thân.
Đừng mong bạn được tiêu pha thỏa thích mà chẳng phải nghĩ đến chuyện tiề.n nong. Bởi bạn sẽ chẳng thể hiểu được giá trị của đồng tiề.n cũng như trân trọng công sức của người làm ra nó. Hãy mong bạn có đủ sáng suốt, đủ thông minh để biết chi tiêu một cách hợp lí, đủ sức khoẻ và sự cần cù để làm việc, kiếm sống mà không phải dựa dẫm vào người khác.
Đừng mong bạn vượt qua các kì thi một cách suôn sẻ mà không cần học, biết chơi nhạc cụ, thông thạo nhiều ngoại ngữ mà không cần rèn luyện. Bởi bạn sẽ không bao giờ được trải qua những đêm cặm cụi cày bài, những buổi tập đàn, những ngày luyện Ngoại ngữ say mê không biết mệt mỏi để rồi vỡ oà trong những nụ cười, những giọt nước mắt chiến thắng. Hãy mong bạn có đủ sự kiên nhẫn, niềm đam mê và khát khao để chạm tay tới những mục tiêu của cuộc đời.
Đừng mong tình yêu của bạn với ai đó chỉ có sự ngọt ngào và nồng cháy. Bởi bạn sẽ chẳng thể được nếm tất cả cung bậc cảm xúc của tình yêu: hạnh phúc, khổ đau, giận hờn, ghen tuông,… Một vài hiểu lầm nho nhỏ sẽ giúp bạn và người ấy gắn bó và thương yêu nhau hơn. Hãy mong bạn có đủ sự chín chắn để tìm cho mình một tình yêu đích thực, đủ sâu sắc để hiểu tình cảm của ai kia, có đủ vị tha và khoan dung để cảm thông và tha thứ cho những khiếm khuyết nhỏ của tình yêu.
Đừng mong cuộc sống không có khó khăn mà chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc, bởi thiếu những hạt sạn nhỏ bạn sẽ không bao giờ biết thế nào là lòng dũng cảm, sự bình tĩnh và tinh thần lạc quan để vượt lên trên những khốn khó của cuộc đời; bởi nếu chỉ có màu hồng, bạn sẽ chẳng thể nào khám phá vẻ đẹp của những gam màu khác cũng như không thể nhìn thấy mặt trái của niềm vui và hạnh phúc – những điều luôn hiện hữu trong cuộc đời mỗi người.
Video đang HOT
Ai sinh ra trên đời cũng mong mình được hưởng những điều tốt đẹp nhất. Có chăng điều đó xuất phát từ sự hoàn mĩ mà chúng ta luôn kiếm tìm trong cuộc sống và chẳng có gì sai nếu ta nói đó là ước muốn lớn nhất của bản thân. Nhưng bạn ơi, cuộc sống chỉ ăm ắp niềm vui và hạnh phúc liệu có thật sự mang đến cho chúng ta nhiều thứ nhất?
Hãy bớt mong đợi mà thay vào đó là làm việc và không ngừng cố gắng!
Theo Guu
"Loại đàn bà như cô đừng mong tôi tha thứ!"
Tôi đã từng quỳ xuống xin anh tha thứ nhưng anh gạt đi và lạnh lùng nói rằng : "Loại đàn bà như cô thì đừng mong có được sự tha thứ từ tôi".
Để viết ra những dòng tâm sự này, tôi đã phải thu hết dũng cảm của mình. Bởi lòng tôi bây giờ rối bời, tôi không biết phải bước tiếp con đường phía trước như thế nào?
Ngoạ.i tìn.h, phải, tôi đã làm điều sai trái đó, điều mà một người phụ nữ không bao giờ được nghĩ tới. Đáng lẽ ra tôi không bao giờ được làm điều này. Nhưng tôi đã làm và điều này không thể chối bỏ.
Hai năm anh đi làm xa nhà là khoảng thời gian khó khăn đối với tôi và đứa con gái nhỏ. Cảm giác một mình, bơ vơ, hụt hẫng, không ai quan tâm, chăm sóc bủa vây lấy. Và rồi tôi ngã vào lòng một người đàn ông đã có vợ. Tôi sớm nhận ra mối quan hệ đó là một sai lầm, vì thế tôi đã chấm dứt nó trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Khi anh trở về, vì không muốn lừa dối anh, tôi đã thú nhận tất cả. Những tưởng anh sẽ thông cảm và hiểu cho tôi, nhưng anh lại trả thù tôi bằng những cách cay độc nhất.
Đầu tiên là anh đón mẹ anh từ quê lên ở cùng vợ chồng tôi, sau khi đã kể cho mẹ nghe hết về "chiến tích" của tôi. Gừng càng già càng cay, mỗi ngày,mẹ anh đều đay nghiến tôi bằng những từ ngữ làm tôi không thể ngẩng đầu lên được.
Sau đó, anh tách đứa con gái bé bỏng ra khỏi tôi và nhồi nhét vào đầu conbé những ý nghĩ xấu xa về tôi. Biến tôi thành một bà mẹ không ra gì trong mắt con gái nhỏ.
Điều tồi tệ hơn anh làm để trả thù tôi đó là đi quan hệ với gái làng chơi. Và lần nào quan hệ anh cũng gọi điện về và bắt tôi nghe. Anh tả tỉ mỉ từng hành động, cố tình tạo ra những tiếng động phòng the để tôi nghe rõ nhất mà biết đường xấu hổ. Nếu tôi cúp máy thì hôm sau anh sẽ đi rêu rao khắp nơi rằng tôi là người đàn bà lăng loàng, người đàn bà b.ỏ chồn.g con đi ngoạ.i tìn.h.
Tôi gần như rơi vào sự hoảng loạn. Lúc nào tôi cũng lo lắng và sợ hãi. Tôi xin nghỉ làm để không ảnh hưởng đến công việc. Tôi sợ phải về nhà, sợ phải đối mặt với anh, với mẹ anh và cả cô con gái tôi yêu thương.
Tôi đã từng quỳ xuống xin anh tha thứ nhưng anh gạt đi và lạnh lùng nói rằng : "Loại đàn bà như cô thì đừng mong có được sự tha thứ từ tôi".
Đến lúc này thì tôi cảm thấy thật sự bế tắc, tôi không biết nên làm gì để giữ được hạnh phúc của gia đình mình. Tôi nên tiếp tục chịu đựng sự dằn vặt của chồng hay giải thoát cho bản thân khỏi đau khổ ? Tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Tôi muốn sửa chữa những lỗi lầm của mình, muốn làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ.
Theo Phunutoday