Đừng liều với ngoại tình ở công sở
Tôi choáng ngợp bởi nụ cười, ánh mắt, giọng nói và cả sự quan tâm của anh.
Tôi 32 tuổi, có nhà cửa, một mái ấm và 2 cô con gái xinh xắn. Lần đó, qua công tác, tôi quen anh. Anh vẫn chưa có gia đình. Tôi choáng ngợp bởi nụ cười, ánh mắt, giọng nói và cả sự quan tâm của anh. Sau 4 lần gặp gỡ anh đã nắm tay tôi, nói nghiêm túc: “Chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy với ai!” Cho đến bây giờ, tôi vẫn tin đó là lời rất thật lòng. Những ngày quen anh, tôi luôn có cảm giác tội lỗi với chồng, con và cả người mẹ chồng tuyệt vời của tôi. Những lúc hai đứa gặp gỡ về, thấy tôi có vẻ hơi mệt mỏi, mẹ chồng luôn là người lo lắng nhất: “Con có sao không?”. Rồi bà đi pha nước cam cho tôi uống, phụ tôi làm bếp… Chồng tôi thì sung sướng tận hưởng những thú vị từ chuyện giường chiếu mà tôi tự mình “cải cách” sau khi rút thêm “kinh nghiệm” với anh. Tôi chia con người mình ra hai phần, phần cho gia đình và công việc thì rất chu toàn; phần với anh, tôi đắm đuối. Nói tóm lại, tôi thật sự có liều “doping” cho cuộc sống của mình.
Nhưng càng ngày chúng tôi càng nhận ra cách sống đó là không ổn. Đúng với bản chất đàn bà, tôi bắt đầu ghen vì anh vẫn luôn được nhiều cô gái “rình rập”. Anh bằng tuổi tôi nhưng chưa có gia đình, lại thành đạt và rất chuẩn mực trong giao tiếp, nên bao người quen cứ giới thiệu bạn bè, em gái, thậm chí có người còn chấm anh là rể tương lai… Anh giới thiệu tôi với gia đình, bạn bè; cả nhà anh ai cũng mến tôi, các em gái của anh thích tâm sự với tôi chuyện chồng con và luôn nhờ tôi tìm người mai mối cho anh. Nói chung, chúng tôi “diễn” khá đạt nên cả hai bên gia đình chẳng ai mảy may nghi ngờ. Dù vậy, đó là mối quan hệ lén lút nên cảm giác rắc rối, tội lỗi cứ đến liên hồi. Tôi đau đớn, cố cắt đứt nhiều lần, nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Anh cũng vậy, bao nhiêu sim điện thoại được thay, để rồi chúng tôi lại nhắn tin chào nhau: “Em có khoẻ không?”, “Anh đang rất nhớ…”.
Tôi thấy mình may mắn khi chưa bị tai họa từ sự phản bội của mình. (Ảnh minh họa)
Năm 2010, một lần vào quán cơm trưa văn phòng với đồng nghiệp, tình cờ thấy anh kéo ghế mời một cô gái rất trẻ ngồi ăn, tim tôi thắt lại. Tôi chẳng thể làm được gì suốt buổi chiều hôm ấy. Tôi nhắn tin “vĩnh biệt”. Anh điện thoại nhiều lần tôi không bắt máy. Cuối cùng, anh chặn đường để hỏi nguyên do, tôi nói: “Tôi không thể nhìn anh sánh vai cùng người khác”. Anh lại thật thà: “Em ơi, anh cũng cần có vợ!”.
Video đang HOT
Liều “doping” đã hết, tôi sống thiếu nó cực kỳ khó khăn. Nhưng, như anh từng nói: “Dù sao, cũng cảm ơn tất cả những ngọt ngào…”. Tôi cố sống để quên, để coi như không có anh trên cõi đời này. Tôi vẫn giữ số điện thoại và tên anh trong danh bạ, nhưng không bao giờ chạm tới chiếc điện thoại mỗi khi về đến nhà. Thậm chí, có lúc tôi để nó luôn trong hộc bàn ở cơ quan. Vợ chồng tôi gần gũi nhau nhiều hơn, hạnh phúc hơn, hay chở nhau đi ăn uống hơn; có lúc thấy bóng anh, thấy anh nhìn, tôi lờ như không biết.
Hai năm qua, tôi tưởng tình cảm mình đã chết, nhưng một ngày chồng tôi về nói: Nhỏ M. và T. sắp cưới nhau đó em. Tôi giật bắn người. Hoá ra, T cũng là bạn của ông xã tôi và M. là người anh chọn. Đó là một cô gái nhỏ hơn chúng tôi 2 tuổi, từng dang dở một lần. Khi chồng tôi mang chiếc thiệp cưới của anh và M. về, cầm thiệp, tôi chết lặng trước câu ghi trên thiệp: “Trăm năm tình viên mãn/ Bạc đầu kẻ phu thê”. Tôi biết, đó cũng là lời nhắc cho tôi, từ nay phải sống tốt hơn, tử tế hơn với gia đình của mình. Tôi thấy mình may mắn khi chưa bị tai họa từ sự phản bội của mình. Tôi muốn cảnh tỉnh với Thu Hà và những chị em khác, “doping” dễ dùng nhưng khó dứt và tác dụng phụ của nó rất lớn. Tốt nhất, đừng liều với “doping”, bạn ạ.
Theo Xinhxinh
Mất người tình đại gia, cô gái như kẻ điên
Đứa con gái họ tin tưởng và hi vọng giờ trở thành người điên điên, dại dại vì tình yêu với gã đàn ông có vợ.
Tình yêu của kẻ thứ ba
Nguyễn Thị Hoa sinh năm 1979 bị tâm thần đã 3 năm nay. Hoa là con gái thứ 4 trong 5 anh chị em ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. So với hai người chị gái, Hoa xinh xắn hơn hẳn với gương mặt trái xoan, dáng người cao ráo, nước da trắng hồng. Theo lời bà Đinh Thị Vân, mẹ Hoa thì cô rất thích tiêu tiền và ăn diện.
Sau khi học xong trung cấp, Hoa được anh cả xin cho vào làm kế toán ở một công ty vật tư ngành mỏ ở Cẩm Phả, thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Nhờ công việc này, Hoa quen Vũ Sỹ Phương. Dù biết Phương có gia đình, Hoa vẫn không ngăn được con tim của mình. Cô mê muội đem tình yêu trao cho người đàn ông có vợ.
Đổi lại, Phương lo cho Hoa mọi thứ và lấy lòng người đẹp rất chu đáo. Ngoài vẻ đẹp của Hoa, Phương còn cần cô "trợ giúp" chuyện làm ăn bởi thầy bói phán nếu có quan hệ với phụ nữ tuổi Kỷ Mùi sẽ giúp anh ta kinh doanh phát đạt. Từ khi gặp Hoa, anh ta thấy điều đó nghiệm. Nhờ thế Hoa vừa có tiền, vừa có mọi thứ cô muốn.
Phương và Hoa sống với nhau như vợ chồng. Anh ta mua cho Hoa một căn nhà ở thành phố Hạ Long, đây cũng là chốn đi về thứ 2 của Phương. Phương cho Hoa tiền đi cắt mí, nâng mũi và cô còn có tiền gửi về cho bố mẹ.
Trong thời gian yêu nhau, nhiều lần Hoa có bầu, Phương đều đưa tiền để cô đi giải quyết. Sau này, Phương bắt Hoa đi đặt vòng tránh thai để quan hệ tình dục an toàn, không lo để lại hậu quả. Gần chục năm làm bồ nhí, khi nhận thấy vị trí của mình mong manh, Hoa đòi một danh phận. Lúc ấy Phương nói anh ta không muốn mất gia đình. Mỗi lần gặp nhau, Hoa và Phương lại cãi cọ chuyện con cái. Hoa muốn có con để giữ chân người tình nên cô đã âm thầm đi tháo vòng để lừa Phương vào tròng. Nhưng Hoa không ngờ Phương đã giáng cho cô cái tát nảy lửa và tuyên bố không lo cho cô và con. Thấy Phương làm căng, Hoa vừa sợ Phương bỏ, vừa sợ mất tất cả nên một lần nữa cô lại đi phá thai.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị (Ảnh minh họa)
Phát điên vì đại gia dứt áo ra đi
Sau lần phá thai đó, tình cảm của Phương và Hoa bắt đầu xuống dốc. Phương luôn đề phòng Hoa, anh ta cũng ít gặp cô hơn và không ở qua đêm với cô như trước. Phương chuyển tên căn nhà đứng tên anh ta và Hoa cho riêng Hoa. Cô không biết rằng đây là những thứ mà Phương muốn bù đắp cho gần chục năm sống như vợ chồng.
Khi căn nhà sang tên cho Hoa xong cũng là lúc vợ Phương biết chuyện và thuê người dằn mặt Hoa vì tội cướp chồng. Hoa bị đánh thâm tím mặt mày, bị cắt tóc như đàn ông... Bà Vân chỉ nhớ khi từ quê ra thì con gái đã thân tàn ma dại, còn Phương thì "quất ngựa truy phong".
Từ đó Hoa chưa bao giờ gặp lại Phương. Anh ta cũng thay đổi luôn số điện thoại liên lạc. Mất người tình đại gia, Hoa như kẻ điên. Những ngày đầu Hoa bán hết tài sản, trong đó căn nhà được 2,3 tỷ đồng. Có tiền, Hoa đi mua sắm không tiếc tay, cô mua rất nhiều rồi sau đó lại đập phá. Hàng đêm cô khóc lóc vật vã khiến bố mẹ phải bỏ quê ra Quảng Ninh, mua một căn nhà cấp 4 ở tạm để giữ con. Có hôm hai vợ chồng già nuốt nước mắt trói con gái lại.
Chỉ tay vào mấy chiếc đồng hồ bị đập vỡ, bà Vân kể: "Có ngày nó mua cả chục cái. Con bé có sở thích đeo đồng hồ". Chỉ sau 3 tháng, Hoa đốt sạch số tiền cô bán căn nhà. Hết tiền, Hoa lại mang những đồ trang sức Phương tặng ra bán. Bà Vân chỉ mong con về quê nhưng Hoa kiên quyết ở lại, đòi đi tìm Phương. Gần một tháng, cả gia đình không biết Hoa đi đâu. Khi đưa được con gái về nhà, Hoa đã bị hoang tưởng nặng.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị. Cứ về đêm, Hoa lấy điện thoại, điện lung tung rồi gọi tên người yêu. Không gọi được, cô cười rồi khóc, quay ra chửi tục tĩu. Bà Vân nói: "Đưa nó về quê vài hôm nó lại trốn ra đây nên vợ chồng tôi phải ở lại với con. Khổ nhất là bố nó, 72 tuổi giờ vẫn phải đi mua cây tre, cây dùng về đan rổ rá bán cho người ta kiếm tiền".
Bố Hoa là bộ đội về hưu. Ông bảo ngày ở chiến trường, bom đạn không làm ông khổ mà giờ hòa bình, ông vật lộn với con vì điên tình. Hàng tháng ông vẫn đi xe buýt đến bệnh viện lấy thuốc cho con với hi vọng con gái tỉnh táo hơn để bố mẹ già bớt khổ.
Theo VNE
Choáng váng với lối sống quá Tây của mẹ chồng Sau khi làm con dâu bà, tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ngày tôi theo anh về nhà ra mắt mẹ, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, nheo nheo mày rồi "phán": "Thời đại gì rồi còn quần bò, áo sơ mi cắm thùng. Ngày mai mặc váy đi cháu, chân dài thế kia mà không mặc váy...