Đừng làm con tim em bối rối nữa anh…
“Anh yêu, em sẽ đợi anh! Hãy cho em nói câu ấy dù chỉ là câu nói độc thoại với trái tim em”.
Tôi quen biết anh trên một trang kết bạn. Chúng tôi nói chuyện khá hợp nhau và cảm giác rất là thân thiết cứ như đã quen nhau, đã thương nhau từ lâu rồi ấy.
Con tim và lối sống của tôi bắt đầu có sự thay đổi. Rồi chúng tôi cũng hẹn gặp mặt nhau. Chỉ là uống cà phê, dạo bước trong công viên rồi về nhưng tất cả những điều ấy làm tôi thấy rất vui và hạnh phúc. Tôi đã mở lòng mình ra…
Sau lần gặp gỡ ấy, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn rồi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh ít nhắn tin cho tôi, anh chỉ nhắn vào lúc anh sắp đi ngủ là “Em ngủ ngon em nha”, tôi cũng chỉ nghĩ là anh bận việc nên cũng không dám nhắn tin phiền anh.
Và rồi những đêm thức đợi một tin nhắn ấy mà anh cũng làm cho nó vỡ tan ra như bong bóng nước. Anh không nhắn nữa. Tôi nhắn cho anh nhưng đáp lại là sự lặng im, cái lặng im ấy sao nó nặng nề đến thế…Anh mất tích hoàn toàn. Tôi biết và tự nói với bản thân rằng có lẽ duyên chỉ đến đây thôi. Tôi quyết định thôi hi vọng và chấm dứt. Ấy thế mà…
Dù tương lai có ra sao đi nữa em sẽ quý trọng những gì mình đang có (Ảnh minh họa)
Bất chợt một đêm anh gọi cho tôi, tôi bàng hoàng, tôi không biết phải ứng xử ra sao, cầm điện thoại trên tay mà cứ run cầm cập, con tim cứ loạn nhịp. Tôi lấy hết can đảm và bắt máy… Cái giọng ngọt ngào bên kia là của anh, là người mà tôi đã từng nghĩ mình sẽ yêu mãi mãi, người mà tôi đã đặt niềm tin vào ấy, người đã làm cho con tim tôi lần đầu tiên có cảm giác.
Hôm ấy, anh nói với tôi rất nhiều. Tôi bắt đầu lấy lại tia hi vọng và bắt đầu hiểu anh hơn. Nhưng sao tôi lại có cảm giác mình đang trông chờ một cái gì đó không thật, tôi không chắc tôi và anh ấy sẽ đi đến đâu bởi vì chúng tôi cũng chẳng có hứa hẹn gì với nhau. Tôi biết tôi cần chấm dứt càng nhanh càng tốt mối quan hệ này nhưng sao tôi không làm được.
Video đang HOT
Có lẽ bởi câu nói của anh cứ mãi ám ảnh tôi: “Anh cũng muốn quan tâm em nhưng nếu mối quan hệ chúng ta tiến xa hơn thì không chỉ đơn giản ở với nhau ngày một ngày hai em à, anh không muốn em đặt quá nhiều niềm tin ở anh bởi em còn quá trẻ, anh không muốn làm em bị tổn thương. Ở cái tuổi của anh, không phải chưa từng quen và yêu ai, em hiểu điều đó chứ nhưng với người con gái không ngoan anh sẽ có cách ứng xử khác, còn với em,…anh không muốn em phải thất vọng và buồn”.
Linh cảm của một đứa con gái cho tôi biết rằng anh không lạnh như vẻ bề ngoài của anh, anh giàu trái tim tình cảm. Nhưng anh à, anh có biết không, dù tương lai có ra sao đi nữa em sẽ quý trọng những gì mình đang có, anh cũng vậy nhé anh. Đừng để cái gì đó bên cạnh dần cất bước rời xa rồi mới biết quý thì điều đó có lẽ đã quá trễ khi mình có ý định kéo lại bên cạnh mình.
Em vẫn muốn lặp lại câu nói với anh trong cuộc điện thoại tối hôm ấy: “Em đã quyết định chọn rồi thì em sẽ trân trọng và dành trọn niềm tin nơi đó”.
Con tim em đang rất bối rối, anh có biết không?
Anh yêu, em sẽ đợi anh! Hãy cho em nói câu ấy dù chỉ là câu nói độc thoại với trái tim em.
Theo DanViet
Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi...
Thằng Tuấn hét lên: "Ông không phải là ba của tôi, tôi thù ghét ông, ông cút khỏi nhà mẹ tôi ngay".
Nhìn nét mặt con, tôi biết sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn cuối cùng. Nếu Hưng không đi và nó không thể kềm chế được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Rất may là lần này chồng tôi đã nhượng bộ. Anh gườm gườm nhìn thằng Tuấn rồi xách xe bỏ đi. Đến lúc đó, tôi mới ôm con vào lòng. Như chỉ chờ có vậy, thằng Tuấn khóc ngất trong tay tôi.
Tôi lấy Hưng sau khi mối tình đầu đổ vỡ. Dù khi về với anh, tôi hoàn toàn trong sạch và thằng Tuấn được sinh ra sau gần 1 năm chúng tôi đám cưới nhưng không biết có ai nói gì mà sau đó anh nghi ngờ. Ban đầu là bóng gió, sau đó thì Hưng nói thẳng với tôi thằng Tuấn không phải con anh.
Tôi sững sờ. Không ngờ anh lại có thể đổ oan cho tôi như vậy. Tôi thề với Hưng là kể từ khi nhận lời yêu anh, tôi đã cố gắng quên đi hình bóng người cũ và một lòng với anh. "Nếu cô không làm thì chẳng ai có thể đổ oan cho cô. Không ngờ tôi đã cưới một con đĩ về làm vợ"- Hưng gầm gừ khi tôi van xin, thề thốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ đến cái chết. Tôi nghĩ, chỉ có cái chết mới gột rửa được nỗi oan ức mà Hưng đã giáng xuống đầu tôi. Thế nhưng khi đó thằng Tuấn còn quá nhỏ. Nếu tôi chết thì sẽ không có ai che chở, bảo vệ nó trước búa rìu của chính cha ruột nó giáng xuống. Tôi nuốt nước mắt vào lòng, nhẫn nhục để nuôi con.
Rồi tôi cũng biết nguyên nhân vì sao Hưng lại nghi ngờ như vậy. Anh tình cờ gặp một người đã từng biết chuyện tình yêu của tôi trước đó. Chỉ một câu nói vô tình của người ấy đã khiến cho Hưng ngờ vực, cho rằng tôi chưa quên tình cũ, vẫn lén lút qua lại, gặp gỡ và thằng Tuấn chính là kết quả của sự lén lút, vụng trộm đó.
Hơn 10 năm trước, chuyện đi thử AND là rất khó khăn, còn bây giờ mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều. Tôi đã gởi mẫu tóc của Hưng và thằng Tuấn ra Hà Nội giám định. Vậy mà khi có kết quả, Hưng không thèm xem mà xé toạc: "Ngày nay người ta còn làm giả đến cái màng trinh thì mấy cái giấy tờ vớ vẩn này có là gì!".
Trời ơi, tôi điên mất. Tôi đang sống bên cạnh hai người thân yêu nhất của mình. Họ là máu mủ, ruột thịt với nhau nhưng cả hai đều không tin vào mối dây thâm tình ấy. Tôi phải làm sao đây?(Ảnh minh họa)
Tôi không thể nào hiểu nổi chồng mình. Tôi bảo anh: "Nếu anh nghi ngờ thì hãy tự mình làm lấy. Em van anh đó, anh hãy vì con, vì em một lần. Nếu kết quả thằng Tuấn không phải là con ruột của anh, anh muốn làm gì em cũng được".
Nhưng Hưng không làm gì cả. Đúng hơn là mỗi lần thấy thằng Tuấn là anh lại kiếm chuyện chửi rủa. Tôi làm thinh thì không sao, nếu tôi nói lại thì thể nào cũng thành lớn chuyện. Nhẹ thì đập phá đồ đạc, nặng thì anh bộp tai, giật tóc tôi.
Mới đầu thằng Tuấn ngạc nhiên, lớn lên một chút nó lờ mờ biết được nguyên nhân vì sao ba nó ra ngoài thì hiền lành, vui vẻ với mọi người nhưng về nhà với mẹ con nó thì hoàn toàn khác hẳn. Có lần nó hỏi tôi: "Mẹ nói thật với con đi, con có phải là con ruột của ba không?". Tôi nghẹn giọng không thể nào nói được. Con tôi lại hỏi: "Nếu con là con của ba sao ba không thương? Như vậy chắc chắn là không phải. Vậy ba con là ai, ở đâu? Con muốn về với ba ruột của con. Ở đây, con không thể kềm chế được mỗi khi thấy ổng đánh mẹ".
Trời ơi, tôi điên mất. Tôi đang sống bên cạnh hai người thân yêu nhất của mình. Họ là máu mủ, ruột thịt với nhau nhưng cả hai đều không tin vào mối dây thâm tình ấy. Tôi phải làm sao đây?
Thằng Tuấn năm nay đã 15 tuổi. Nó bắt đầu thay đổi. Nó không còn im lặng khi vô cớ bị rầy la. Rồi nó cũng đập phá, phản kháng. Có lần thằng Tuấn thấy ba nó đánh tôi, không thể kềm chế được, đã chạy vào bếp lấy dao. Nếu tôi không liều mình lao vào ngăn cản nó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Gần đây nhất, khi Hưng nhậu say về gây sự với tôi, nó đã hầm hừ, dọa ăn thua đủ với ba nó. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy quá đau đớn, tuyệt vọng. Ngôi nhà của chúng tôi mười mấy năm nay chưa bao giờ là tổ ấm. "Chúng mình ly dị đi. Anh không thể cứ tự đày đọa mình như thế..."- nhiều lần tôi đã nói với Hưng như vậy. Nhưng lần nào anh cũng nhếch mép: "Cô đừng có mơ. Tôi không bao giờ ly dị. Cô phải trả giá cho những gì đã gây ra cho tôi mười mấy năm qua. Cô đã lấy cắp lòng tin của tôi; tội lỗi đó, cô phải trả đến suốt đời. Tôi có người đàn bà khác nhưng sẽ không bao giờ để cho cô được tự do".
Có quá bất công cho tôi không? Bao nhiêu năm qua, tôi sống trong đau đớn, giày vò. Anh ra ngoài có bao nhiêu người phụ nữ khác, tôi biết hết nhưng về nhà anh vẫn xem tôi như một thứ nô lệ tình dục. Tôi không muốn nhớ, nhưng tôi không thể nào quên được những cơn ác mộng có tên quan hệ vợ chồng...
Giờ thì thằng Tuấn đã chính thức tuyên chiến với ba nó. Tôi năn nỉ, van xin nó đừng làm điều gì lỗi đạo; đừng làm điều bất hiếu, bất nhân. Nó hứa với tôi nhưng chính Hưng lại làm cho thần kinh nó căng thẳng và không thể kềm chế được.
Không chỉ thằng Tuấn mà có lẽ đến lượt tôi cũng không thể kềm chế được nữa rồi. Tôi sợ mình đến một lúc nào đó cũng xông vào Hưng với con dao nhọn hay bất cứ một thứ gì đó trên tay.
Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Chồng sàm sỡ, buông lời ong bướm với ô-sin Cũng đã 5 lần 7 lượt tôi bắt gặp chồng có thái độ khiếm nhã với ô-sin rồi nhưng tôi chỉ nhắc chồng là không nên có hành động như vậy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là tính anh hay trêu đùa lại hay tự nhiên thái quá nên những hành động ấy chỉ là anh trêu cô ta. Có lẽ, việc làm...