Dừng lại ở đây anh nhé, nếu tiếp tục em sợ mình sẽ yêu anh
Anh ah, em đã từng ” nói có một ngày nếu như em không còn muốn liên lạc với anh nữa thì lúc đó hứa với em là anh cũng không được tìm em hay nhắn tin gọi điện cho em nữa nhé” có lẽ ngày đó đến rồi anh ah.
Nhiều lúc em muốn nói với anh rằng em nhớ anh (Ảnh minh họa)
Gửi Anh người lạ..
” Em thích hoa ah, facebook của em toàn là hoa?”
Phải, em thích hoa, rất thích anh ạ, vì bên chúng em có cảm giác bình an không ồn ào lại rất tĩnh lặng, chúng như những người bạn hiểu và đi cùng em suốt quãng đường vừa qua.
Anh ah, em đã từng ” nói có một ngày nếu như em không còn muốn liên lạc với anh nữa thì lúc đó hứa với em là anh cũng không được tìm em hay nhắn tin gọi điện cho em nữa nhé” có lẽ ngày đó đến rồi anh ah.
Mới chỉ một ngày thôi em không liên lạc với anh nữa, cảm giác này cứ trống trải và hụt hẫng quá. Em không tài nào tập trung vào công vệc được, nói một đường em làm một đường, thực sự em không ổn anh ah. Hình như em vừa đánh mất điều gì đó rất quan trọng trong cuộc đời.
Thật nực cười phải không anh, khi anh và em chưa từng gặp mặt, chỉ là nói chuyện vu vơ mỗi ngày những câu chuyện hài hước những câu hỏi thăm bình thường và khoảng cách cũng không quá xa chỉ cần chút thời gian rảnh một câu nói và một cái gục đầu là có thể gặp được nhau rồi, nhưng lại chưa bao giờ gặp được cũng chưa bao giờ đúng hẹn, có lẽ vì thực sự mình không có duyên phận anh nhỉ.
Video đang HOT
Người ta thường nói mỗi một người đi qua cuộc đời nhau đều có một lý do, nhiều lúc em tự hỏi không biết anh đi qua cuộc đời em là vì điều gì nhỉ? Em đã cố gắng nghĩ cố gắng tìm kiếm mớ hỗn độn trong đầu em nhưng cho đến giờ em vẫn không có câu trả lời.
Mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của anh, nó như trở thành thói quen và là động lực là niềm vui của em mỗi ngày, cho nên cứ mỗi sáng tỉnh giấc em luôn tìm chiếc điện thoại như tìm kiếm đợi chờ điều gì đó từ anh. Mỗi trưa em đều muốn hỏi anh có mệt không, công việc có ổn không, hay mỗi lần có án em lại rất muốn hỏi câu, anh có bình an không?
Anh biết không, em là một cô gái quá đỗi bình thường, không dễ thương không xinh xắn không mập không quá thấp để nhận được biệt danh là nấm lùn di động, nói chung tất cả mọi thứ về em đều không quá tệ nhưng em vẫn được xếp vào danh sách của nhiều chàng trai theo đuổi. Điều ngớ ngẩn nhất mà em cảm nhận được từ em chính là lúc em nói với họ một câu ” xin lỗi, em đã có gia đình rồi ” hay câu ” xin lỗi, em có bạn trai rồi ” mỗi khi có ai đó muốn làm quen, không cần suy nghĩ gì cả nhưng có nghĩ cũng không hiểu tại sao mình lại vậy nữa.
Trong khi 26 tuổi và đang trong ” trạng thái” F.A và đồng nghĩa với việc em nhận được câu nói của đứa bạn thân ” bồ hâm ah, khùng ah..sao không thử hẹn hò, biết đâu lại tìm được một nữa của mình”. Em chỉ biết cười trừ cho qua, vì biết nói với nó điều giì khi chính em cũng không biết em nghĩ gì.
Thời gian rảnh rỗi em chỉ muốn đi café, uống trà sữa tụ tập nhóm bạn gái nhiều chuyện, tuy nhiên chẳng ai có thể nghe được điều gì từ em về cuộc sống của em cả. Em chẳng kể lể chẳng kêu ca, cũng chẳng tâm sự gì có lẽ vì thế cơ thể em đầu óc em nhiều khi muốn thành trái bom và nổ tung ra.
Nhiều lúc cảm xúc không thể dấu,em muốn nói cho anh rằng “em rất nhớ anh” nhưng lại tự dặn mình ” không được vậy, không nên và mày không thể”. Ở tuổi này em đủ tỉnh táo đủ hiểu mình làm gì, nói gì..nhưng với anh em không giám thừa nhận đó có phải là sự thật không, vì đơn giản người ai đó muốn chinh phục trái tim em cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài mới có thể.
Nhưng lại chưa từng gặp anh, không biết anh ra sao, cuộc sống như thế nào, chỉ được nghe qua loa mọi thứ về anh khi anh có thời gian rảnh rỗi, có phải em ngốc nghếch lắm phải không anh và cũng có thể em sẽ bị người khác chửi là ” hâm, là khùng, là điên” nhưng không sao em xứng đáng nhận được những từ đó, em chấp nhận.
Sáu năm, kể từ ngày người đàn ông đi qua cuộc đời em không còn trên thế giới này nữa. Em cứ nghĩ rằng mình không thể biết nhớ, biết thích ai đó nữa, nhưng em đã sai, có lẽ mọi thứ mình yêu quý nếu mất đi đột ngột em tin rằng ai cũng có cảm giác đó, và hiện tại không phải quá khứ quay về nhưng câu nói “” em thích hoa ah, facebook của em toàn là hoa?” đã rất lâu rồi em mới được nghe và rất ít người có thể nói câu đó và đây là lần thứ 2, em lại được nghe lần nữa câu nói này. Nó lại đi sâu và ngự trị lấp đầy cảm giác bỏ trống trong em từ rất lâu rồi.
Em bắt đầu thấy tò mò về anh, về cuộc sống và những gì đang diễn ra với anh. Nhưng ngay từ đầu em chỉ biết mình tồn tại như chiếc bóng dù có đi tới đâu cũng không có gì thay đổi, dù anh ít khi nhắc tới gia đình nhưng em hiểu rằng anh, người đàn ông rất yêu thương gia đình của mình. Em nhận ra được điều đó vì tất cả những thời gian rảnh rổi ngoài công việc anh đều có mặt đúng giờ. Em không trách anh, không giân anh điều gì cả vì ngay từ đầu em đã được biết điều đó, khi làm bạn với anh em chỉ nghỉ đơn giản họ cần một người bạn, với cuộc sống hiện tại thì khi đã có gia đình rồi ai cũng có quyền tìm cho mình một người bạn tri kỷ chỉ đơn thuần thôi.
Dù cuộc sống gia đình có hạnh phúc tới đâu nhưng có một số chuyện không phải đều có thể dễ dàng nói ra được và bạn tri kỷ không phải cũng chỉ để chúc bầu tâm sự đôi khi chỉ cần im lặng và hiểu, có lẽ ai cũng hiểu được điều này chỉ là không ai giám thừa nhận và ủng hộ nó .
Nhưng giờ đây em nghĩ đến lúc em phải dừng lại, quãng đường này em chỉ đi cùng anh tới đây thôi, đoạn đường còn lại em nghĩ rằng đã có một người vợ đảm đang xinh xắn hoàn hảo nhất luôn chăm sóc và lo lắng cho anh.
Em sẽ dừng mối quan hệ này ở đây anh ah! nếu tiếp tục em sợ mình sẽ yêu anh
Mối quan hệ này em nghĩ chẳng có gì sai cả, chỉ là nếu muốn tiếp tục thì cần tỉnh táo và đủ lý trí để bước nhưng em đã không làm được điều đó. Em sợ mình đảo lộn cuộc sống, sợ mình sẽ thích anh mất, sợ một ngày em làm đau chính bản thân mình. Em vẫn luôn tôn trọng mọi thứ đã và đang diễn ra,vì nó luôn dừng lại ở một điểm chốt nhất định.Và em sợ một ngày em lại bị tổn thương,sợ cái cảm giác làm người thứ ba,sợ vấp ngã,sợ một mình bước qua,dù có mạnh mẽ tới đâu , thì chỉ là bề ngoài em vốn có em không bước qua mọi thứ dẽ dàng như em nói. Điều em sợ nhất trong trí tưởng tượng là em sẽ nhận được cuộc điện thoại lạ từ một người “..” , ai sẽ tin và biện luôn cho em anh nhỉ, xét cho cùng mọi tổn thương sẽ là do em tự làm tự gánh chịu tự đau và tự xoa và điều đáng trách ở bản thân em, em là “hung thủ” duy nhất làm đau bản thân mình.
Em đã tự hỏi tiếp tục làm bạn và lơ đi cảm giác lạ đó, hay chấm dứt tất cả điều nào sẽ làm em tổn thương hơn và đôi lúc muốn cầu xin thế giới cầu xin ai đó cho em một quyết định đúng đắn nhất. Nhưng một lần nữa em chọn xa anh, nó không đơn giản chút nào anh ah, cảm giác đó giống như đang tự mình cào xé tim em, nó đau lắm anh ạh.
Khoảng thời gian qua được làm bạn với anh em đã rất vui, dù sự xuất hiện của em hay sự biến mất của em có lẽ với anh nó chẳng có ý nghĩa gì nhưng cám ơn anh vì đã cho em biết cuộc sống này nhiều ý nghĩa nhiều niềm vui và có lẽ em xứng đáng nhận được điều đó.
Chúc anh luôn thành công và luôn bình an anh nhé “người lạ”.
Theo Blogtamsu
Nên "xin" con hay nhận con nuôi?
Tôi là con út trong một gia đình có bảy anh chị em, hồi đó cứ toàn đứa lớn trông đứa bé. Nghe kể lại khi tôi mới đang biết bò, thì lũn cũn với tới phích nước nóng chị gái vừa dùng, nước đổ hết lên mặt và nửa người tôi, khiến làn da mỏng manh bị bỏng nặng, nhăn nhúm.
Từ tuổi dậy thì các anh chị đã thương cho khá nhiều tiền để kinh qua nhiều cuộc phẫu thuật kéo, vá da mặt nhưng nhìn mặt tôi vẫn rất khó coi. Vậy là từ nhỏ tôi đã tự ti thu khép mình và chỉ tập trung vào học hành, nên được cái công việc ổn định, tuy nhiên từ bé đến nay tôi chưa một lần có bạn trai.
Phải nói thật là cơ hội kiếm chồng kể cả người đã qua một lần đò với tôi dường như đều đã đóng cửa. Hồi ấy có người góa vợ được mai mối cho tôi đã thẳng thắn bày tỏ sự e ngại, họ chẳng dám lại gần tôi nói gì đến kết hôn.
Có cô em thân thiết chơi cùng công ty luôn khuyên tôi hãy kiếm lấy đứa con vui vầy, đến bệnh viện hoặc "nhờ" người nào đó, nó nói từ rất lâu rồi nhưng ngày ấy tôi vẫn ngại ngần thế gian lời ra tiếng vào châm chọc, rồi sợ mình không đủ sức, bản lĩnh kém nên đâu dám làm liều.
Giờ bố mẹ tôi đã già, các anh chị đều thành đạt cả và mọi người cùng quay ra lo lắng đùm bọc, giúp đỡ tôi. Mẹ cũng từng ngầm khuyên tôi kiếm lấy đứa con, chứ ở vậy một mình mãi không ổn.
Đến nay tôi đã ba mươi bảy tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, gặp gỡ bao mảnh đời trớ trêu, cũng như tin rằng quan niệm bà mẹ đơn thân không còn bị mặc cảm nặng nề như xưa, nên tôi dần dao động với suy nghĩ nên "xin" đứa con để chăm sóc, vui vầy, chia sẻ buồn vui những tháng năm còn lại. Song tôi sợ con mình sau này có tư duy, cuộc sống thiếu cân đối, không bằng chúng bạn, nó sẽ oán trách tôi hoặc có những suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Xin con nuôi thì cũng khó bởi không rõ gốc gác đứa bé, vả lại nó cũng dễ biết và khéo còn cực đoan hơn, đòi đi tìm bố mẹ đẻ thì sao. Tôi vẫn muốn một đứa con là ruột thịt của mình, để khơi gợi tình mẫu tử, thì tôi mới có thể đủ can đảm để đi bên cháu đến hết cuộc đời này.
Ngoài những lo lắng kể trên thì còn khó khăn gì đáng kể nữa không? Tôi muốn biết để có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Ai đã trong hoàn cảnh "xin con" hoặc được chứng kiến đứa trẻ như thế lớn lên thì hãy cho tôi lời khuyên, xem làm thế nào là ổn thỏa nhất? Bởi tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa để có thể sinh con.
Theo VNE
Chồng có con riêng Có một lần chồng tôi trong giây phút dịu dàng, nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất hỏi tôi: "Nếu tự dưng có một hôm anh nói rằng anh có một đứa con rơi thì em nghĩ sao?". Tôi giật thót cả người hỏi ngay: "Anh nói thế là thế nào". Chồng tôi cười giả lả: "Chuyện của bạn anh, nó nghe người ta nói...