“Dừng lại đi anh!”
Cô không nhớ mình đã cất lời đề nghị “dừng lại” này bao nhiêu lần rồi nữa. Khi thì Tùng im lặng, khi thì anh gật đầu với vẻ mặt vô cùng buồn rầu khiến An nửa áy náy, nửa tiếc nuối.
Tính đến nay, An quen Tùng được gần 2 năm. Tuy làm trong hai cơ quan khác nhau nhưng lại cùng ngành nên hầu như sự kiện lớn nhỏ gì của ngành tổ chức 2 người đều có mặt. Tùng hơn cô gần chục tuổi, đã có vợ và hai con nhưng nhìn anh khá trẻ so với tuổi.
Lần đầu tiên ngồi cạnh nhau trong một buổi họp báo, An chủ động bắt chuyện làm quen với Tùng. Hai anh em nói chuyện thân mật và tỏ ra khá hợp nhau. Từ đó, mỗi lần họp hành, tập huấn hay hội nghị, ai đến trước lại “xí” chỗ cho người còn lại.
Ngoài những lần gặp gỡ trong công việc, khi thì An rủ Tùng đi cà phê, khi Tùng lại mời An đi chiêu đãi nhân dịp “trúng quả” gì đó. Nhờ quen Tùng mà An đã học hỏi cũng như quen biết được rất nhiều người có tiếng trong ngành.
Từ một cô sinh viên thực tập non kinh nghiệm, An được kí hợp đồng chính thức rồi được sếp tăng lương, cử tham dự các dự án quan trọng của cơ quan. Cô rất biết ơn Tùng và coi anh như người anh trai tốt bụng.
Trong các lần gặp nhau, dường như những câu chuyện An kể không bao giờ dứt. Cô tâm sự với anh đủ điều, từ công việc, bạn bè, học hành, gia đình, cho đến cả chuyện… người yêu ở xa.
Còn Tùng chín chắn, từng trải lại là người ít nói nên anh hay đóng vai nghe nhiều hơn kể. Song sau một thời gian ngắn quen biết, An cũng nắm được sơ sơ gia cảnh nhà Tùng: anh đã có hai bé, một trai, một gái, vợ anh làm việc trong một công ty đa quốc gia nên thường xuyên phải đi công tác xa nhà hàng năm trời.
Qua những cuộc điện thoại của hai con gọi cho Tùng mà An vô tình nghe được trong những lần hai người ngồi cùng nhau, An luôn xuýt xoa khen Tùng là “ông bố mẫu mực”, “người chồng đảm đang”. Cuộc sống của Tùng chẳng khác nào cảnh gà trống nuôi con, quanh năm anh phải đón đưa các con đi học rồi lại đóng vai ông nội trợ đảm đang. Việc lớn, việc nhỏ trong nhà mình Tùng lo liệu hết.
Chủ nhật hôm ấy, An gọi điện rủ Tùng đi cà phê, Tùng từ chối với lý do phải đưa con đi học thêm. Cô buồn rầu cúp máy, không nói thêm lời nào. Còn Tùng thì thấy lạ, vì chẳng bao giờ An gọi cho anh ngoài giờ hành chính, cô biết anh bận bịu việc gia đình, con cái.
Hơn nữa, giọng An hôm ấy lại có vẻ ủ ê, thều thào như có chuyện không vui. Sau khi đưa con đi học, thay vì ngồi đợi 2 tiếng như mọi khi, Tùng tìm đến khu nhà Lan ở.
Cô u mê trong day dứt, khó xử vì mãi không dứt ra được nỗi nhớ nhung, ám ảnh của Tùng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngồi trong quán cà phê, mặt An buồn rười rượi. Tùng gặng hỏi mãi, An mới kể. Hóa ra cô có chuyện không vui thật. Sáng hôm ấy, An bắt xe đến Quảng Ninh mừng sinh nhật Hòa – người yêu từ thời cấp 3 đang công tác trong một đơn vị quân đội. Cô không báo trước cho Hòa với hy vọng sẽ khiến anh bất ngờ. Vừa vào đến phòng Hòa ở thì thấy tiếng râm ran nói cười của khá đông người.
Điều khiến Hòa sững sờ là trong đám đông toàn con trai ấy, có một cô gái rất dịu dàng đang ôm bó hoa to lên tặng Hòa. Khi An tiến vào phía Hòa thì mọi người hết “ô, a” lại quay ra xì xào “Nhất Hòa nhé, có 2 người đẹp dự sinh nhật, chia bớt cho anh em đi”. An vừa tức giận, vừa tò mò muốn ở lại xem cô nàng kia là ai, song không kiềm chế được lòng mình, cô đùng đùng bỏ về, mặc cho Hòa đuổi theo và tiếng í ới phía sau của anh em trong đơn vị.
Vừa kể An vừa khóc nức nở khiến Tùng thấy khó xử vô cùng. An ủi thế nào cô cũng không nín. Đối mặt với sự yếu đuối của An, Tùng không còn cách nào khác đành quay sang ôm cô.
Sau tuần ấy, Hòa có xin nghỉ phép về thăm An nhưng thực chất là để giải thích với cô chuyện hôm trước. Theo lời Hòa thì đó là em gái người anh cùng đơn vị, dù anh đã nói rõ là có người yêu ở Hà Nội nhưng cô ấy vẫn thích anh.
Đến lúc này, sự ấm ức trong lòng An mới được giải tỏa. Cô tin Hòa, và hơn ai hết, cô hiểu anh không phải người lăng nhăng, dễ thay lòng đổi dạ.
Nhưng cũng sau lần An khóc hết nước mắt bên Tùng, hai người có cảm giác như gần gũi nhau hơn. Mỗi đêm sau khi Tùng cho hai con đi ngủ, thay vì chat với vợ, anh lại chat với An tâm sự đủ chuyện. Rồi cứ chủ nhật hàng tuần, trong 2 giờ đợ con học thêm ở nhà cô giáo, Tùng lại có cuộc hẹn ngắn ngủi với An. Từ cái ôm siết chặt cho đến những nụ hôn nóng bỏng, người đàn ông xa vợ là Tùng và cô gái trẻ có người yêu bộ đội là An cứ quấn quýt lấy nhau đầy đam mê như những người mới yêu.
An mong mỏi đến mỗi chủ nhật bao nhiêu thì Tùng lại vội vã sắp xếp công việc đợi đến giờ đưa con đi học vào cuối tuần bấy nhiêu. Mối quan hệ vụng trộm này diễn ra được khoảng vài tháng thì An như chợt tỉnh ngộ. Một lần, cô tâm sự với Tùng: “ Em sợ anh ạ! Sao mình lại bắt đầu để giờ dang dở thế này, anh có gia đình, còn em đã có người yêu…”. Tùng nén tiếng thở dài: “ Em cũng biết là anh sợ mà…”. Rồi cô rụt rè nói: “ Dừng lại đi anh, dừng lại trước khi quá muộn”.
Dễ đến cả chục lần An nói ra lời đề nghị dừng lại. Và đúng như mong muốn của An, mỗi lần ấy, Tùng không gọi điện, không chat chit, cũng không tìm đến nhà An nữa. Nhưng rồi người nhấc điện thoại, người tìm đến trước lại là An. Cô u mê trong day dứt, khó xử vì mãi không dứt ra được nỗi nhớ nhung, ám ảnh của Tùng.
Đã có lúc An cố chịu đựng được 1 tháng không gặp, vậy mà cuối cùng cô vẫn không chiến thắng được bản thân. Quá mệt mỏi, cô tâm sự toàn bộ chuyện rắc rối của mình với người bạn thân. Bạn An khuyên: “Cứ cho Tùng có tình cảm thật và là người tốt nên chưa đi quá giới hạn với mày. Nhưng mày như thế khác nào mỡ dâng miệng mèo, thế đời nào đàn ông từ chối. Trừ khi mày dứt khoát, còn không cả mày, cả ông ấy đều rắc rối đấy”.
An nghĩ mãi về lời bạn nói và cô lại quyết tâm thêm một lần nữa. Rất may, sau thời gian ấy, Hòa xin chuyển hẳn công tác về Hà Nội, gia đình anh đang tính đến nhà An bàn chuyện cưới xin. Cùng đợt này, vợ Tùng về nước nên dù thỉnh thoảng vẫn có dịp gặp nhau trong các sự kiện của ngành, cả An và Tùng đều chào hỏi qua loa rồi tạm biệt.
Theo 24h
Những người vợ lần lượt bỏ rơi anh
Tôi sẽ không rời bỏ anh dù không biết tương lai sẽ như thế nào.
Lần đầu tôi thấy anh nằm chèo queo trên bàn làm việc, bên cạnh là nửa cái bánh bao ăn dở, trong lòng tôi bỗng trào lên một niềm thương cảm. Hóa ra sếp của mình khổ quá. Nghe đâu anh và vợ đang ly thân chờ ngày ra tòa...
Sếp trưởng phòng của tôi đã 2 lần đò. Vợ đầu của anh là diễn viên múa trong một đoàn ca múa nhạc. Họ có với nhau một đứa con gái và ly dị sau khi vợ anh phát hiện anh dan díu với một cô bạn đồng nghiệp làm ở Sở Giao thông vận tải.
Chị vợ sau cũng sinh cho anh 2 đứa con gái rồi đâm đơn ra tòa ly hôn. Tôi mới chuyển về cơ quan, nghe mọi người kể, chị vợ đòi ly hôn vì anh không bỏ được cái tính trăng hoa. Nghe nói anh đang cặp kè với một cô sinh viên thực tập. Tôi đã vài lần thấy họ đi với nhau ở căn tin cho đến khi cô sinh viên hoàn tất thời gian thực tập...
"Anh đi ăn cơm với tụi em nghen?"- mấy hôm sau tôi rủ anh. Thoạt đầu anh chần chừ nhưng sau đó vui vẻ đi cùng mọi người. Có thể nói, anh là một người sếp rất hòa đồng, quan tâm tới nhân viên. Đặc biệt, trong mắt tôi, anh là một người có chuyên môn giỏi. Nhiều người nói, lẽ ra anh đã lên cao hơn nhưng vì cái chuyện đàn bà con gái nên phải dẫm chân tại chỗ chờ ngày về hưu. Tôi từ chỗ thương hại đã chuyển sang yêu anh từ lúc nào không biết...
Khi nhận ra điều này, anh có vẻ băn khoăn. Sau đó anh bảo tôi: " Em còn trẻ lắm, hãy tìm một người ngang bằng với mình...". Người ngang bằng với tôi ư? Họ chỉ là những đứa trẻ được bọc trong thân xác của một người trưởng thành. Không ai cho tôi sự ấm áp, tin cậy như anh. Tôi bảo: "Em sẽ chờ đến khi nào anh đổi ý".
Anh lắc đầu trầm ngâm... Mấy ngày sau, anh nhắn tin cho tôi: " Hãy nghe lời anh, tìm một người khác thích hợp. Nếu không, sau này em sẽ hối hận vì anh không thể mang lại hạnh phúc cho em".
Nhưng tôi bất chấp. Tôi mang một nắm thuốc ngủ đến trước mặt anh: " Anh còn nói như vậy, em sẽ chết trước mặt anh". Khi nói điều này, lòng tôi thật sự nghĩ như vậy. Nếu không lấy được anh, tôi thà chết bởi cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống mà không được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.
Biết tôi thương anh, ai cũng can ngăn. Họ bảo tôi đừng có dại mà vướng vào một người đã hai lần bị vợ bỏ vì cái thói trăng hoa. Nếu lấy anh, tôi hãy để sẵn một lá đơn ly dị ở đầu giường để có thể ra tòa bất cứ lúc nào... Thậm chí, cả ba tôi cũng nói như vậy. Nhưng tôi không tin bởi trong suy nghĩ của tôi, anh không phải là kẻ trăng hoa. Bằng chứng là, ngay cả khi biết tôi yêu anh, chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn dù tôi đã nhiều lần cố ý tạo điều kiện để ở riêng với anh.
Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh (Ảnh minh họa)
Tôi đã chờ đợi anh trong 3 năm. Cho đến một ngày cách nay 3 tháng, tôi nhất quyết đưa anh vào tròng. Hôm đó ba mẹ tôi về quê đám giỗ ông bà nội, tôi nói dối tủ lạnh bị rò rỉ điện nên nhờ anh tới coi dùm. Hôm đó tôi đã chuẩn bị mọi thứ: thức ăn nhẹ, rượu vang, nến và một bộ trang phục không thể phong phanh hơn.
Khi biết tôi nói dối, anh cốc vào đầu tôi: " Con nít mà dám lừa người lớn". Tôi ôm chầm lấy anh, ngấu nghiến hôn anh như một kẻ đói khát lâu ngày vừa được người ta bố thí cho một bữa ăn ngon...
Mọi chuyện sau đó thế nào thì bây giờ thậm chí tôi không dám nhớ, không dám nghĩ tới... Tôi đã lột trần anh theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Thoạt đầu anh yếu ớt chống đỡ nhưng sau đó buông xuôi.
Anh không khóc mà hai mắt vằn đỏ. Tôi có cảm giác anh nhếch mép nhưng nụ cười không thành hình. Anh kéo tay tôi đặt vào nơi mà đối với những người đàn ông bình thường khác, đó là biểu tượng của sức mạnh đàn ông. Nhưng với anh thì chẳng có gì. Đúng hơn, nó chỉ còn lại một phần...
Anh bị tai nạn trong chiến tranh. Năm đó anh 12 tuổi. Trong một trận càn, cả nhà anh bị bom. Mẹ và 2 đứa em của anh mãi mãi không trở về. Cha anh bị cụt hai chân. Còn anh thì bị một mảnh bom lấy mất một phần cơ thể. Anh vẫn sống nhưng cái phần mất đi ấy đã không cho anh một cuộc sống bình thường của một người đàn ông.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người vợ lần lượt bỏ rơi anh. Và những đứa con mà mọi người vẫn tưởng là của anh thì lại chẳng phải máu mủ ruột rà... Anh bảo, rồi cũng sẽ đến lượt tôi bỏ anh mà đi sau khi những bí mật của cuộc đời anh được phơi bày. Dù dưới ánh nến tù mù nhưng tôi đã thấy rõ, nhận thức rõ điều gì đang chờ đợi mình...
Tôi đã không gặp anh một tuần lễ sau buổi tối khủng khiếp ấy. Tôi thật sự bấn loạn khi nghĩ về một người chồng chỉ có 1/3 khả năng làm chồng. Tôi sợ mình cũng sẽ như những người phụ nữ trước đây đã bỏ anh mà đi...
Thế nhưng, thật lạ lùng là tôi không quên được anh. Tôi nhớ anh, thương anh đến quay quắt trong lòng. Mỗi khi nghĩ về anh, tôi không thể ngăn mình đừng khóc. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Phòng tổ chức bảo anh xin nghỉ 3 tháng trước khi nghỉ hưu. Anh đi đâu không ai biết. Tôi hỏi những người vợ cũ của anh, họ cũng lắc đầu...
Tôi nhất quyết phải tìm gặp anh để nói với anh rằng, tôi cần anh, tôi muốn sống với anh dù anh không thể làm đàn ông trọn vẹn.
Giờ đây, giấc ngủ của tôi luôn chập chờn khi nghĩ đến anh đang ở đâu đó một mình. Có lẽ anh đau đớn lắm khi cho rằng, điều anh lo lắng đã trở thành sự thật; rằng tôi đã rời bỏ anh.
Sự thật không phải như vậy. Tôi sẽ không rời bỏ dù không biết tương lai sẽ như thế nào...
Có ai trả lời dùm tôi: Trên đời này, có thể có một cuộc hôn nhân không cần ân ái, không cần tình dục, không cần những đứa con hay không?
Theo 24h
Tai nạn nhớ đời Khi cưới nhau rồi, ông xã mới thổ lộ rằng hôm ấy anh đã thất vọng toàn tập thế nào. Chuyện rằng mình với ông xã hồi đó mới yêu nhau háo hức lắm, chờ đợi " lần đầu tiên" lắm. Nhưng cả hai đều chẳng có kinh nghiệm gì và cũng xấu hổ nữa, dù muốn khám phá lắm nhưng không biết...