“Đúng là đồ khùng!”
Chỉ 3 năm sau khi ly hôn, vết thương mà anh gây cho tôi đã lên da non.
Tôi không bao giờ quên cái ngày anh “đi công tác” về và chìa tờ đơn ly dị trước mặt tôi: “Anh đã suy nghĩ kỹ. Nếu cứ kéo dài cuộc sống thế này thì chỉ làm khổ nhau thôi. Em ký đi để chúng ta giải thoát cho nhau”.
Giọng anh thật nhẹ nhàng mà tôi nghe như có trăm ngàn mũi kim đâm vào tim mình. “Anh muốn sống với cô ấy thì cứ dọn ra ở riêng, em không muốn các con bị sốc. Bé Thư sắp sửa thi tốt nghiệp mà anh…” – tôi cố kềm nhưng nước mắt cứ tuôn trào. Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Tụi nó lớn hết rồi. Nếu cái gì cũng vịn lý do con cái còn nhỏ dại thì sẽ không bao giờ giải quyết dứt khoát được mớ bùi nhùi này đâu. Anh đã quyết rồi. Em không ký thì anh cũng sẽ đơn phương nộp đơn ly hôn”.
Anh nói và làm đúng như vậy. Tòa mời hòa giải, tôi giấu con, lẳng lặng ra tòa một mình. Tôi không chấp nhận ly hôn nhưng lý lẽ không đủ sức thuyết phục quan tòa và cả anh. Sau 2 lần hòa giải không thành, vị thẩm phán nói riêng với tôi: “Anh ấy đã không muốn thì chị cũng đừng cố. Một khi anh ấy muốn sống với người khác thì chị có níu kéo cũng vô ích, lại càng làm cho anh ấy có cớ gây khó dễ cho mấy mẹ con. Thật tình nhìn chị, tôi cũng không đành lòng nhưng đã là luật pháp thì phải chấp hành…”.
Khi bé Thư biết chuyện, nó gần như câm nín bởi xưa nay, trong mắt chị em nó, anh là một người cha toàn mỹ. Nó luôn tự hào với bạn bè, thầy cô vì có cha là một cán bộ khoa học giỏi giang, là tác giả của nhiều công trình nổi tiếng. Câu nó hay nói với bạn bè là: “Ba tao đó!” với ánh mắt sáng ngời. Vậy mà giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ trước mắt nó. “Tại sao lại như vậy hả mẹ? Tại sao ba mẹ ly dị? Chẳng lẽ từ trước tới nay, hai người đóng kịch trước mặt tụi con?”- nó hỏi tôi mà nước mắt giàn giụa.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm trôi theo ngày tháng, tôi sẽ không còn phải bận tâm bất cứ điều gì về anh. (ảnh minh họa)
Đúng là chúng tôi đã đóng một cách xuất sắc vở kịch hạnh phúc trước mắt các con kể từ khi anh gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm thất lạc. Anh bảo cuộc chia ly trước đây là do hoàn cảnh, Ngọc vẫn chưa yêu ai dù đã nhiều năm sống và làm việc ở nước ngoài. Và điều quan trọng nhất là hai người vẫn còn yêu nhau. Anh muốn bù đắp cho Ngọc những gì mà ngày xưa hai người đã thề nguyền. Ngày trước, cô ấy vẫn đi đi về về thì anh không đòi ly hôn; còn bây giờ, người ta đã về ở hẳn nên anh muốn mọi việc phải dứt khoát, rõ ràng.
Video đang HOT
Vậy là cuộc hôn nhân kéo dài 18 năm của chúng tôi chấm dứt. Tôi không biết mình buồn hay vui vì suốt một tuần lễ, tôi không nghĩ được gì, làm được gì. Cả chuyện ăn uống, tôi cũng không nhớ. Đến nỗi bé Thư trở thành người an ủi, động viên mẹ: “Mẹ còn có con và em Quân mà, mẹ có bề gì, tụi con biết sống với ai?”. Nói rồi nó lại ôm mẹ mà khóc.
Cái cảnh con dỗ dành mẹ rồi mẹ lại dỗ dành con kéo dài rất lâu nhưng cuối cùng rồi cũng chấm dứt. Tôi bảo con: “Dù sao thì mình vẫn phải sống con à”.
Vậy là mẹ con tôi quyết định đứng dậy để sống cho thật tốt, thật đàng hoàng để không ai có lý do gì bảo rằng, cái nhà ấy không có nóc. Bé Thư vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, vào đại học. Thằng Quân noi gương chị cũng cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.
Tôi không ngờ, cuối cùng mọi thứ bỗng trở nên thoải mái, dễ chịu như vậy. Chỉ 3 năm sau khi ly hôn, vết thương mà anh gây cho tôi đã lên da non. Tôi nói với bé Thư: “Hạnh phúc của mẹ bây giờ là hai chị em con”. Con bé dụi đầu vào ngực mẹ: “Con thương mẹ quá!”.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm trôi theo ngày tháng, tôi sẽ không còn phải bận tâm bất cứ điều gì về anh. Vậy mà một ngày kia, Ngọc tìm đến tận nhà, xin phép được “nói chuyện phải trái với tôi”. Lần đầu tiên khoảng cách giữa tôi và người phụ nữ ấy gần nhau như vậy.
Câu chuyện của cô ta bắt đầu bằng người đàn ông chung của hai người. “Chúng tôi chỉ hạnh phúc được thời gian đầu. Vỏn vẹn chừng 3 tháng. Sau đó thì anh ấy bắt đầu thay đổi, tính tình cộc cằn, thô lỗ, hay nổi nóng, đòi hỏi vô lý… Tôi làm sao có thể chìu chuộng anh ấy như chị? Làm sao có thể hầu hạ anh ấy ngày ba bữa cơm, giặt giũ quần áo và ủi sẵn cho anh ấy, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng… Tôi cũng phải đi làm, cũng có cuộc sống riêng của mình chứ đâu phải là vật sở hữu của anh ấy? Bây giờ tôi xin trả ảnh về với chị. Tôi đã gởi đơn ly hôn. Mong chị hãy rộng lòng đón nhận anh ấy trở về bởi tôi biết chỉ có chị mới có thể làm một người vợ tốt của anh ấy…”.
Tôi ngó người phụ nữ ấy y như thể trước mặt mình là một người ngoài hành tinh. Đây là người phụ nữ mà chồng tôi đã đánh đổi vợ con mình sao? Nếu đúng vậy thì cái sự học, sự nhận thức của anh quá kém cõi. Có lẽ chính vì vậy mà anh im lặng chịu đựng chớ không dám hé môi than phiền dù không ít lần tôi gặp anh đầu bù, tóc rối mỗi khi ghé thăm con.
Bất giác tôi nổi giận. Tôi bảo cô ta: “Tôi có cuộc đời của tôi, không liên quan gì tới mấy người. Làm ơn về đi cho”. Nói rồi tôi bảo bé Thư tiễn khách.
Chừng một tuần lễ sau, con bé thỏ thẻ nói với tôi: “Ba và cô Ngọc gọi điện bảo tụi con tới ăn cơm…”. Tôi nhìn con, lẩm bẩm: “Đúng là đồ khùng!”.
Tôi chẳng biết mình mắng ai khùng nhưng trong lòng thấy tức giận vô cùng. Và tôi cũng không hiểu vì sao, suốt mấy ngày qua, tôi cứ luôn miệng lẩm bẩm một cách vô thức: “Đúng là đồ khùng!”.
Không lẽ tôi tự mắng mình vì vẫn còn bận lòng về những kẻ không xứng đáng?
Theo Eva
Vợ chồng chán cả sex chỉ vì Tết
Tết đến xuân về, tưởng sẽ "phơi phới" sức xuân, ai dè nhiều cặp vợ chồng chán cả làm "chuyện ấy", lí do chỉ vì chuyện lo cơm áo gạo tiền cho ngày Tết.
Vừa tan làm thì anh bạn thân gọi ra quán bia, nói cụt lủn đầy vẻ chán nản: "Cậu ra ngồi với anh, làm vài cốc cho hạ hỏa. Tớ đang bực mình, chán chẳng muốn về nhà. Có thông báo thưởng Tết rồi, thấp quá, lại càng chán. Về nhìn mặt vợ mà cứ như vợ muốn đuổi mình đi, buồn quá".
Ra đến nơi thì ông anh trút ngay cả "tấn" tâm sự:
Tết với nhất, lo kiếm tiền tiêu Tết mà bạc cả mặt mấy hôm nay. Vợ chồng tớ đã có thỏa thuận rằng khi chuẩn bị "làm" thì thôi sẽ không nói chuyện gì khác nữa, không đưa "thời sự chính trị, chuyện cơ quan, từ nhà ra ngõ" nói nữa, nhất là chuyện tiền nong. Tối qua, hai vợ chồng đã "khởi động" rồi, chuẩn bị "thi đấu" rồi, thì tự nhiên bà xã buột miệng thốt ra câu: Tết nhất đến nơi rồi, lắm khoản phải chi tiêu quá, mà này, ông chú mới điện bảo em là chuẩn bị góp tiền, gần Tết quê mình có hội làng, mà họ nhà mình là họ lớn ở làng, nên phải góp hội làng.
Tớ mới bảo: ơ sao lại có thêm cái khoản rất trời ơi đất hỡi ấy, thì vợ tớ mới trả lời lại là đấy là làng anh, dòng họ nhà anh, sĩ diện của nhà anh đấy. Khổ, từ lâu rồi, họ hàng chú bác nhà tớ có số vợ tớ, cô ấy là người lo chi tiêu, nên cứ cô ấy gọi.
Cứ động gặp nhau, nói chuyện tí, mà cả năm nay ông nào cũng ca đi ca lại cái điệp khúc: khó khăn, sụt giảm, làm ăn khó, thu nhập thấp, cái nọ cái kia, thì chẳng đúng là "than". (ảnh minh họa)
Xong rồi vợ tớ kêu ca tốn tiền, rồi thu nhập ít, thưởng Tết ít này kia, còn phải lo chúc Tết thầy cô cho con, đóng góp tiền sau học kì, rồi còn là phải lo quà cáp cho bố mẹ chồng. Tớ đang bực chuyện cơ quan, nói lại vài câu, hai vợ chồng đâm cáu nhau, thế thì còn "sinh hoạt" cái gì nữa.
Lúc sau thì có một chiến hữu khác nữa. Lâu rồi, anh em có còn khái niệm "bia hơi chém gió" nữa đâu, mà là "bia hơi than thở". Cứ động gặp nhau, nói chuyện tí, mà cả năm nay ông nào cũng ca đi ca lại cái điệp khúc: khó khăn, sụt giảm, làm ăn khó, thu nhập thấp, cái nọ cái kia, thì chẳng đúng là "than".
Ông này cũng bảo:
Gớm, em biết thưởng Tết năm nay thấp, mình em đi cày nuôi vợ nuôi con, vợ em chỗ công ty lương thấp quá, cắt giảm nhiều, nên nghỉ làm từ giữa năm rồi. Em biết tình cảnh, quyết tâm lo cái Tết đầy đủ cho vợ con, nên đã nhận làm thêm vài việc lặt vặt. Ngày đi làm, tối về mở lap ra cày thêm. Giờ cái gì cũng khó khăn, làm thì vất vả mà tiền có mấy đâu. Đi làm vất vả thế, vợ em đã không thông cảm, còn cứ kêu. Làm đêm nữa, mệt, còn hơi sức đâu mà... sex. Lắm hôm tâm trạng không tốt, người thì mệt, vợ lại "đòi", khổ, vợ em cũng "khởi động" cho em mãi mà thế nào "súng" nó cứ ỉu xìu, chả lên được.
Lắm hôm tâm trạng không tốt, người thì mệt, vợ lại "đòi", khổ, vợ em cũng "khởi động" cho em mãi mà thế nào "súng" nó cứ ỉu xìu, chả lên được. (ảnh minh họa)
Rồi thì đi ra đi vào cứ cơm áo gạo tiền, đâm mất hứng, em cứ cố như là "trả bài" cho xong. Lắm hôm, đang "làm", em còn bảo em ơi nhanh nhé, anh còn hoàn thiện nốt công việc, sáng mai phải chuyển qua cho khách hàng rồi. Vợ em thì lúc đấy cũng thông cảm cho chồng đấy, nhưng tự nhiên quay mặt vào tường khóc rưng rức, bảo em đang "cao trào", anh lại nói chuyện công việc, tiền nong, còn đâu tâm trạng mà lên đỉnh với lên núi nữa. Mấy bận như thế, đâm dạo này, vợ chồng em chán cả sex, chỉ vì Tết đấy.
Than thở chán, cậu bạn bảo thôi cố tí vậy, qua Tết, thanh toán được hợp đồng, có ít tiền, phải dẫn vợ đi du lịch đâu đó, khung cảnh lãng mạn, ăn tí hải sản cho nó rạo rực trở lại, tươi mới trở lại quan hệ vợ chồng, chứ nguội lạnh thế này thì chán lắm.
Đến khổ, lo Tết, lo nghĩ cơm áo gạo tiền, thưởng Tết, chán cả sex thế này, thì quả thật là nản. Ôi, chỉ tại Tết, mà vợ chồng "chết" cả "cảm hứng yêu" thế này, thì Tết ơi, mau đến, và cũng mau qua luôn đi, còn đi mà... cày tiền tiếp.
Theo Eva
Vợ làm gì chồng cũng chỉ im lặng phát sợ Mới cưới nhau nửa năm, chồng đã lạnh nhạt không thèm nói một lời. Đó là cách anh thể hiện sự không vừa lòng đối với tôi- vợ anh. Có lẽ vì yêu vội và cưới gấp nên chúng tôi dường như không có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau, thời gian chúng tôi chính thức nói lời yêu đến khi cưới...