Đừng im lặng rồi im lặng, vợ chồng mất nhau cả đời đấy!
Hãy nhớ rằng, hôn nhân cần những khoảng lặng để hiểu nhau hơn. Nhưng đừng để im lặng giết chết hôn nhân. Cứ im lặng rồi im lặng, vợ chồng mất nhau cả đời lúc nào chẳng hay.
Anh đóng rầm cửa lại đi cả đêm, không trở về nhà. Tôi thấy mình cứ trơ ra, chẳng biết phải làm gì . Chúng tôi đã im lặng với nhau cả tuần nay, không ai có thể nói với ai một lời nào.
Tôi và chồng đã lấy nhau hơn ba năm dài, nhưng chúng tôi vẫn bặt tin con cái. Tôi không chịu nổi lời ra tiếng vào của gia đình chồng hay họ hàng. Bao cuộc xét nghiệm đều có kết quả bình thường lại càng khiến tôi mệt mỏi. Chồng tôi lại tỏ ra điều này chẳng có gì quá to tát. Lúc đầu, thái độ đó của anh khiến tôi yên tâm như một sự an ủi. Nhưng về sau, tôi càng căng thẳng lại càng khiến anh bực bội.
Ảnh minh họa: Internet
Trong thời gian đó, tôi lại thấy những tin nhắn hỏi han của cô đồng nghiệp của anh. Mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn với vợ chồng tôi. Những cuộc cải vã xảy ra liên miên không hồi dứt. Rồi chúng tôi im lặng, như quá sức cho những mâu thuẫn mỏi mệt. Hôm nay đã là ngày thứ 4 tôi và chồng không nói với nhau lời nào. Như thể cả hai đều sợ, chỉ cần ai đó lên tiếng, lại tiếp tục những lời không hay với nhau.
Tôi có một cuộc hẹn với người bạn đã lâu không gặp. Chúng tôi nói với nhau vài câu chuyện xa xưa, rồi lại hỏi về cuộc sống của nhau. Bạn tôi bảo, cô ấy ly hôn. Tôi chợt giật mình. Dù rằng đã từng nghe vài lời kể rằng họ ly hôn, nhưng tôi chưa bao giờ tin. Vì tôi nghĩ, ai ly hôn cũng có thể, trừ cặp này. Đây là cặp đôi cho tôi niềm tin vững vàng nhất vào tình yêu. Nếu bạn có thể chứng kiến cách họ yêu thương, sẻ chia và giúp đỡ nhau từ thuở cả hai chưa có gì cho đến lúc về một nhà, bạn cũng sẽ có suy nghĩ như tôi. Bạn tôi cười nhẹ, lại hỏi về chuyện của tôi.
Tôi không ngần ngại trút hết bầu tâm sự cùng bạn. Như bao uất ức được giải tỏa, giận tới mức chẳng kiềm chế được cảm xúc, nước mắt rơi lúc nào chả hay. Bạn tôi nghe xong, lại cười rồi bảo
- Mày biết sao tao và Minh chia tay không? Vì tao đã luôn im lặng với anh ấy, ngay cả khi anh ấy đã nói với tao rất nhiều. Hôn nhân không dành cho những kẻ kiệm lời với nhau mày à. Nếu mày muốn như tao, thì hãy tiếp tục im lặng. Còn không, hãy nhớ lại tại sao mày và anh ấy đã bắt đầu.
Tôi ngẩn người nhìn cô ấy. Như thể bạn tôi đã dốc cạn hết bài học mà mình đã trả giá bằng cả một hạnh phúc đã từng. Tôi lẳng lặng về nhà. Từng lời từng lời của cô bạn cứ như chạy mải miết trong tâm trí tôi. Những hình ảnh khi chúng tôi yêu nhau, ngày anh dẫn tôi vào lễ đường linh thiêng như cuốn phim quay chậm trước mắt tôi. Tôi về nhà, mà lòng cứ hoang hoải không thôi. Tiếng chuông điện thoại vọng đến. Tôi nghe máy, tay tôi cầm bắt đầu run run, nước mắt bắt đầu rơi không dứt.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Tiếng mở cửa của anh không còn đủ rõ ràng với tôi, tiếng nức nở của tôi ngày càng lớn. Tôi nghe tiếng bước chân anh vội vã hơn, rồi giọng nói như hối hả của anh cùng chiếc ôm nhẹ chợt ào đến:
- Anh sai rồi. Anh xin lỗi. Đừng khóc em.
- …
- Anh sai. Anh nhận sai.
- Anh ơi…
- Em… Bệnh viện báo là em có thai, em mới đi khám tổng quát vào hôm qua.
Chúng tôi lúc đó đã im lặng nhưng là im lặng mà giữ chặt lấy nhau rất lâu. Tôi và anh đều khóc, vì như cảm thấy chỉ một bước nữa thôi chúng tôi đã mất nhau cả đời. Nếu chúng tôi cứ im lặng, tôi không đủ sức một mình vượt qua tất cả, chồng tôi lung lay với kẻ ngoài cuộc thì sẽ thế nào? Rồi tôi lại nhớ lại lời của cô bạn cũ kia. Rõ ràng, hôn nhân sẽ không dành cho những người kiệm lời với nhau. Chúng ta thường quá quen thuộc với sự hiện diện của một người trong cuộc sống. Cứ nghĩ rằng, có thế nào thì họ vẫn sẽ ở đó, dù ta có im lặng đến bao lâu đi chăng nữa. Nhưng nếu một ngày thượng đế muốn mang họ rời xa bạn, mọi chuyện có phải đã muộn màng rồi không?
Ảnh minh họa: Internet
Bạn biết không, rất lâu sau này tôi đã hỏi chồng mình, sao anh lại cứ nói mình sai vào lúc đó, rõ ràng tôi cũng đã sai. Chồng tôi chỉ bảo, so với việc chúng ta cứ im lặng với nhau như thế, thà anh cứ nhận hết lỗi về mình. Thà như thế, để chúng tôi không mất nhau. Anh đã nói khi rời khỏi nhà, anh đã nhớ về ngày chúng tôi hẹn thề sẽ bên nhau cả đời, anh không mất tôi.
Hãy nhớ rằng, hôn nhân cần những khoảng lặng để hiểu nhau hơn. Nhưng đừng để im lặng giết chết hôn nhân. Cứ im lặng rồi im lặng, vợ chồng mất nhau cả đời lúc nào chẳng hay. Hôm nay anh nhận sai, ngày mai tôi chịu mình không đúng cũng đã là hòa. Nói cùng nhau mọi lời, ngay cả khi khó khăn thế nào cũng đừng quên.
Hôn nhân rồi sẽ đến lúc như không gượng nổi, nhưng hãy nhớ ta bắt đầu thế nào, đã từng mong ở bên nhau ra sao để còn nắm lấy tay nhau suốt kiếp, vợ chồng nhé!
Ngọc Thi | Theo Phụ nữ sức khỏe
Đau đớn khi chồng "xin phép được ngoại tình" nhưng hứa vẫn một lòng chung thủy với vợ
Một ngày, Thu nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và chồng: "Mẹ nói lần cuối, con giải quyết nhanh đi, đừng để mẹ nhắm mắt rồi mà không có tiếng cháu gọi bà"...
ảnh minh họa
Thu và Hùng lấy nhau đến nay cũng đã được gần 6 năm mà không có lấy một mụn con. Vợ chồng cô ra vào bệnh viện thường xuyên như người ta đi du lịch vậy, nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0. May mắn thay, Thu có được người chồng tốt, yêu thương và cảm thông với nỗi khổ tâm của vợ.
Bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ Thu là người phụ nữ hạnh phúc nhất vì cô có tất cả mọi thứ mà người khác thèm muốn: công việc ổn định, chồng tâm lý, gia đình chồng lại có điều kiện. Nhưng đâu ai biết được những cơn sóng ngầm luôn cuộn trào bên trong ngôi nhà ấy, đằng sau những khuôn mặt cười cười, nói nói ấy.
Mẹ chồng Thu đã về hưu, bà sống hoà nhã và hay giúp đỡ mọi người trong khu phố nên rất được lòng hàng xóm. Ban đầu, mới về làm dâu, Thu cũng cảm thấy thoải mái lắm! Thế nhưng kể từ ngày mẹ chồng biết bác sĩ chẩn đoán cô có nguy cơ vô sinh đến 80% thì bà thay đổi hẳn thái độ. Trước mặt người khác, bà thường tỏ ra ngon ngọt với con dâu nhưng về nhà thì mỉa mai "nhà này vô phúc" mới rước Thu về. Về phần Thu, trong lòng cay đắng, tủi nhục nhưng cô vẫn cố đóng cho đạt "vai diễn" của mình để làm đẹp lòng mẹ chồng với mọi người.
Một ngày, không biết là vô tình hay có sự sắp xếp, Thu nghe được cuộc nói chuyện giữa bà Miên và chồng cô. "Mẹ nói lần cuối, con giải quyết nhanh đi, đừng để mẹ nhắm mắt rồi mà không có tiếng cháu gọi bà", tiếng mẹ chồng sang sảng làm Thu quặn thắt ruột gan. Nhưng lạ thay, dù mẹ có gay gắt, dù nhiều người hỏi han giục nhắc nhưng Hùng vẫn một lòng yêu thương Thu. Đó chính là lý do duy nhất khiến cô nhẫn nhịn để tiếp tục sống trong ngôi nhà này. Mặc dù đã có nhiều lần lý trí với tình cảm giằng co, Thu có ý định giải thoát cho Hùng nhưng khả năng 20% còn lại kia lại tiếp thêm cho cô niềm tin.
Thời gian gần đây, Hùng có nhiều biểu hiện lạ, hay đi chơi tối, đi làm về muộn, nói chuyện với vợ thi thoảng ấp úng, lắp bắp như giấu giếm điều gì và đặc biệt anh thường xuyên lên phòng mẹ trò chuyện rất lâu. Như dự đoán được điều không hay, cô quyết định đi theo dõi chồng. Thu tự nhủ, sự thật dù có là thế nào chăng nữa thì cô làm như vậy cũng để thêm phần quyết tâm cắt đứt dùng dắng dằn vặt Thu bấy lâu nay.
Ngày hôm sau, hết giờ làm Thu thấy Hùng đi uống cà phê cùng một cô gái khá trẻ đẹp. Ban đầu cô nghĩ đơn giản họ có thể là bạn bè hay đồng nghiệp vì Thu quá hiểu con người của chồng cô nhưng đến ngày thứ 3 thì điều Thu lo lắng đã xảy ra.
Vẫn là cô gái ấy nhưng lần này họ gặp nhau trong công viên như những đôi tình nhân. Trong khi cô ta chủ động thì chồng Thu có vẻ khá bối rối và ngại ngùng. Cô đứng từ xa nhưng khung cảnh đó lại hiện lên rất rõ nét. Cô gái trẻ bất chợt ôm Hùng từ phía sau, anh đứng như trời chồng, không đáp lại cũng không từ chối. Thu lặng lẽ quay lưng đi, đoạn đường về nhà nhòe nước mắt.
Đêm hôm đó, như có một sợi dây vô hình ở giữa hai vợ chồng Thu. Họ quay mặt về hai phía, gần nhau đấy mà Thu thấy như xa nghìn dặm, cô sắp mất anh thật rồi. Tiếng nấc nghẹn cất lên phá tan màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên Hùng quay sang ôm vợ vào lòng, những giọt nước hôi hổi chảy vào tim anh đau nhói.
Hôm sau, vừa đi chợ về, Thu đã nghe thấy tiếng mẹ chồng từ sân sau: "Chỉ cần con làm theo ý mẹ, mẹ sẽ không bắt con bỏ con Thu nữa". Thu không nghe được toàn bộ chuyện của mẹ con họ nhưng cô biết mẹ chồng đang nói về điều gì. Đầu óc rối bời, Thu không muốn nghĩ về ngày mai, những ngày chẳng còn ánh sáng.
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Thu quyết định không theo dõi chồng nữa, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nhưng thẳm sâu trong tâm trí Thu là sự sợ hãi, sợ phải đối mặt với cảnh người chồng đầu ấp tay gối phản bội mình. Vậy mà đâu phải cứ cố gắng trốn tránh thì sẽ thoát được, tưởng là vợ chồng thì hiểu được nhau nhưng ai ngờ hành động của Hùng làm cô quá sốc.
Một tối mùa hè oi ả, Hùng bảo có chuyện muốn nói với Thu, họ đến một quán cà phê gần nhà. Sau vài phút im lặng, anh ngập ngừng: "Em à, anh là con trưởng trong nhà mà bố mẹ cũng đã nhiều tuổi rồi, ai cũng mong có cháu bồng bế. Tình hình hiện tại của vợ chồng mình khó khăn quá vì thế anh muốn xin phép em cho anh kiếm đứa con bên ngoài. Anh hứa chỉ là đứa con thôi, sẽ không ràng buộc gì về vấn đề tình cảm. Anh chỉ yêu mình em, em biết mà. Anh xin lỗi vì đã nói những điều này nhưng anh không muốn lừa dối em".
Chỉ đến đấy thôi cũng đủ cứa nát trái tim người vợ bất hạnh. Biết nói gì đây khi chồng xin phép vợ được ngoại tình. "Cứ làm gì mà anh muốn", cố gắng lắm Thu mới nói được 6 chữ bằng chút sức lực cuối cùng. Cô xin phép về ngoại ở một thời gian, đơn ly hôn mà Thu cứ cất vào rồi lại mang ra chắc sắp phải dùng đến rồi.
2 tháng sau, tin vui hơn cả trúng vài tỷ tiền sổ xố đến với Thu. Bác sĩ vẫn theo dõi tình trạng bệnh của Thu gọi điện thông báo cô đã có hi vọng. Một bác sĩ chuyên gia nước ngoài về thăm viện yêu cầu gặp vợ chồng cô, họ khẳng định Thu hoàn toàn có thể có con. Mừng rơi nước mắt, Thu gọi ngay cho Hùng, số phận đã mỉm cười với họ.
Không thể chờ chồng qua đón, cô mang ngay giấy tờ khám xét đi gặp Hùng, ngỡ tưởng mang tin vui này về mọi người sẽ mừng lắm ai ngờ ông trời lại một lần nữa lại trêu đùa cô. Vừa đến cửa, Thu đã nghe thấy tiếng mẹ chồng khoe ầm nhà: "Con Hoa nó có thai rồi, con thằng Hùng nhà mình, tôi sắp có cháu đích tôn rồi ông ơi". Thu chết lặng với những lời sét đánh từ mẹ chồng. Giờ cô biết phải làm sao cho thỏa?
Theo Afamily
Sự im lặng của đàn bà tổn thương còn đáng sợ hơn bất cứ điều gì Im lặng là ranh giới của đàn bà cạn tình. Sự im lặng chết chóc của đàn bà tổn thương đáng sợ hơn bất cứ điều gì. Mẹ tôi thường bảo, đàn bà và niềm đau, chưa khi nào hẹn thề, mà cứ là bạn của nhau. Như thể, đã sinh ra là đàn bà thì thể nào cũng vài bận biết nếm...