Đừng gọi em vào thứ bảy (P.2)
Nàng như biết lỗi nên đem toàn bộ cơ thể và sự chân thành của mình ra chuộc lỗi. Tôi ngồi đợi nàng tại trạm xe buýt hôm trước. Hương tàn hoa sữa cuối mùa phảng phất đâu đây khiến không gian càng thêm phần lãng mạn. Xung quanh, các đôi tình nhân quấn quýt, ôm ấp, nắm tay nhau lướt nhanh trên đường.
Tôi trôi vào dòng suy nghĩ mông lung nhưng không quên chăm chú tìm kiếm bóng dáng nửa thiên thần, nửa ác quỷ của nàng. Thời gian trôi thật chậm….
Nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng so với thời điểm lúc tôi gặp nàng hôm qua. Những người chờ xe buýt lần lượt đến rồi đi, chỉ còn mình tôi vẫn ngồi ở đó, như giễu đời sống nhanh và quá hờ hững.
Tôi vốn chẳng phải là người kiên nhẫn nhưng cái niềm tin sắt đá vô hình ấy tiếp cho tôi thêm kiên trì để đợi chờ. Tôi mở điện thoại, áp vào tai nghe bản You are not alone của Micheal Jackson như một sự xoa dịu cho tâm hồn.
Điện đã lên, dòng ánh sáng mơ hồ trên đường mờ mờ ảo ảo. Thêm một tiếng nữa, tôi chẳng thể trở thành hòn đá “vọng nữ nhi” nên quyết định đứng dậy ra về. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
***
Tâm trạng không vui, tôi quyết định rẽ vào một bar cũ mà lâu rồi tôi chưa đến. Bar tương đối “sạch” nhưng nhìn chung vẫn không thể thiếu các anh trai muốn săn gái và các em gái nóng bỏng váy ngắn chân dài đủ kiểu. Gọi một chút rượu nhẹ, tôi uống được nhưng không sành sõi về rượu lắm. Còn những lần trước, đối tác uống gì, tôi uống nấy và chả bao giờ chủ động đề nghị “tăng ba”.
Tôi là đàn ông bình thường với những khao khát rất đỗi bình thường nhưng không bao giờ “ăn tạp”. Tôi chỉ thích những cô gái có gương mặt hiền lành một chút, mộc mạc một chút. Tôi làm tình không bao giờ hôn họ nhưng vẫn thường chọn các em ít phấn son bởi tôi không thích những thứ mùi ma mị đó.
Tôi đảo mắt một vòng, bar này hình như đã được thiết kế lại. Hệ thống đèn cũng mờ ảo, hoành tráng hơn, âm thanh có phần tốt hơn trước.
Nhưng những cái đó nhanh chóng trôi qua tâm trí tôi không một vết tích. Tôi chợt trông thấy một bóng hồng. Nàng đang ngả ngớn cười cợt trong vòng tay một gã thanh niên cao to. Thân hình bốc lửa của nàng thu hút những ánh nhìn khao khát của các gã đàn ông trong bar. Lúc đó, tôi chợt thấy mình cô độc và trong đầu bỗng dưng nghĩ đến chuyện xin số “một em nào đó” của thằng bạn thân để tâm sự cho hết đêm dài.
Bar quá ồn ã. Khi tôi đang định nhắn tin thì những ngón tay lập tức cứng đơ trên bàn phím. Tôi nhìn rõ mặt nàng, trong lòng bỗng quặn một nỗi đau không thể nào diễn tả…
Người con gái đó không ai khác chính là nàng, cô gái hôm qua vay tiền tôi ở bến xe buýt.
Nàng gần như lột xác trong bộ váy quây ngắn cũn cỡn. Gương mặt trang điểm nhẹ nhưng đầy ma mị. Người đàn ông bên cạnh đang định hôn nàng nhưng nàng nghiêng người để tránh hành động thô lỗ ấy. Cái nghiêng người điệu nghệ đó chứng tỏ nàng đã làm thuần thục hành động ấy đến hàng trăm lần.
Bỗng dưng, nàng nhìn thẳng về phía tôi. Trong ánh điện chập chờn, tôi vẫn thấy ánh mắt nàng thoáng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Rồi nàng mỉm cười và rời khỏi vòng tay người đàn ông kia để tiến đến chỗ tôi:
- Thật hiếm gặp một người đẹp trai mà lại ngồi một mình như anh. Mình uống cùng nhau nhé!
Tôi khẽ chạm cốc với nàng. Nếu không phải tại ánh mắt nàng nhìn tôi lúc trước, có lẽ tôi đã tưởng mình nhận lầm người. Cái vẻ e thẹn, dè dặt của nàng ngày hôm qua đã biến mất không còn chút dấu tích.
- Em không cần phải giả bộ như chưa gặp nhau bao giờ như thế đâu.- Tôi xoay xoay chiếc cốc, vẻ trầm buồn.
- Ngày hôm nay chúng ta đổi vai hay sao? Anh có trách vì em đã không giữ đúng lời hứa? – Nàng cười lớn.
Video đang HOT
- Ph ụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
Tôi lặp lại câu triết lý của mình như một câu trả lời cho mọi câu hỏi của người đàn bà đẹp. Nàng chống tay lên bàn, tựa đầu vào mu bàn tay, nghiêng đầu sang một bên nhìn tôi rồi cười.
- Anh cũng là người có tâm hồn nghệ sỹ đấy chứ?
Tôi đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nàng:
- Đi cùng anh đêm nay được không?
Câu nói đó trôi qua miệng tôi một cách hết sức tự nhiên. Tôi đang cảm thấy vô cùng trống trải. Nỗi trống trải đó là do nàng gây ra và bây giờ, tôi đòi hỏi ở nàng một sự “đền bù”.
- Trả cho ba nghìn của anh, có vẻ như là quá rẻ? – Đôi môi nàng cong lên giễu cợt nhưng ánh mắt nàng lại sáng lấp lánh. Giờ tôi lại hiểu thêm được một điều: Đàn bà đẹp thường rất khó hiểu.
- Em muốn bao nhiêu thì tùy, miễn không vượt qua giới hạn của hoa hậu là được.
Nàng lại cười, tiếng cười khoái trá, đầy thách thức:
- Em thấy mình phải hơn hoa hậu chứ? - Nàng choàng tay qua eo tôi. - Mà ở đâu vậy anh?
- Nhà anh cách đây không xa. Nếu em không phiền…
- Ô tô hay xe máy?
- Đi bộ.
- Đi bộ? Hay ho đấy! Bình thường em đi đôi giày mười hai phân, hôm nay lần đầu tiên em đi đôi mười lăm phân. Anh thật biết chọn ngày quá!
- Có thể cởi dép ra để anh cõng, chỉ sợ em ngại…
Không ngờ nàng cởi dép, leo lên lưng tôi thật. Nàng bảo, từ trước đến nay, chưa có người đàn ông nào tình nguyện cõng nàng, nàng phải thử xem sao.
Nàng kéo chiếc váy lên cao, để lộ chiếc quần ngắn màu đen bên trong. Hai chân nàng buông dài bên sườn tôi, đôi dép mười lăm phân của nàng đong đưa theo từng nhịp chân tôi bước. Ngực nàng tì mạnh vào lưng khiến tôi không thể không nghĩ đến những điều đen tối – nhưng ở mức độ nhẹ nhàng bởi tôi còn phải dồn sức để cõng nàng về nhà.
Nàng gần như lột xác trong bộ váy quây ngắn cũn cỡn (Ảnh minh họa)
Nàng cứ ở trên lưng tôi như thế cho đến lúc gần tới khu chung cư của tôi.
- Đặt em xuống, đến lúc này thì cần phải đẹp.
Tôi nhấn thang máy lên tầng 11. Đứng cạnh nàng, tôi có cảm giác tức ngực và hơi hồi hộp. Ngược lại, nàng hết sức tự nhiên. Nàng làm tôi có cảm giác nàng là chủ nhà, còn tôi mới là khách.
Nàng ngắm nhìn căn phòng của tôi một hồi.
- Đàn ông độc thân thì như thế này cũng không đến nỗi nào.
- Có người đến dọn nhà theo tiếng mà em. Chanh muối nhé?
- Em không uống gì nữa cả - Nàng lắc đầu rồi tiến về phía bức tường bằng kính nhìn xuống phố đêm.
Tôi cầm cốc chanh muối ra đứng cạnh nàng, cùng dõi mắt nhìn xuống phía dưới.
- Mỗi ngọn đèn có một gia đình!
- Triết lý thôi em, có hàng ngàn ngọn đèn không gia đình trong cái thành phố nhốn nháo này.
Tôi bất giác luồn tay qua eo nàng, đem cơ thể nàng áp sát vào cơ thể mình. Không biết do bóng đêm mờ ảo hay bị chính nàng mê hoặc mà tôi cảm giác như mình đã yêu nàng từ kiếp trước?
Nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi, không chút kháng cự. Mái tóc nàng thơm mềm chạm vào má tôi khiến những tế bào đàn ông trong cơ thể tôi trỗi dậy. Tôi bế nàng lên giường, nồng nhiệt nhưng vẫn nhẹ nhàng. Tôi không muốn làm nàng đau. Trong mắt tôi, nàng là cô gái mỏng manh, yếu đuối mà tôi phải nâng niu, trân trọng.
Tôi hôn nhẹ lên cánh môi nàng. Đôi cánh tay trần của nàng vòng hờ qua cổ tôi, đôi mắt lim dim chờ đợi…
Chiếc váy đen của nàng và bộ quần áo công sở của tôi nhanh chóng được trút bỏ, chúng tôi hòa quyện vào nhau trong những đắm say gấp gáp. Tôi cảm nhận được làn da mềm mại của nàng dưới bàn tay mình. Từng nơi trên cơ thể nàng, cánh môi tôi đi qua đều hằn lên chút vệt đỏ. Tôi không thể tiết chế được bản thân nữa…
Tôi đem tất cả những trống vắng và đợi chờ trả lại cho nàng. Nàng như biết lỗi, đem toàn bộ cơ thể và sự chân thành của bản thân để chuộc tội với tôi.
Chiếc rèm cửa bay bay trong gió. Trong hàng ngàn căn nhà ở dưới kia, chắc chắn sẽ có gia đình…
(Còn nữa)
Theo 24h
Đừng gọi em vào thứ bảy (P.1)
Nàng có một gương mặt trong sáng của thiên thần và thân hình gợi dục của "quỷ cái". Nàng choàng nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi vội vã cài cúc lại. Những ngón tay thon dài cài thoăn thoắt hàng cúc điệu đà một cách thuần thục. Dáng người mỏng manh của nàng in dài trên nền nhà dưới ánh nắng chiều tà soi qua cửa kính.
Nàng cào nhanh mái tóc hơi rối. Những lọn tóc đen xõa trên đôi bờ vai mềm mại. Tôi như lại thấy mùi dầu gội của nàng thoảng qua nơi cánh mũi. Ngọt ngào, quyến rũ. Tôi thèm được kéo nàng lại, áp đầu vào bộ ngực trần đầy đặn của nàng nhưng nàng đã nhanh như sóc thoát khỏi tầm nhìn của tôi.
- Nhớ đấy, đừng bao giờ gọi em vào thứ bảy!
Tiếng kéo cửa mạnh mẽ, dứt khoát rồi tất cả lại trở về im lặng. Âm thanh vọng lại từ khuôn miệng nàng vẫn còn luẩn quẩn trong căn phòng kín.
Tôi vẫn mình trần quấn chăn, nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường, kéo cánh tủ bàn bên cạnh giường ngủ lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đốt. Những vòng khói trắng đục nhè nhẹ lan mê hoặc như màu áo của nàng...
***
Tôi gặp nàng vào một thứ bảy chiều muộn chớm đông. Tôi lang thang trên con đường đông nghịt người mà vẫn cô quạnh. Tôi lặng lẽ đá một hòn sỏi nhỏ, cho nó lăn cùng tôi trên chặng đường đơn độc như một chàng trai ngây ngô mới lớn. Viên sỏi lăn tròn và dừng lại dưới chân nàng nhưng nàng không hề để ý.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh ngồi đặt tay lên đùi tại một điểm chờ xe buýt, đôi mắt đen nhìn vô định về khoảng không trước mặt, ánh mắt thoảng chút bần thần....
Chăm chú theo dõi nàng, trong tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác thích thú, tò mò... Cái cố hữu của đàn ông là khát khao được sở hữu.
Tôi cúi người thật thấp để nhặt viên sỏi nhỏ ngay dưới chân nàng, làm bộ hóm hỉnh và chào nàng một câu:
- Dường như viên sỏi nhỏ này thích em. Nó đã rời chân tôi mà lăn đến chân em rồi!
Nàng mím môi không nói gì, ánh mắt lộ chút dè dặt. Tôi khẽ nhún vai ngồi xuống cạnh nàng.
- Một kiểu làm quen cũ rích nhỉ? - Tôi đan ngón tay vào nhau, lơ đãng nhìn con đường nườm nượp xe cộ trước mặt. Chiều chớm đông, Hà Nội dù nhộn nhịp nhưng vẫn buồn.
Một phút im lặng. Khi cái thằng tôi đã tự giễu mình và định đứng dậy để tiếp tục lang thang trên phố đông thì nàng chợt lên tiếng:
- Anh có thể cho em vay ba nghìn để đi xe buýt không?
Tôi xoay người sang nhìn nàng, thấy gương mặt nàng đỏ bừng e thẹn. Ở khoảng cách rất gần này, tôi mới thấy hết nét đẹp của nàng. Cánh môi đỏ, làn da trắng và thân hình thiếu nữ, chỗ cần đầy thì rất đầy, chỗ cần thon nhỏ thì rất nhỏ. Chiếc sơ mi trắng hơi rộng chẳng thế nào che giấu được cái sự tuyệt mỹ ấy.
- Em vừa bị giật túi xách trên đường. - Giọng nàng lí nhí.
Không biết tôi có nên cảm ơn kẻ đã giật túi xách của nàng hay không. Tôi vui vẻ cho tay vào túi quần, lôi ra vài đồng tiền lẻ đã thủ sẵn đề phòng lúc tôi mỏi chân thì sẽ leo lên xe buýt. Cái vẻ mặt phởn phơ của tôi thật chẳng đúng phép lịch sự tí nào. Đáng lẽ, tôi phải tỏ vẻ buồn rầu, thông cảm với nàng nhưng thật là không may khi tôi lại dùng cái vẻ mặt hớn hở nhất:
- Ba nghìn dành cho em nhưng chỉ vay thôi phải không?
Nàng nhẹ gật đầu.
- Anh có thể gặp em ở đầu để đòi nợ? - Tôi vẫn mặt dày mà lấn tới. Nàng khẽ thở hắt ra một tiếng, đảm bảo là tôi đã làm nàng thấy đủ phiền phức.
- Ngày mai, chỗ này, giờ này, em vẫn đứng bắt xe ở đây.
Nếu thật vậy thì không uổng công làm quen, tôi tin những điều nàng nói không có bất cứ một sự dối trá nào. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
- Vậy hẹn em ngày mai!
Nàng bối rối cầm lấy ít tiền lẻ. Chiếc xe buýt đến. Nàng gật đầu chào đáp lễ rồi rảo bước lên xe. Chiếc áo trắng của nàng đang lẫn dần vào đám đông chen chúc, chật chội.
Tôi cảm nhận rất rõ nét đẹp thiên thần của nàng (Ảnh minh họa)
Tôi lại ném viên sỏi nhỏ xuống đường và tiếp tục đá, lòng vu vơ nghĩ về cuộc hẹn ngày mai. Công việc vắng tôi vài ngày, chắc cũng chẳng tới nỗi rối tung lên.
Tôi nhớ lại gương mặt sếp buổi chiều nay, khi anh ta vỗ vai tôi và hỏi:
- Không phải bị người yêu đá nên đổ bệnh rồi chứ?
Tôi cười nhạt một tiếng, không nói gì. Cái kiểu khinh đời và ngạo mạn làm tôi chẳng bao giờ ngóc đầu lên được.
- Cũng sẽ nhanh qua thôi anh ạ, gái gú là phù du mà.
Ừ, thì đúng là tôi bị đá. Nàng ra đi một cách rất hoành tráng. Nàng nhắn tin kể chuyện với đồng nghiệp tôi - người nàng mới gặp qua một bữa lẩu đi cùng tôi, và sau đó cả cơ quan tôi đều biết. Tôi chẳng tiếc nàng thứ gì nhưng tính nàng đa sầu đa cảm mà công việc của tôi lại bận rộn, ít còn thời gian quan tâm đến nàng nên nàng "xin phép" tôi cho nàng trở thành người yêu cũ. Thế thì tôi thả nàng đi, cho nàng bay về miền đất mơ mộng của mình, kết thúc mối tình nửa năm với cơ man nào là quần áo, túi xách, giày dép và trang sức...
***Tôi trở về căn hộ của mình, nơi ngập tràn ánh sáng chiếu vào phòng ngủ của tôi mỗi ngày. Ít ra thì tôi vẫn là một chàng trai lạc quan, yêu đời nên ánh sáng là thứ không thể thiếu. Chiếc rèm cửa màu xanh dương bay bay trong gió, thế nào mà lại khiến tôi nhớ tới màu áo nàng.
Nàng có gương mặt trong sáng của một thiên thần và thân hình gợi dục của quỷ.
Tôi nhấp một ngụm chanh muối, để cái vị ngọt và mặn chảy qua cổ, quánh lại, rồi giãn ra thanh thản.
Tôi lại xin sếp về sớm một chiều nữa.
- Đi tìm tình yêu mới hả? - Sếp nghi hoặc nhìn tôi rồi hỏi.
- Vâng, buổi nay nữa thôi, xin được số điện thoại thì em sẽ sắp xếp lịch trình cho phù hợp.
- Nốt buổi này thôi nhé! - Sếp thở dài.
- Tuân lệnh! - Tôi tỏ vẻ hóm hỉnh giơ tay chào sếp như một người lính.
Tôi mất gần hai phút trước gương trong phòng vệ sinh để sửa sang trang phục và vuốt lại mái tóc. Chẳng bao giờ tôi lại dành nhiều thời gian cho bản thân đến thế! Tôi vốn là kẻ tuềnh toàng, thế mà cái tuềnh toàng ấy lại được chị em đánh giá là "có khí chất lãng tử".
Khi tôi quay bước đi, có rất nhiều ánh mắt của cô nàng đang dõi theo tôi... nhưng tôi bản chất, tôi vốn không phải là chàng trai đa tình.
(Còn nữa)
Cuộc gặp gỡ định mệnh của chàng lãng tử và cô nàng xinh đẹp tại bến xe buýt đã mang họ đến bên đời nhau. Nhưng những cuộc yêu đương vội vã, những tình cảm chớp nhoáng của hai người dường như dự báo về một mối tình không bền chặt? Và tại sao cô gái lại "yêu cầu" chàng trai "Đừng gọi em vào thứ bảy"? Mời các bạn hãy theo dõi phần tiếp theo của truyện trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống vào lúc 9h00 ngày 21/2/2013!
Theo 24h
Khoảng cách tình yêu (P.cuối) Nguyên Khánh chết lặng khi nhìn thấy cảnh tình tứ của Quyên Thảo và David. David hồi hộp đứng vẫy taxi. Nỗi nhớ Quyên Thảo khiến anh tạm rời khỏi nước Úc để quay về đây khi bé Jenna có những dấu hiệu tiến triển tốt. Anh muốn gặp Quyên Thảo, ngay lúc này. Anh biết, dù chạy trốn anh cũng không thể...