Đừng gọi em là “mày”
Hôm nay, anh tát em một cái đau điếng rồi đưa tay chỉ vào mặt em và rằng: “Mày đừng bao giờ cãi lời tao, tao nói là phải nghe, ở cái nhà này, tao có quyền”.
Em sốc nặng, không biết người đàn ông đang đứng trước mặt em đây có phải là chồng em nữa hay không. Chân tay em run bắn không nói thành lời, cảm giác sợ hãi, lo lắng vô cùng. Em không tin vào tai mình nữa. Em vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Có bao giờ em cãi lời anh đâu. Và có bao giờ anh nghe em góp ý đâu. Em có nói thế anh cũng vẫn không để tai mà”. Rồi em run rẩy bước lên phòng, vừa đi hai hàng nước mắt vừa trào ra, cổ em nghẹn đắng, em cố nín để không bật ra thành tiếng. Em đau quá rồi!
Yêu nhau 4 năm, anh hứa hẹn với em đủ điều về một tương lai hanh phúc. Anh nói với em rằng, mình sẽ là của nhau, sẽ sống bên nhau suốt đời, không phụ bạc. Anh còn vẽ ra một mái ấm rộng mở, sinh cho anh mấy người con và đặt tên chúng là gì. Hơn hết em nhớ anh từng nói, sau này anh có đối xử tệ bạc với em, anh không làm người.
Vậy không làm người thì sao hả anh? Bây giờ anh đang đối xử rất tệ với em, chua xót và đắng cay. Em đã làm gì nên tội, hay cái tội của em là quá yêu và chiều chồng, để rồi những lúc anh về muộn, em luôn là người chủ động gọi hỏi xem anh ở đâu. Để rồi những lúc anh mệt mỏi, chán nản, em luôn là người ở bên anh động viên. Nhưng anh lại chẳng màng đến sự tồn tại của em vì trong tim anh lúc đó đã có người con gái khác.
Video đang HOT
Vậy không làm người thì sao hả anh? Bây giờ anh đang đối xử rất tệ với em, chua xót và đắng cay. (ảnh minh họa)
Anh coi những sự quan tâm kia của em là sự kiểm soát, là khó chịu, là quản thúc anh. Anh nói em đã nắm lấy tự do của anh, đã quản anh như mẹ quản con vậy. Rồi anh nói em tự cao tự đại vì gia đình em có điều kiện hơn nhà anh.
Anh à, đâu phải anh không biết điều đó. Từ ngày yêu nhau, em vẫn luôn quan tâm anh như vậy. Và từ ngày yêu nhau, anh cũng biết thừa gia đình em có điều kiện, nhưng em đâu có để tâm, vì nếu em coi thường, chê bai anh, em đã chẳng lấy anh làm chồng.
Mấy hôm nay anh đi tối ngày, em gọi điện thì anh tắt máy. Anh cũng không báo với em một tiếng rằng anh đi đâu. Rồi em nhắn tin thì anh đáp lại cụt lủn rằng: “Đi kiếm tiền”. Em đâu có bắt ép anh phải thế này thế nọ, cũng đâu chê bai anh kém cỏi. Chỉ vì anh nghe lời bạn bè gièm pha, nghe lời kích bác mà khiến cuộc sống của chúng mình ra nông nỗi này. Họ bảo anh bám váy em sao, em không nghĩ vậy là được sao, nếu cuộc sống của mình cứ để cho những người khác chen chân vào thế, thật chẳng thể nào bình yên.
Mấy hôm nay anh đi tối ngày, em gọi điện thì anh tắt máy. Anh cũng không báo với em một tiếng rằng anh đi đâu. (ảnh minh họa)
Anh đi về khuya, em mặc cho anh ngủ. Sáng hôm sau em hỏi anh, anh nói em đừng có chất vấn. Nhưng em là vợ anh, không phải osin, em cần được biết chồng em đi đâu về đâu, làm gì, với ai mà về muộn vậy. Thế mà anh khó chịu, anh nói em này nọ, lắm chuyện. Em nói thêm vài câu thì anh tức, cau mặt với em, hất băng cốc nước. Em không nhịn vì nghĩ mình không sai, cũng đã nhịn anh nhiều lần rồi. Và thế là anh chĩa tay vào mặt em, tát em và chửi em là “mày”.
Tất cả chỉ có thế, dù nó cũng chỉ diễn ra được từng ấy giây thôi, từng ấy phút thôi nhưng nó cũng có thể cướp đi hạnh phúc gia đình mình. Em muốn anh tôn trọng em, đừng gọi em là “mày”, trước giờ anh chưa từng như thế. Hãy để mọi chuyện từ từ trôi qua, nhất là trong thời gian này. Nhưng em nghĩ, anh nên nhìn lại bản thân, nên nghĩ xem, thật sự anh đang sai hay đúng. Còn em, sau chuyện ngày hôm nay, em không muốn nói thêm gì nữa, chỉ chờ đợi quyết định từ anh.
Theo Ngoisao
Mới cưới mấy ngày đã ăn cái tát của chồng
Biết rõ lấy người này sẽ rất khổ nhưng lại không thể dừng lại vì nếu không lấy anh ta tôi sợ sẽ khó lấy chồng.
Câu chuyện tôi kể ra đây thật đúng như 'vạch áo cho người xem lưng', nhưng không nói thì tôi chỉ có nước giữ trong lòng và chịu ấm ức một mình. Chỉ mong khi viết ra những dòng này, độc giả có thể cho tôi lời khuyên chân thành, tôi nên làm gì lúc này.
Tôi yêu anh và chờ đợi anh suốt 4 năm khi anh đi nước ngoài. Tôi hạnh phúc vì anh không thay lòng, khi về Việt Nam vẫn đón nhận tình cảm của tôi và chúng tôi lại thắm thiết như ngày mới yêu nhau. Tình yêu từ thuở còn là học sinh nên sự lãng mạn cũng không còn nhiều. Mối tình dài ấy khiến tôi nhiều lúc bán tín, bán nghi, sợ rằng anh sẽ thay lòng và có người con gái khác dù anh rất hay gọi điện về cho tôi. Nhưng thật may mắn, 4 năm qua anh vẫn nói yêu tôi.
Rồi ngày anh về Việt Nam, chúng tôi lại quấn quýt hạnh phúc. Nhưng sau đó được một thời gian, anh bắt đầu thay đổi. Có lẽ, do xa nhau quá lâu nên tôi cảm thấy anh không còn chiều tôi như trước nữa. Anh hay hẹn hò, ham vui cùng bạn bè đặc biệt là thi thoảng có trêu vài cô bạn gái trước mặt tôi. Tôi cũng biết đàn ông ai chẳng thế, quan trọng họ chân tình với mình nên tôi bỏ qua tất cả, chẳng bận tâm cho nhọc lòng.
Tôi yêu anh và chờ đợi anh suốt 4 năm khi anh đi nước ngoài. (ảnh minh họa)
Hai chúng tôi bằng tuổi nhau, năm nay đã 29, cái tuổi cũng không còn trẻ nữa nên bố mẹ đã giục cưới xin. Nhiều lúc tôi thấy anh lạnh nhạt, tôi lại nghĩ liệu có phải vì sự chờ đợi của tôi mà anh lấy tôi, lấy vì thương hại tôi có tuổi, bỏ tôi lúc này sẽ làm khó cho tôi nên anh mới chấp nhận? Nhưng tôi lại tự an ủi mình rằng, anh thật lòng chung thủy với tôi.
Người ta nói, đàn ông năm thê bảy thiếp chuyện bình thường, rồi giờ người ta ngoại tình nhan nhản, mình phải chấp nhận chứ nói gì tới việc anh đi nước ngoài mấy năm. Nhưng tôi cứ động viên mình phải gạt bỏ những điều ấy để tin tưởng anh. Và cuối cùng, tôi chủ động đề đạt anh chuyện cưới xin. Chúng tôi lấy nhau nhưng vì chưa chọn được ngày đẹp nên phải cưới lấy ngày trước vì mẹ anh bảo đi xem thầy phán thế.
Nhưng ngay trong đêm cưới lấy ngày, anh đã rủ rê bạn bè đi bia rượu rồi bài bạc suốt đêm. Hôm ấy tôi bực lắm, càu nhàu anh thì bị anh tát cho một cái trời giáng. Tất nhiên, sau cái tát ấy anh cảm thấy mình có hơi quá và tôi đã khóc rất nhiều vì bất ngờ. Trước giờ tôi không chấp nhận người chồng đánh vợ, nhưng không chấp nhận thì làm được gì. Trước đây anh nói, sẽ không bao giờ đánh phụ nữ, vậy mà giờ anh lại đánh tôi khi chúng tôi còn chưa chính thức làm vợ chồng. Thật lòng tôi buồn lắm. Đau thì ít nhưng tổn thương thì nhiều.
Nhưng ngay trong đêm cưới lấy ngày, anh đã rủ rê bạn bè đi bia rượu rồi bài bạc suốt đêm. (ảnh minh họa)
Sau đó anh có xin lỗi tôi, nhưng tôi nghĩ, tính xấu không đổi. Sau này nhất định anh sẽ lại tụ tập bạn bè rồi đánh đập tôi. Nếu thật sự như thế, tôi cảm thấy lo lắng lắm, tôi sẽ phải sống bên cạnh người chồng vũ phu sao. Thật tình, nếu ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được tâm trạng của tôi lúc này.
Đúng là con gái có tuổi quá khổ tâm. Có những lúc muốn từ bỏ, biết rõ lấy người này mình sẽ rất khổ nhưng lại không thể dừng lại vì nếu không lấy anh ta tôi sợ sẽ khó lấy chồng. Đã gần 30 tuổi đầu, tôi lại chờ đợi anh suốt mấy năm qua, giờ có lẽ tôi phải chấp nhận cuộc sống này, nhưng có vẻ như tôi không thật sự hài lòng với kết cục này, nó chẳng giống những gì tôi mong đợi trong suốt ngần ấy năm chờ đợi anh.
Theo Eva
Vợ tôi chửi chồng ngu, vô tích sự Cô ấy được đằng chân lân đằng đầu, coi chồng không bằng thằng ở con sen trong nhà, nói những lời không ai chấp nhận được. Tôi thừa nhận, vợ tôi là một cô gái năng động, giỏi giang, Mọi việc khi cô ấy đã muốn thì đều làm tốt, thậm chí tốt vượt dự đoán của người ngoài. Cô ấy cũng không...