“Đừng gọi chúng tôi là đám đàn bà”
“Bởi vì trong cái &’đám đàn bà’ đó có người sinh ra các anh, phục vụ và thu vén gia đình để các anh thoải mái ở bên ngoài… Cho nên nếu gọi thì các anh nên dùng thái độ thành kính, trân trọng chứ không phải với thái đồ dè bỉu”.
Đó là chia sẻ của chị Vũ T. (30 tuổi) hiện đã lập gia đình và là bà mẹ của 2 con. Chị T. cho rằng, mọi phụ nữ trên thế giới này lúc nào cũng nhiệt huyết, tận tâm trong vai trò người vợ, người mẹ rồi thì cũng phải có những lúc các chị có khoảng thời gian dành cho riêng mình. Và điều đó cần phải được nam giới – những người chồng tôn trọng, ủng hộ.
Chào chị, trông chị khá lạ lẫm so với những người phụ nữ khác ở vẻ bề ngoài…?
Ý anh là kiểu cách ăn mặc và chắc là tại… mái tóc tomboy của tôi?! Anh không phải là người đầu tiên bày tỏ thắc mắc với tôi về điều đó.
Một điều trái khoáy là dù ở thời đại nào các anh luôn thích vợ e ấp, thướt tha, thùy mị với mái tóc dài điển hình. Các anh cho rằng để tóc dài thì nhìn mặt vợ hiền khô, ngoan ngoãn. Vợ có muốn nổi loạn thì cũng phải cân nhắc cho nó “xứng” với cái mặt ấy. Cứ cho là vô tình thì cuối cùng các anh cũng thành hữu ý “xiềng” chúng tôi với cái quan niệm “hàm răng mái tóc là góc con người”. Và dù muốn, chúng cũng phải sợ khi đi ngược hoặc cố thoát ra cái quan niệm cố hữu ấy…
Xin lỗi vì đã ngắt lời chị! Nhưng nói như thế có nghĩa chị muốn làm cuộc lột xác để từ bỏ vai trò “xây tổ ấm” của mình?
Tôi không từ bỏ gì cả. Cái gì thuộc về thiên chức, bản năng thì làm sao mà từ bỏ được. Mà thực ra, phàm đã là con người, tầm thường, tốt đẹp hay xấu xa thì nằm ở tính nết, cách đối nhân xử thế chứ đâu phải ở hình thức. Cho nên nếu có muốn lột thì cũng đâu dễ mà lột được. Chúng tôi là phụ nữ, chúng tôi cũng có cái chất “điên” riêng của mình. Chúng tôi cũng muốn nổi loạn, thay đổi một chút khi cuộc sống quá bí bách… Bởi vậy những gì anh thấy ở vẻ bề ngoài mới thay đổi của tôi chỉ là để nó hợp với con người và cá tính của tôi mà thôi. Không có gì là lạ cả.
Biết chắc tư tưởng của các ông chồng là như thế nhưng chị vẫn quyết hành động theo ý của mình. Phải chăng đây là một trong những kiểu nổi loạn chung của các chị?
Có thể nói là đúng. Song nổi loạn ở đây không có nghĩa là tiêu cực nhé. Nhiều khi chúng tôi gào thét, phàn nàn chán chê không được thì chúng tôi buộc phải làm cú hích mạnh vào điều người ta không muốn để buộc họ phải lưu tâm đến mình. Nghe có vẻ thiếu chín chắn và trẻ con nhưng rất hiệu quả. Chả thế mà khi tôi thay đổi vẻ bề ngoài thì cả gia đình tôi xôn xao. Chồng tôi mọi khi về nhà chả thèm nhìn mặt vợ, thì hôm đó, vừa bước chân vào nhà đã tỉ mẩn săm soi: “Dạo này em làm sao thế?”, mẹ chồng tôi thì kéo chồng vào nhắc khéo: “Quan tâm đến vợ chút đi”…
Video đang HOT
Phần nữa là chúng tôi muốn tự làm mới mình. Ít nhất điều đó cũng làm cho chúng tôi vui và hài lòng với bản thân hơn. Sống mãi với một kiểu người cũ, phong cách cũ, đến tự bản thân chúng tôi còn chán mình nữa huống hồ gì là người khác.
Chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn khi chồng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống… (Ảnh minh họa)
Nhưng hình ảnh mà các anh ấy quen thấy không giống với hình ảnh hiện tại của chị. Chị không sợ ư?
Công bằng ra mà nói, chúng tôi làm việc ở cơ quan có thua kém gì các anh đâu. Nhưng khi về nhà thì chúng tôi lại phải “đánh vật” với việc nhà, cơm nước, con cái theo kiểu “trăm dâu đổ đầu tằm”. Tôi nghiệm ra một điều rằng, lâu nay, phụ nữ sau khi kết hôn chỉ chăm chăm lao về nhà nấu cơm khi tan sở, giặt một núi quần áo, dọn dẹp nhà từ tầng trên xuống tầng dưới vào ngày cuối tuần. Rồi nỗi lo quản chồng, chăm con, đầu óc lúc nào cũng dày đặc chuyện cơm áo gạo tiền… Lúc này, hình ảnh người vợ bỗng trở thành những kẻ xấu xí, ích kỉ trong mắt chồng.
Một khi đã xấu xí, và méo mó thế thì thay đổi đôi chút cho bản thân cũng là để cải thiện tinh thần của mình theo kiểu AQ trước khi lại lao về với cái nghĩa vụ thường nhật thì sao phải sợ. Nếu chỉ vì vợ thay đổi hình thức mà các ông chồng đệ đơn ly hôn thì thật nực cười. Có chăng là các ông ấy cũng chỉ giận hờn, ăn vạ, tỏ ra ấm ức vì vợ “không xin phép đã dám tự xử” mà thôi. Và người sợ phải là các ông ấy mới đúng. Họ sợ vì nghĩ đến việc vợ thay đổi hình thức, diện mạo sẽ thay đổi luôn cái nếp sống phục tùng chồng con.
Những ông chồng cho rằng các chị là những người hét lắm, đòi nhiều, lúc nào cũng kêu ca, phàn nàn… đến phát ốm?
Chúng tôi có như thế thì cũng là vì chồng. Sau khi kết hôn, các ông chồng bỗng biến thành những gã lầm lì, ít nói, ăn nói cộc lốc. Thậm chí còn không muốn nói chuyện với vợ. Những lúc như thế tôi tưởng như mình đang sống với một người không biết nói, không biết nghe. Và thế thì giống khúc gỗ hơn là con người. Các ông chồng trở thành kẻ lười nói chuyện và khi có thể nói thì họ “chăm” nói nhất là phàn nàn về việc vợ nói nhiều, vợ than vãn nhiều. Cái gì họ cũng quy chụp rồi chốt lại bằng câu nói “Đúng là đám đàn bà” hoặc “Đúng là đồ đàn bà”.
Chính vì vô vàn những áp lực từ cuộc sống hôn nhân và bản thân các ông chồng đã khiến cho phụ nữ không được làm theo những gì mình muốn. Như tôi đã nói, lúc nào chúng tôi cũng phải làm những việc mà chồng, con, gia đình chồng, họ hàng nhà chồng mong đợi với mục đích “cao cả” là để gia đình hòa thuận, êm ấm. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến phụ nữ chúng tôi gặp gỡ nhau thì chia sẻ, than thở với nhau cho bớt stress. Chúng tôi đâu than rồi xúi bẩy nhau đâu.
Chị có muốn thay mặt chị em bày tỏ mong muốn gì đến với các quý ông chồng không?
Mong muốn thì chúng tôi có nhiều lắm. Cũng nhiều như những điều mà chồng của chúng tôi ao ước về vợ. Vốn dĩ chúng tôi sinh ra là phụ nữ, được các anh đón rước về làm vợ. Khi về làm vợ rồi thì chúng tôi không được phép ngờ nghệch, loay hoay khi giải quyết công việc nhà chồng, lại càng không được để chồng và nhà chồng ngứa mắt. Lúc nào cũng phải tuân thủ theo nếp sống nhà chồng. Chúng tôi không phải là sắt đá, nên cũng mệt lắm.
Đừng bao giờ gọi chúng tôi là “đám đàn bà”. Bởi vì trong cái &’đám đà bà’ đó có người đã sinh ra các anh rồi phải chịu bao khổ cực vất vả; có người sinh con cho các anh, rồi đang phục vụ và thu vén gia đình để các anh thoải mái ở bên ngoài… Nghe cái cụm từ đó chỉ thấy thái độ coi khinh, rẻ rúm mà các anh dành cho chúng tôi. Nó giống như việc các anh coi chúng tôi là đống nợ, chứ không phải là những người bạn đời, chia sẻ với các anh những buồn vui, vất vả trong cuộc sống.
Cho nên nếu gọi thì các anh nên dùng thái độ thành kính, trân trọng chứ không phải với thái đồ dè bỉu như vậy. Chúng tôi sẽ được xoa dịu vì điều đó theo nghĩa được chia sẻ. Và như thế chúng tôi có động lực để làm tốt hơn vai trò của mình.
Theo VNE
Gái trinh đe dọa cướp mất chồng
Tôi không còn trong trắng, tôi sợ rằng cô gái còn trinh tiết đó sẽ cướp mất anh khỏi đời tôi.
Ngay từ ngày đầu yêu anh ấy, tôi đã luôn mang trong mình một nỗi phấp phỏng, lo âu. Hơn 2 năm yêu nhau là ngần ấy năm tôi sống trong cảnh lo sợ. Tôi sợ một ngày nào đó anh biết sự thật sẽ rời xa tôi, sẽ bỏ tôi mà đi theo người con gái khác. Càng được anh yêu tôi lại càng lo sợ điều đó. Vì...tôi đã mất trinh, đã không còn trong trắng khi đến với anh!
Thời buổi này người ta có cái nhìn cởi mở hơn về vấn đề trinh tiết của chị em phụ nữ nhưng điều đó không đúng với anh. Anh là một người sống chỉn chu, nghiêm túc và cực kì gia trưởng trong chuyện nhân cách, lối sống. Nói như vậy không có nghĩa là anh ích kỉ, độc đoán mà chỉ là riêng trong chuyện trinh tiết anh cực kì coi trọng. Anh không phải chỉ bắt phụ nữ phải giữ gìn sự trong trắng của mình về bản thân anh cũng luôn ý thức trong việc quan hệ với cô khác. Gần 30 tuổi, anh cũng đã tìm hiểu vài người nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn hay đòi hỏi ở bạn gái. Yêu ai anh cũng muốn dành điều tuyệt vời nhất đó tới khi hai người thành vợ chồng. Anh cũng sợ đi quá giới hạn rồi mà không lấy được người đó thì cô gái ấy sẽ khổ. Chính sự đứng đắn này của anh càng làm tôi cảm thấy xấu hổ và lo sợ.
Tôi đã mất trinh vì mối tình đầu ngây dại (Ảnh minh họa)
Tôi mất trinh từ năm 18 tuổi. Khi ấy tôi đi ôn thi đại học trên thành phố, chỉ vài tháng trời nhưng tôi đã quen một bạn trai học cùng lớp ôn luyện đó. Vốn là một tiểu thư được bố mẹ cưng chiều, từ bé đã cấm đoán đủ đường nên khi có cơ hội được ra ngoài tôi như con chim nhỏ sổ lồng. Tôi mê muội vì thứ tình yêu đầu đời ấy và chúng tôi đã đi quá giới hạn cùng nhau. Lúc đó tôi ngây thơ lắm, cứ tin rằng yêu nhau, hai đứa đỗ đại học rồi sau này ra trường sẽ lấy nhau. Nhưng kết thúc khóa ôn luyện đó, anh ta thi trượt còn tôi thì đỗ. Vậy là mối tình ngắn ngủi đó nhanh chóng kết thúc. Tôi đã mất đời con gái vì một mối tình lãng xẹt như vậy.
Kể từ sau mối tình đó, mang trong mình nỗi ân hận về việc không còn trong trắng nên tôi sống khép mình và không yêu ai nữa. Mọi người ai cũng khen tôi ngoan hiền, hai mấy tuổi mà chưa một mảnh tình vắt vai (vì khi tôi yêu người kia thì mọi người đều không biết do thời gian yêu nhau quá ngắn). Cũng chính vì điều đó mà khi quen tôi, anh luôn nghĩ tôi là một cô gái trong trắng vô ngần. Chúng tôi yêu nhau sau một lần gặp nhau tình cờ. Gia đình anh cũng vốn biết nhà tôi nên hai bên đều rất ủng hộ.
Liệu tôi nói thật với anh chuyện mình không còn trong trắng, liệu anh có cưới tôi hay không? (Ảnh minh họa)
Tôi và anh hiện tại đã làm lễ đính hôn, chỉ còn ơn 3 tháng nữa là chúng tôi đi tới cái đích cuối cùng của tình yêu này. Vậy mà có một người thứ ba đã chen vào. Cô bé đó kém tôi 2 tuổi. Tôi không biết anh và cô bé đó quen nhau trong hoàn cảnh nào chỉ biết khi anh về kể cho tôi nghe co một cô sinh viên mê an như điếu đổ, tôi mới giật mình. Tôi hỏi anh có yêu cô bé đó không thì anh nó chỉ quý nó như em thôi vì nó hồn nhiên chứ không yêu đương. Tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ cô bé đó cứ tấn công anh ra mặt và nói rằng chừng nào anh còn chưa lấy vợ thì sẽ không từ bỏ.
Cô bé đó đã chủ động tới tìm tôi để mong tôi hãy từ bỏ anh và nhường anh cho cô ấy. Tôi thấy đó là một cô bé ngây thơ, yêu cuồng nhiệt nhưng còn quá ngốc nghếch khi nhìn cuộc đời đơn giản như vậy. Nhưng không, khi tôi cấm đoán cô ta không được tiếp cận chồng sắp cưới của tôi nữa thì cô ta nói rằng sẽ giành anh bằng được, sẽ dâng hiến cho anh tất cả những gì trong trắng nhất của đời con gái và anh sẽ phải theo cô ta tôi đã rất sợ. Cô ta tỏ ra quá ghê gớm và sành sỏi chứ không giống như vẻ hiền lành ban đầu tôi nghĩ.
Điều tôi sợ không phải là anh yêu cô bé đó mà sợ rằng sự trinh trắng của cô gái ấy sẽ thắng tôi. Tôi tin mình sẽ cưới được anh nhưng phía sau đó, khi anh biết tôi mất trinh mà bên cạnh lại có một cô lúc nào cũng sẵn sàng dâng hiến thì tôi khó mà giữ được chồng. Và giờ đây, điều mà tôi nghĩ đến là liệu tôi có nên đi vá màng trinh không hay thành thật nói với anh tất cả? Có cơ may nào khi tôi nói sự thật mà anh vẫn chấp nhận tôi không? Vá màng trinh không phải là chuyện khó nhưng nó làm tôi cảm thấy xấu hổ hơn vì lừa dối anh cả đời. Nhưng liệu không lừa dối thì anh có lấy tôi?
Theo VNE
"Em muốn xin anh một đứa con, để cuộc sống thêm ý nghĩa" Tôi đã khuyên cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy vẫn chỉ một suy nghĩ có một đứa con với tôi. Cô ấy không yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với cả hai mẹ con. Cô ấy sẽ lo liệu tất cả mọi thứ và sẽ không để ai biết đó là con tôi. Tôi là một người đàn ông 32 tuổi,...