Đừng giận nhau để mai này đau khổ
Những ngày qua với em thật là dài. Điện thoại của em có bị hỏng đâu nhỉ. Nó vẫn nhận rất nhiều cuộc gọi đấy thôi của khách hàng, bạn bè, người thân, chỉ trừ anh.
Có thể là anh bị ốm hay là điện thoại của anh bị hỏng rồi? Hay chỉ đơn giản là anh không muốn nói chuyện với em nữa?
Từ khi nào nhỉ trái tim bướng bỉnh của em đã chạy theo, mong chờ, hy vọng, giận hờn ở phía anh.
Từ bao giờ nhỉ em đã yêu những suy nghĩ cực đoan của anh về gia đình, tình yêu, bạn bè. Yêu cái cách anh bày tỏ tình cảm cho bố mẹ và người thân, thật nhiều trách nhiệm, thật yêu thương. Yêu cái cách gửi tin không giống ai “Em ngủ ngoan nhé! Không được nghĩ xấu về anh đâu đấy”.
Và từ lúc nào nhỉ vì tham lam em đã thầm giành anh về cho giấc mơ của em, về ngôi nhà ấm áp tình yêu, về bọn trẻ con thông minh giống như anh và xinh đẹp như em (mặc dù em không chắc đâu đấy, nhỡ bọn trẻ lại thông minh giống như em và xinh đẹp giống như anh thì sao nhỉ?).
Video đang HOT
Nếu trong tim anh không có em nữa rồi, thì cứ tiếp tục im lặng đi. Dù em có buồn và thất vọng đến bao nhiêu, hứa là sẽ không làm anh phải khó xử đâu!
Còn nếu anh thực sự chân thành khi nói rằng “em có ý nghĩa hơn em nghĩ nhiều lắm” thì đừng tiếp tục im lặng nữa anh nhé!
Hãy yêu và nghĩ về em nhiều hơn đi. Hứa là sẽ không để anh phải thiệt đâu! Hà Nội có một người rất nhớ anh, rất nhiều. Biết không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong chờ tình yêu như thuở ban đầu
Anh còn nhớ như in cái đêm em thốt lên lời cay đắng với anh "mình xa nhau đi anh". Trong anh tràn ngập sự bàng hoàng và ngạc nhiên đến tận cùng.
Tiếp nối là những chuỗi ngày buồn tồi tệ trôi qua, những câu hỏi miên man trong anh không lời giải đáp. Lúc nào anh cũng bắt gặp hình bóng của em ở trước mắt, khi anh một mình đi trên phố, khi đi ngang qua những nơi mà mình thường hay đến. Thậm chí anh phải tránh mặt cả bạn bè để không phải trả lời những câu hỏi mà anh biết chắc họ sẽ hỏi "Người ta đâu rùi? Sao đi một mình vậy?".
Anh cũng vẫn còn nhớ những ngày đầu mình quen nhau, em vừa trải qua một biến cố tang thương mất người thân, thêm một biến cố buồn trong tình cảm nữa. Trông em gày và xanh xao lắm sau gần năm trời gặp lại. Em kể rằng em mới ốm dậy, rồi em khoe với anh "Em mới đi làm nè, họ tuyển khó lắm, em đã thử việc rồi mà họ còn phải loại thêm nữa nên không biết có chắc là đậu không?".
Trong mắt em ánh lên một sự hy vọng, một niềm vui nhỏ mặc dù anh biết đó chỉ là niềm vui nhỏ nhoi của em trong nỗi đau quá lớn mà em đang chịu đựng. Nhìn em thấy mong manh dễ vỡ kỳ lạ, anh chỉ kịp nghĩ thoáng quá là anh đã yêu em rồi, anh phải quan tâm lo lắng cho em.
Anh im lặng chăm sóc em, im lặng chờ đợi và làm mọi cách để cho em khuây khỏa hết muộn phiền. Đêm giao thừa năm nào, anh nắm tay em chạy thục mạng trong tiếng nổ chát chúa của bom k.hủng b.ố ở Bangkok. Hai đứa chạy ào đi ẩn nấp, anh sợ muốn xanh mặt mà vẫn cố làm ra vẻ bình thản để trấn an em. Rồi trong những chuyến rong chơi xa ở Đà Nẵng, Hội An, Đà Lạt, Vũng Tàu, Bạc Liêu hai đứa cuốc bộ mỏi rã rời chân, cũng chỉ hai đứa với nhau trên những con phố xa lạ ở Singapore và Thái.
Đêm lạnh tại ngôi biệt thự hoang vu ở Bà Nà chỉ có anh và em gan đầy mình mới dám ở một mình. Những ngày anh đưa đón em đi làm, anh mang thức ăn đến cho em trong giờ nghỉ giữa ca, em ra nhận mà hai đứa miệng cười vui toe toét. Và cả những khi anh phóng xe ào ào như bay trong đêm khuya để mong về đến nhà sớm gọi điện thoại cho em "anh đã về đến nhà an toàn rùi nhen, thấy anh đi nhanh không?".
Có lúc anh không thèm gọi em mà chờ em gọi trước để khi nhấc máy lên được nghe cái giọng dễ thương nhéo nhéo quen thuộc của em "sao anh về tới nhà mà không báo cáo em gì hết vậy? Anh vui ghê vì anh biết là em cũng luôn yêu thương anh và lo cho "sinh mạng"của anh chứ.
Có lẽ nào giờ đây đó chỉ là những thước phim, những thước phim ảo ảnh của một giấc mơ đã qua? Tình yêu của mình là hạnh phúc vô bờ của anh, nhưng sao giờ đây hạnh phúc này mong manh quá! Một hạnh phúc gia đình trọn vẹn, ngôi nhà và những đ.ứa t.rẻ kháu khỉnh là điều mà anh và em thường hay nhắc đến. Có lớn lao quá không em? Đêm trắng những câu hỏi luôn ám ảnh anh, hay là tình yêu của chúng mình đã dần dần trôi qua mà anh không hề hay biết do sự vô tâm của anh? Hay là suy nghĩ của em về một hạnh phúc giờ đây đã khác xưa, thậm chí một người thứ ba nào đó đã xuất hiện mà làm cho tình yêu mình bỗng chốc hóa đau thương?
Những biến cố trong cuộc sống luôn xảy ra dồn dập với cả anh và em. Hai đứa phải lo toan nhiều điều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, mỗi người làm một công việc khác nhau, theo đuổi một sự nghiệp khác nhau. Nhưng với anh từ lâu em đã là một hình ảnh gắn bó thân thương, một phần thân thể của anh mất rồi.
Anh luôn tự hỏi chẳng lẽ trên đời này có ai yêu em hơn anh từng yêu em chăng? Có ai có thể lúc nào cũng đến bên bên em những khi em buồn đau sau những tháng ngày phiền muộn như anh đã làm với em ngày xưa sao? Có ai vừa nghe em giận dỗi nói câu "em đang buồn em đi tắm mưa đêm đây" là lo sợ vội vàng hộc tốc chạy ào qua nhà em trong đêm mưa để được ôm em và một mình anh lầm lũi quay trở về sao? Có ai đưa bờ vai cho em dựa ngủ mà không dám trở mình vì muốn ngắm gương mặt dễ thương của em và sợ làm em thức giấc mặc cho "keo nước miếng" của em chảy dài trên áo anh chăng ? Sự thay đổi, em nói đó là sự thay đổi.
Đến giờ phút này anh vẫn không tin đó là sự thật. Anh mong thời gian quay về để em trở lại là em của anh ngày nào. Anh luôn mong chờ em, mong chờ một tình yêu chỉ của riêng em mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
48 ngày chờ đợi! Vậy là đã được 3 ngày trôi qua không gặp anh, mà em tưởng chừng như dài 3 tháng. Em mong chờ đón nhận ngày đó từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây một "Pa của mẹ ah". Nhớ về mùa thu, mùa thu của buổi chiều mêng mang trên chuyến xe ngày ấy, thấm thoát trôi đi còn 48 ngày nữa...