Đừng đợi lúc mất đi mới hiểu được ý nghĩa của việc trân trọng
Người chủ trì rút ra một tờ 20 đô mới tinh: “Cậu có muốn đổi tờ tiền mới này không” . Chàng trai lắc đầu nói :”Mới cũ gì giá trị cũng như nhau cả thôi “.
Trong lễ cưới, người chủ trì hôn lễ rút ra một tờ 20 đô và hỏi tất cả mọi người trong hội trường: “Ai muốn có tờ 20 đô này xin hãy giơ tay” . Mọi người nhìn nhau do dự không ai nói gì. Người chủ trì hôn lễ một lần nữa lên tiếng: “Tôi nói thật, ai muốn tờ 20 đô này xin hãy giơ tay”.
Cuối cùng cũng có một người giơ tay, và lần lượt ngày càng nhiều người giơ tay lên. Người chủ trì nhìn tất cả mọi người sau đó vò tờ tiền trong tay, lúc này số người giơ tay bắt đầu giảm dần. Người chủ trì mỉm cười rồi lại vò nhàu nhĩ tờ tiền, trong hội trường chỉ còn lại mấy người giơ tay. Người chủ trì mời một chàng trai bước lên sân khấu, và đặt vào tay cậu tờ tiền nhàu nhĩ và nói : “Bởi vì cậu liên tục giơ tay, nên nó là của cậu “.
Mọi người ngồi dưới cười lớn, mặt chàng trai cũng bắt đầu ửng đỏ. Nhưng người chủ trì ra hiệu cho mọi người im lặng và rút ra một tờ 20 đô mới tinh và hỏi cậu ta: “Cậu có muốn đổi tờ tiền mới này không” . Chàng trai lắc đầu nói:”Mới cũ gì giá trị cũng như nhau cả thôi”.
Mọi người vỗ tay tán thưởng, người chủ trì đặt tay cô dâu lên tay chú rể và nói: “Nhan sắc dù đẹp đến đây rồi cũng sẽ có một ngày phải già đi, tình yêucó lãng mạn đến đâu rồi cũng sẽ có một ngày phải chịu ảnh hưởng bởi cơm áo gạo tiền. Giống như tờ tiền trong tay tôi lúc nãy, theo thời gian nó cũng sẽ cũ và nhàu nát, nhưng giống như chàng trai kia đã nói cũ hay mới nó vẫn nguyên vẹn giá trị.
Giá trị của nó không bị thay đổi mới những nếp gấp nhàu nhĩ. Tôi hy vọng cô dâu chú rể và tất cả mọi người ở đây hiểu được ý nghĩa và giá trị thực sự của tình yêu, đừng để đến lúc nhan sắc không còn, tình yêu theo thời gian cũng biến thành tình thân mà quên đi những lời yêu thương thưở ban đầu. Hãy trân trọng đối phương cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.”
Video đang HOT
Trong cuộc đời hầu hết mọi người đều không ngừng khát khao, không ngừng theo đuổi, không ngừng giành đoạt, nhưng lại không biết trân trọng những người xung quanh mình, đến cuối cùng lại hai bàn tay trắng.
Đừng đợi đến lúc mất đi mới hiểu được ý nghĩa của việc trân trọng. Hãy trân trọng tất cả những gì bạn đang có.
Theo Phununews
Người mẹ dùng 20 nghìn đồng để mua lại kí ức cho cậu con trai
20 nghìn đồng ít ỏi nhưng đủ để mua lại cho cậu cái kí ức khó khăn nhưng ý nghĩa, 20 nghìn đồng ít ỏi giúp cậu hiểu ra tình thương của mẹ là vô bờ bến.
20 nghìn ít ỏi nhưng đủ để giúp cậu con trai nhận ra tình thương của mẹ
Mọi người ai cũng ghen tỵ với bà vì có cậu con trai giàu có, là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Tuy nhiên mọi người đâu có biết ngày nào con trai bà cũng đi sớm về khuya, bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian để nói chuyện với bà.
Vào một buổi sáng nọ, bà mẹ đến trước mặt con trai và yêu cầu: "Sáng nay con đừng đến công ty nữa, đi mua trứng với mẹ nhé!" Cậu con trai đang cầm tờ báo trên tay đặt ngay xuống bàn đáp: "Mẹ cũng biết đấy đợt này công ty con đang cho ra sản phẩm mới nên còn nhiều công việc cần con giải quyết, để con bảo tài xế chở mẹ đi mua có được không mẹ?" "Khôngggg! Lần này con không đi với mẹ nữa, mẹ bỏ về quê sống cho con xem.", Bà cụ dứt khoát ngắt lời cậu con trai, Thấy mẹ làm căng quá cậu đành chiều lòng mẹ. Uống xong tách trà nóng, cậu con trai nhanh chóng ra chỗ con xe Mercedes đang đậu gọi mẹ: "Mẹ ơi, nhanh lên! Chiều con còn phải đến công ty nữa." Bà mẹ vẫn đứng đó đáp: "Không con trai, hôm nay chúng ta sẽ đi xe buýt thay vì chiếc xe của con." Cậu con trai nhăn nhó nhưng cuối cùng cũng chiều mẹ. Mẹ cậu nói trứng ở đây vừa đảm bảo lại vừa rẻ hơn những chợ gần nhà nên bà thường xuyên bắt xe đến đó để mua trứng. Cậu con trai tò mò không biết trứng ở đây rẻ tới cỡ nào mà khiến mẹ cậu và cậu đợi gần một tiếng đồng mới có chuyến xe buýt. Trong lúc đợi xe đến cậu hỏi mẹ: "Trứng ở đây bao nhiêu hả mẹ?" "Ở đây một chục trứng chỉ có 25 nghìn, còn ở những khu quanh nhà mình phải 35 ngàn đấy, thời buổi khó khăn phải tiết kiệm con ạ.", Bà mẹ đáp Sau một tiếng đồng hồ cuối cùng chiếc xe buýt cũng đến, hai mẹ con cậu lên xe đến khu chợ bán "trứng siêu rẻ" như lời mẹ cậu nói. Vào đến chợ thấy cậu nhanh chân nhanh tay nhặt trứng vào giỏ, mẹ cậu hỏi:
"Con nhặt làm gì nhiều trứng thế?"
"Chẳng phải mẹ bảo trứng ở đây siêu rẻ ạ? Nhặt nhiều thì mới tiết kiệm nhiều được chứ mẹ?", Cậu con trai ngây ngô trả lời
"Nhà ta chỉ mua hai chục quả thôi, mua nhiều không ăn đến lại hỏng rồi lãng phí ra, con làm ông chủ rồi nên không biết tiết kiệm nữa à?", Bà mẹ mắng yêu cậu con trai
"Ở nhà một chục trứng 35 nghìn, ở đây là 25 nghìn, mà nhà ta mua hai chục quả hóa ra tiết kiệm được 20 nghìn à mẹ?" Cậu con trai nhanh nhẹn tính toán,
Người mẹ đáp: "Đúng rồi con trai."
Cậu thầm nghĩ, một buổi sáng cậu không đến cty có thể bị lỗ cả hàng chục triệu, đằng này vì 20 nghìn ít ỏi mà cậu phải đợi xe buýt cả tiếng đồng hồ để đến cái chợ xa xôi, hẻo lánh này. Nghĩ đến đây cậu thấy nực cười.
Sau khi mua được trứng hai mẹ con ra về. Nghĩ đến cảnh trời nắng chang chang thế này lại phải đợi xe buýt một tiếng đồng hồ nữa thì sao cậu sống nổi, cậu lại gần và bàn với mẹ:
"Giờ chúng ta bắt taxi về cho nhanh mẹ nhé, giờ nên xe buýt tầm này vừa đông vừa nóng con sợ mẹ không chịu được."
Mẹ cậu vẫn kiên quyết không đồng ý nên cậu đành dập tắt ngay cái ý tưởng đó. Trong lúc đợi xe hai mẹ con ngồi vui vẻ ôn lại kí ức ngày cậu còn nhỏ. Nhờ vậy mà thời gian đợi xe cũng trôi nhanh hơn, cuối cùng chiếc xe cũng đến hai mẹ con lên xe về nhà trả lại cái trưa hè oi bức, vắng vẻ cho nơi đây.
Vì bến xe buýt cách xa nhà nên phải mất 30 phút đi bộ nữa mới về đến nhà, trong lúc đi ngang qua một quán hàng bán hoa quả, mẹ cậu ghé chân vào lấy 20 nghìn tiền mua trứng tiết kiệm được mua một quả dưa hấu về nhà.
Hai chân cậu lúc này mỏi nhừ vì lâu lắm mới lại đi bộ nhiều như thế, mặc cho bụng cậu cứ réo inh ỏi lên, mặc cho cổ họng khát khô đi vì thiếu nước vừa về đến nhà cậu chạy luôn lên phòng nằm nghỉ.
Sau 15 phút cậu đã thấy mẹ bưng lên đĩa dưa hấu đỏ tươi căng mộng đã được mẹ bỏ hạt, cậu vội vàng nhón lấy một miếng ăn lấy ăn để. Mẹ cậu lúc này xoa đầu cậu con trai và nói: " Con xem kìa ăn uống có khác gì con nít không? Con đã thấy giá trị của 20 nghìn chưa?" Cậu con trai bỏ miếng dưa hấu đang cắn dở trên tay xuống rồi ôm mẹ khóc: "Mẹ! Con xin lỗi!" Chàng trai trong câu chuyện đã hiểu ra giá trị của 20 nghìn còn bạn thì sao? Đừng vì giàu sang của hiện tại mà quên đi mọi thứ trong quá khứ. Chỉ có 20 nghìn đồng ít ỏi nhưng cũng đủ để mua lại cho cậu ký ức nghèo khổ nhưng đầy ý nghĩa, Chỉ có 20 nghìn cũng đủ giúp cậu cùng mẹ trò chuyện vui vẻ mà từ bao lâu nay cậu đã quên việc đó, Chỉ với 20 nghìn khiến cậu hiểu ra giá trị của miếng dưa hấu mà trước đây cậu chẳng thèm liếc nhìn dù có đầy trong tủ, Chỉ với 20 nghìn giúp cậu hiểu ra tình thương của mẹ là vô bờ bến, dù là lúc mẹ cậu mệt mỏi nhất nhưng vì cậu khát, cậu đói mẹ vẫn nghĩ đến việc cậu không thích ăn dưa hấu để hạt nên đã cẩn thận bỏ từng hạt dưa ra giúp cậu.
Tình thương của mẹ dành cho con cái là bao la như vậy đó, mỗi chúng ta hãy biết trân trọng mỗi phút giây khi còn được ở bên mẹ nhé!.
Theo Motthegioi
Mang về những niềm vui Hóa ra nấu một bữa ăn ngon và ngồi cùng nhau thưởng thức cùng bạn bè cũng là một món quà mang tên hạnh phúc, bình thường mà quý giá. Trên tường bếp nhà bạn treo tờ lịch chỉ duy nhất có chữ "Cook" màu xanh cách điệu và câu giản dị như trên, mà tôi đã nhớ rất lâu kể từ ngày...