Đừng đợi 30 Tết mới đến nhặt hoa…
Tôi nhớ hoài những khuôn mặt mệt mỏi, thất thần của những người bán hoa vào đêm 30 Tết năm ngoái. Là khi họ đã tự tay đập nát những chậu hoa đẹp đã dày công chăm sóc, nhưng chúng ế chỏng chơ trước Giao thừa.
Tôi nhìn thấy cảnh nhiều người hào hứng đổ xô nhặt hoa thừa, ít nhất cũng ôm được một chậu hoa còn tươi về, mặt ai nấy hồ hởi vì nhặt được món hời. Một góc chợ hoa đêm 30 với bao khuôn mặt người, lướt qua và để lại trong lòng tôi nỗi xót xa bời bời về những được-mất hữu hình của con người. Không biết phải nên cười hay khóc.
Nhiều người chọn mua hoa cảnh từ sớm, nhưng cũng rất nhiều người chờ đến đêm 30 mới đến nhặt hoa…
Nhiều năm trước má tôi nghe nhiều người nói chờ 30 Tết đi mua hoa sẽ rẻ như cho. Chờ đến đêm còn có thể đi lượm cây miễn phí. Tết năm ngoái, cũng muốn tiết kiệm má tôi bàn với các con thôi chờ mua được hoa rẻ. Bình thường mua một chậu mai nhỏ xíu đã tốn cả triệu bạc, chưa kể thêm cây quất, mấy chậu cúc…để quanh nhà.
Anh rể tôi lắc đầu, bảo: “Mỗi năm tốn kém có một lần dịp Tết này, mình mua sớm để làm đẹp nhà những ngày cuối năm, cũng là ủng hộ được bà con trồng hoa”. Năm nào, anh rể tôi cũng chở mẹ vợ đi chợ hoa chọn cây bà thích, thuê người chở về. Chỉ cần bà vui.
Tôi cũng thích vô cùng cảm giác được đi chọn hoa cảnh vào những ngày cuối năm. Biết là người bán có thể đẩy giá cao hơn một chút. Nhưng tôi nghĩ về thời gian họ trồng tưới, chăm sóc, công vận chuyển, ngày đêm thức canh/bán nơi chợ hoa vất vả. Trong khi nhà nhà nô nức sắm sửa thì họ vẫn ở lại cho đến tận đêm Giao thừa mới hối hả thu dọn trở về. Tôi nghĩ đến hình ảnh những đứa con/cháu họ ở quê nhà đều trông chờ ba mẹ chúng về nhà. Tôi nghĩ nhiều đến những giọt mồ hôi rơi và nỗi vất vả của người nông dân trồng hoa…Để cuối cùng không nghĩ nhiều đến số tiền mình phải trả cho những chậu cây ưng ý.
Video đang HOT
Việc của mình chỉ là ra chợ hoa chọn những chậu mai khoe sắc
Của miễn phí ai mà không thích, nhưng có những điểm dừng và giới hạn của nó mà mỗi người cần tự định lượng và biết vượt qua được những tính toán thường hằng. Được-mất, lời-lỗ, hơn-thua…trong cuộc sống này bao giờ cũng phù phiếm hơn những chân tình, ân tình mà con người ta dành cho nhau.
Mua cho người làm vườn một chậu hoa, đơn giản là mua bán trao đổi hàng hóa sòng phẳng, nhưng nghĩ xa hơn thì đó cũng là cách ta đóng góp, cảm ơn thành quả của họ. Là chia sẻ chút ít tiền lời để gia đình họ có được cái Tết đầm ấm hơn. Một giọt nước không làm nên dòng sông, nhưng cùng lúc nhận được nhiều sự tín nhiệm, chia sẻ của nhiều người thì người bán hẳn sẽ có thêm ít tiền lời, ăn Tết và còn dành dụm để tái đầu tư cho những mùa hoa năm sau.
Đừng đợi đến 30 Tết mới ra nhặt hoa miễn phí, mình vui trên mồ hôi nhọc nhằn của người khác thì niềm vui ấy hóa ra ích kỷ.
Tết là dịp để san sẻ yêu thương
Bây giờ đã là những ngày cuối năm. Mọi người lại có dịp hòa mình vào chợ hoa xuân để rước “lộc xuân” về nhà. Tôi mong ai cũng mang tất lòng hoan hỷ và chia sẻ. Điều đáng mong cầu cho những ngày cuối năm này là sẽ không còn nhìn thấy những giọt nước mắt của người nông dân trồng hoa phải tự tay đập bỏ hết các chậu cành trong đêm 30 Tết…
Lục Diệp
Theo phunuonline.com.vn
Không có quyền lựa chọn khi chữ hiếu nặng hơn chữ tình
Đôi khi trong cuộc sống, ta không được quyền lựa chọn và cũng không đoán trước được tương lai. Cuộc sống vốn không tươi đẹp như những gì bạn mơ ước, nó luôn tồn tại nỗi buồn và sự tuyệt vọng.
Những người bước vào lễ đường chưa chắc đã là vì yêu nhau và những người yêu nhau cũng chưa chắc đã bước vào lễ đường làm đám cưới.
Đan là một cô gái hiếu thuận sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ thành tích học tập của cô rất xuất sắc. Vì em trai mà cô đã từ bỏ ước mơ học đại học của mình, một mình cô lên thành phố làm thuê kiếm tiền để nuôi em trai ăn học. Trong thời gian đi làm, cô quen Quân, một chàng trai đúng như những gì cô mong muốn về người yêu của mình. Hai người cùng nhau thêu dệt lên một tương lai tốt đẹp và cùng nhau cố gắng làm việc chăm chỉ từ sáng sớm đến tối muộn với mong muốn xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng tất cả đã bị cuộc sống hiện thực phũ phàng phá vỡ.
Hai người từng yêu nhau và nghĩ về tương lai tươi sáng
Hôm đó, Đan vừa cầm điện thoại vừa khóc đến tìm Quân: "Anh à, mẹ em bị ốm phải nằm viện, bà bị nhiễm độc nước tiểu, em phải về nhà xem mẹ thế nào, nghe nói để chữa khỏi phải tốn rất nhiều tiền". Quân nghe xong liền đưa cho Đan 50 triệu, đây là toàn bộ số tiền anh vất vả đi làm và tiết kiệm bao năm nay.Ânh bảo Đan: "Em cầm lấy để lo chữa bệnh cho mẹ". Đan khóc nói: "Không cần đâu, em biết anh đã rất vất vả mới kiếm được số tiền này". Thế nhưng, Quân kiên quyết bắt Đan phải nhận, anh nói giữa anh và cô vẫn còn phân biệt tiền của ai hay sao? Nước mắt lưng tròng, Đan đón nhận số tiền Quân đưa, cô ôm lấy anh và nói: "Cảm ơn anh, em sẽ trả lại anh số tiền này". Quân nói: "Em quên là chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau cùng chăm sóc nhau cả đời này rồi sao, chờ mẹ em khỏi bệnh chúng ta sẽ kết hôn nhé!".
Ảnh minh họa
Đan về đến nhà mới biết bệnh tình của mẹ cô rất nặng, phải lọc máu và thay thận. Chi phí để chữa trị cho mẹ cô quả là một con số khổng lồ, 700 triệu đối với Đan là một số tiền lớn mà cô có đi làm cả đời này cũng không kiếm được. Một hôm, bố và em trai cô quỳ trước mặt cô và cầu xin cô hãy cứu mẹ cô. Họ nói đã tìm được nguồn thận phù hợp với mẹ cô rồi, cũng có người tình nguyện thanh toán chi phí phẫu thuật và viện phí cho mẹ cô nhưng với một điều kiện là Đan phải làm vợ người đó.
Đan nghe xong như muốn ngã quỵ, cô không biết phải làm thế nào để đối diện với tất cả mọi chuyện đột nhiên xảy đến này. Đan yêu Quân, cố rất muốn được chung sống bên anh cả cuộc đời này, họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc sống. Nhưng cô cũng rất yêu mẹ cô, đó là người đã sinh thành ra cô, nuôi dưỡng cô, cho cô có cuộc sống ngày hôm nay, còn điều gì có thể sâu nặng hơn ân tình của mẹ dành cho cô chứ. Vậy là cô đành đồng ý với lời thỉnh cầu của bố và em trai.
Đêm hôm đó, cô rất muốn gọi điện cho Quân, kể với anh tất cả những nỗi khổ trong lòng mình. Một mình cô bước đi trên con đường quen thuộc, nước mắt không ngừng rơi, trái tim cô đau đớn nghẹn ngào. Cô nhớ lại những ngày tháng ở bên Quân, khoảng thời gian đó thật vui vẻ hạnh phúc nhưng lại ngắn ngủi quá, cô muốn nắm giữ thật chặt nhưng bất giác nó lại biến mất, cô không sao kiểm soát được.
Hóa ra, người muốn lấy Đan làm vợ lại chính là ông chủ của cô. Vợ ông đã mất 3 năm trước, nghe nói là tự sát, nhưng lý do tại sao thì không ai biết. Ông chủ của Đan và Đan đã ký một bản thỏa thuận, nếu ly hôn thì Đan sẽ phải hoàn trả hết số tiền chữa bệnh cho mẹ cô. Cố nén nước mắt vào trong, tay Đan run run ký vào bản thỏa thuận. Đan đưa số tiền của Quân cho em trai bảo trả lại cho Quân kèm theo một bức thư, trong thư cô viết: "Gửi anh yêu, kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, nếu còn có kiếp sau, em nguyện sẽ làm tất cả để mình mãi mãi được ở bên nhau. Em xin lỗi, kiếp này mình chỉ có thể gặp nhau mà không được ở bên nhau.Ânh hãy tự chăm sóc mình nhé, hãy tìm một cô gái yêu anh và anh yêu để lấy làm vợ, cho dù anh ở chân trời góc biển nào thì em cũng sẽ luôn chúc phúc cho anh, mong anh được hạnh phúc".
Hôn lễ của Đan được tổ chức rất long trọng, thế nhưng trái tim Đan như vỡ vụn theo tiếng nhạc cử hành hôn lễ, có ai thấu hiểu cho nỗi đau khổ của cô không? Sau khi kết hôn, Đan mới biết chồng cô là một người ưa bạo lực. Mỗi lần uống rượu say về, ông đều đánh cô rất tàn nhẫn và sau khi tỉnh rượu, anh lại xin lỗi cô. Đan đã hiểu thì ra người vợ trước của anh không chịu được sự dày vò hành của anh nên mới tự tử, nhưng cô không thể chết. Cô còn có bố mẹ, còn có em trai cần cô chăm sóc. Một hôm, Đan bị đánh đến ngất đi, lần này trái tim cô hoàn toàn tan vỡ, thật sự cô rất muốn từ bỏ thế giới này để đến một nơi không có phiền muộn buồn đau, rời xa cuộc sống bụi trần này.
Cũng chính sau lần này, chồng cô đồng ý sẽ mua cho bố mẹ cô một căn hộ và hứa sau này anh sẽ thay đổi. Khi cô đưa chìa khóa căn hộ chung cư cho bố mẹ cô, lời nói của bố cô như kim châm đâm vào trái tim cô: "Căn hộ này để dành cho em trai con, sau này bố và em trai sẽ kiếm tiền để trả tiền nhà cho con. Thật ra, con lấy chồng con cũng rất tốt, không phải lo lắng về kinh tế, cuộc sống sung túc đầy đủ, có nhà có xe, biết bao người mơ ước có được cuộc sống như con bây giờ mà không được. Những người ở quê chúng ta cả đời cũng chẳng được bước vào ngôi nhà lầu. Rất nhiều người ở quê đều ngưỡng mộ chồng con, cũng coi như nhờ mẹ con ốm mà con đã có được một cuộc sống tốt hơn...".
Nước mắt Đan ướt nhòa hai mắt.
Theo phunuvietnam.vn
Chờ một người không về Ban đầu yêu, ta đâu biết rằng sẽ có ngày mình "không hợp". Cách chúng ta bắt đầu thật nhẹ nhàng và tự nhiên như hơi thở. Với những kẻ cô đơn được vô tình gặp nhau trong những rung động, mọi cử chỉ khẽ khàng đều có thể sẽ khắc sâu vào trí nhớ. Thời điểm hạnh phúc, chẳng ai trong số...