Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh khi ta xa nhau…
Xa mặt cách lòng, yêu nhau đến mấy mà thời gian dành cho nhau hạn hẹp thì gió thổi bay, cuốn đi nhiệt huyết và ngọn lửa yêu thương, và đến một lúc nào đó, sẽ tự vụt mất trong im lặng…
ảnh minh họa
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là im lặng, nó còn ghê gớm hơn là khi chúng ta cãi vã, đôi co nhau vài ba chuyện phiếm cỏn con, nhưng đến thời điểm, cả hai đều im lặng thì ngọn lửa tinh yêu có lẽ đóng băng dần rồi…
Em đã thấy, mùi hoa sữa nồng nàn bên khung cửa sổ, làn gió gợn gợn se se lạnh phảng phất nơi đầu phố, phải chăng lại một mùa yêu thương nữa đã qua, đã xa trong hy vọng..
… Một ly cà phê sữa nóng cho một ngày se lạnh, nhâm nhi ly cà phê góc phố, em chọn cho mình góc khuất sâu lặng, nhỏ nhưng đủ để em nhìn thấy xa xa những gợn sóng nhè nhè bên bờ Hồ Tây thơ mộng..
Phải chăng mùa thu Hà Nội đẹp lắm, yên bình và sâu lắng đến lạ lùng, cảm giác người người không còn vội vàng, tấp nập với cuộc sống nữa..mà cứ nhẹ nhàng lướt qua nhau….mùa thu năm nay, em đã trưởng thành hơn, đã quen dần với mùa thu không có anh bên cạnh, em không cảm thấy cô đơn trống trải mỗi khi thấy mùi hoa sữa nồng nàn, em không thấy bơ vơ khi một mình bước trên con đường đầy hoa sữa nữa…hy vọng mong manh chỉ làm em nhận ra hơn nhiều điều mà bấy lâu nay em vẫn dối lòng chấp nhận…
Video đang HOT
Đến một lúc nào đó, thời điểm nào đó, ai rồi cũng khác, có suy nghĩ khác, và trải lòng mình nhiều hơn với cuộc sống này. Và tình yêu cũng vây, có ai định nghĩa được tình yêu? có ai biết trước được tình yêu như thế nào và ra sao? có những người đau khổ vì tình yêu, có những người hạnh phúc vì tình yêu…và tât cả, đau buồn hay hạnh phúc đều có thời điểm nhất định, tình yêu là vĩnh cửu nhưng tình yêu cuả con ngươi thì chưa hẳn là vĩnh cưủ..phụ thuôc vào con nguời mang tinh yêu đó….
Em đã biết yêu, đã trải lòng với tình yêu thơ mộng màu hồng lãng mạn và đã biết được vị đắng của cà phê, biết được dư vị của đau khổ mà tình yêu mang lại, và em đã biết chấp nhận, tha thứ nhiều hơn là nhận được,
Cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em, cho em biết rằng….khoảng cách, thời gian đối với tình yêu quan trọng đến mức nào?
Xa mặt cách lòng, yêu nhau đến mấy mà thời gian danh cho nhau hạn hẹp thì gió thổi bay, cuốn đi nhiệt huyết và ngọn lửa yêu thương, và đên một luc nào đó, sẽ tự vụt mất trong im lặng…
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là im lặng, nó còn ghê gớm hơn là khi chúng ta cãi vã, đôi co nhau vài ba chuyện phiếm cỏn con, nhưng đến thời điểm, cả hai đều im lặng thì ngọn lửa tinh yêu có lẽ đóng băng dần rồi…
Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh khi chúng ta xa nhau, vì đó chỉ là cái cớ muôn thủa của sự dối trá của con người..
Anh cứ đi theo con đường mà anh chọn và đừng đổ lỗi cho thêm bất kỳ ai, hãy học cách chấp nhận về mình, và em cũng chấp nhận mọi thứ thuộc hay không thuộc về riêng em…
Theo blogtamsu
Giải mã sức cuốn hút của bồ
Bồ chỉ để yêu thôi. Theo lý thuyết bồ và vợ cách xa nhau hàng nghìn cây số!
ảnh minh họa
Thử giải mã xem vì sao bồ hấp dẫn, để các bà vợ còn biết cải tổ bản thân, sao cho trong vợ có bồ, trong bồ có vợ, kết hợp hai trong một thế chồng tẩu đằng giời.
Tuy nhiên một người chồng không thương yêu, không biết giúp đỡ vợ những việc lặt vặt, để vợ rảnh rang như bồ, thì hẳn nhiên anh ấy đâu xứng đáng có được hiền thê xinh đẹp, lúc nào cũng mượt mà, ăn nói có duyên...
Này nhé, bồ mỏng manh như cánh én e ấp, cần được bảo vệ, đâu có như vợ lúc nào cũng sồn sồn, đứa nào động đến cứ liệu cái thần hồn, đi viện chứ chả đùa. Mà quái lạ, sao cứ phải cố gồng mình lên mạnh mẽ làm gì nhỉ?
Trong khi đó, giọng nói của bồ nhẹ như hơi thở, phả vào gáy đối phương, người quân tử nào cầm lòng cho đặng, chả nhũn như con chi chi. Đến hùng dũng như bậc vương chúa ngày xưa, còn đem dâng không biết bao thành trì vì đám yểu điệu thục nữ nữa là kẻ người trần mắt thịt.
Là bồ, tức là được bỏ qua thời kỳ quá độ ban đầu vất vả sinh nhai, tích lũy để cuộc sống ngày một khấm khá hơn. Giờ mọi thứ bày sẵn đấy, bồ chỉ cần tốn thời gian lựa chọn, cân nhắc xem ăn mặc quyến rũ thế nào, chiếc áo khêu gợi ra làm sao để đối tượng (tất nhiên phải là tay có bát ăn bát để) tối mắt vào, về ruồng rẫy vợ con, trao tặng bồ toàn bộ gia sản cơ nghiệp, để bồ tiếp tục bay bổng, hưởng thụ và làm đẹp cho kẻ đang mê dại vì tình.
Khi cặp bồ, thì thời gian vụng trộm, gặp nhau còn khó, lấy đâu ra mà hờn dỗi cáu bẳn, lải nhải, kể lể rác tai, nên là vui vẻ lắm. Chả thế mà chuyện tình yêu được các bồ thêu dệt đẹp như cổ tích, trong đó "đôi uyên ương" phải vượt qua bao nhiêu sóng gió, cách trở, ngăn đường của vợ con nheo nhóc mới đến được với nhau.
Bồ, càng cấm càng lăn xả vào, như giống trẻ con ấy, cho chưa chắc nó đã ham. Phải ngăn cản, cấm đoán mới kích thích bọn chúng. Đâu đó từng phổ biến câu nói, tình yêu như con quái vật, cho ăn no nó sẽ chết... Cứ thế, vừa thèm thuồng, vừa lén lút tìm mọi cách kiếm cớ, từ trừu tượng, sinh động cho đến hèn mạt nhất, để lừa vợ dối con, mong mau đến với tình yêu vượt biên giới kia, nghĩa cử cao đẹp, siêu nhiên đến thế kia mà.
Bồ thảnh thơi như chưa bao giờ phải động não nghĩ ngợi, vướng tâm, bận lòng. Bụng cô ấy chưa bị rạn, đuôi mắt chưa nhăn, trán chưa hằn vết dọc... Những cái hóa đơn hàng tháng, lịch học, thời gian biểu của con, quan hệ nội ngoại đôi bên chẳng hề có trong tâm trí.
Bồ rất hiền dịu, dễ thương cho đến khi cô ấy "may mắn" hoàn thành mục tiêu của mình, là được làm vợ, làm mẹ, bên kẻ tâm phúc mà bồ đã cố giành giật, thì bồ lại chẳng còn hấp dẫn được như... bồ.
Theo DanViet
Tôi muốn mình trở nên hoàn hảo trong ánh mắt chồng Chồng em rất khó tính và gia trưởng, nên lúc nào em cũng muốn chồng mình vừa ý, rất muốn làm người vợ hoàn hảo của anh. Em 27 tuôi, cưới chồng được gần hai năm rồi, chông hơn em hơn chục tuôi. Anh ây la ngươi tưng trải, chưng chac rât co trach nhiêm vơi gia đinh nhưng cung rât kho tinh...