Đừng để nước mắt phải rơi
Nước mắt của em chan với cơm, chan với tất cả những bữa ăn trong cuộc đời.
Từ khi bố mẹ mất, em rất hay khóc vì tủi thân mỗi khi bị người đời hắt hủi.
Nước mắt của em chan với cơm, chan với tất cả những bữa ăn trong cuộc đời côi cút của mình.
Gia đình em gọi điện cho tôi, nhờ tôi giúp em có việc làm. Thực sự tôi ngại lắm, vì xin việc thời buổi này đâu có dễ, em lại chỉ có bằng trung cấp. Nhưng nghĩ từ chối em cũng thấy thật khó, vì em chẳng còn cha mẹ, chỉ còn ông bà nội. Sau khi từ chối gia đình em vài ngày, tôi quyết định gọi lại cho ông em và đón em ra Hà Nội để tìm việc làm. Nhưng lúc đón em ra tôi vẫn chưa biết xin em đi làm ở đâu? Tôi cũng đắn đo vô cùng khi gọi điện nhờ vả. Nhưng bằng tất cả tình thương của một con người đang ủ ấm tâm hồn tôi, cuối cùng tôi cũng xin được việc làm cho em ở công ty Dược, một nơi làm việc trên Thái Nguyên với mức lương ổn định.
Sáng nay, tiễn em ra bến xe để đến công ty nhận việc. Ban đầu tính cho em đi Nhật theo Tổ chức Y tế thế giới trong một tổ chức thiện nguyện. Nhưng gia đình chồng tôi sợ em xảy ra điều gì bất trắc, nên không đồng ý. Cuối cùng, chọn cho em một công việc trong công ty Dược, thật vất vả khi xin được việc làm cho em.
Video đang HOT
Em, cô gái mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, tôi đã xin tài trợ cho em học tiếp 2 năm trung cấp y. Em có bằng cấp nhưng xin việc ở đâu cũng khó. Nghĩ cũng thương em nhiều. Mình cũng khó khăn nhưng lại không nỡ lòng nào từ chối một người như em. Em bảo em chẳng có bộ quần áo nào tử tế, cũng khát khao được ép mái tóc để đỡ giống một người giúp việc.
Em bảo từ khi bố mẹ mất đến giờ, chưa ai giúp đỡ em mà không đòi hỏi ở em một sự trả ơn, không đòi em làm giúp việc cả năm, ít cũng nửa năm. Nhưng chị chẳng đòi hỏi gì ở em cả. Lúc tôi đang chuẩn bị quần áo đi tắm, em ngồi tâm sự với tôi, và òa lên khóc. Tôi ngỡ ngàng nhìn em, như chợt hiểu ra điều gì, tôi im lặng. Bởi trong hoàn cảnh này, sự im lặng là cần thiết vô cùng.
Tôi mong em sẽ trưởng thành và vượt lên chính mình (Ảnh minh họa)
Cách đây 2 ngày, tôi đưa em chút tiền, bảo em đi cắt và ép tóc cho gọn gàng. Để em tự tin hơn. Tôi cũng lấy thêm mấy bộ quần áo còn mới của mình đưa cho em mặc. Đồ mùa đông em chẳng có cái nào ấm áp. Tôi chỉ biết khuyên em rằng, ra ngoài xã hội người ta lấy năng lực và ý thức làm việc để đánh giá về một con người. Em đừng bao giờ lấy hoàn cảnh côi cút ra để kể lể, rõ chưa? Nếu em chia sẻ với tất cả mọi người nỗi thống khổ đó, em sẽ đón nhận một thứ đáng sợ hơn, là lòng thương hại của người đời. Trong 1 tuần sống ở nhà tôi, tôi biết em là cô gái luôn tự ti, mặc cảm và ít nói. Và cô gái như vậy, rất dễ tổn thương. Chỉ khi em có việc làm ổn định, có môi trường sống tốt hơn, em mới thoát ra khỏi cái vỏ tự ti cô độc đó.
Tôi ngạc nhiên một chút về Hà, con gái chị Thắm (cô gái đã được tôi giúp đỡ trước đó và đang có việc làm ổn định ở Hà Nội). Vì đồ vest của tôi em không mặc được và không phù hợp với em. Tôi quay sang bảo Hà: “Cháu có cái áo khoác nào tử tế, chia sẻ với chị đi?”. Tôi vừa nói dứt lời thì Hà vui vẻ lấy áo ra cho chị mặc. Cháu còn chạy xuống lấy đôi giày bảo chị đi thử xem có vừa không? Trước sự quan tâm của tôi và cháu Hà tối qua, em đã vui lên rất nhiều. Và cũng khóc rất nhiều. Tôi bảo em phải ăn mặc lịch sự khi bước chân ra khỏi nhà, phải nở nụ cười thật tươi khi giao tiếp, phải sống chân thành với những ai đã sống tốt với mình, và phải sống chừng mực với những ai mà đem đến cho em dự cảm không lành. Chỉ chừng ấy thôi, là bài học 12 năm lăn lộn ngoài cuộc đời tôi để đem lại cho em.
Em gái sáng nay được đưa ra bến xe, trong một trang phục xinh tươi, mái tóc ép suôn thẳng và gương mặt bầu bĩnh, bừng sáng.
Tôi mong sao khi em sống tự lập, có việc làm ổn định, em sẽ đỡ tự ti, rụt rè và sợ hãi. Nỗi cô đơn của một đứa trẻ chưa từng được bất cứ ai giúp đỡ chân thành sẽ tan biến. Tôi mong em sẽ trưởng thành và vượt lên chính mình.
Theo VNE
Mẹ chỉ muốn em lấy chồng gần nhà
Mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Mẹ muốn em tìm hiểu những người ở gần nhà, tử tế.
Em quen anh được hơn 3 năm khi lên Sài Gòn học và anh vào Sài Gòn làm. Quê em ở tận cùng của miền Nam đất nước, còn anh ở miền Trung xa xôi. Trong thời gian quen nhau chúng em xác định rõ tình cảm, sẽ tiến tới hôn nhân, cả hai đều đặt niềm tin vào đối phương. Hai đứa hiểu và chia sẻ với nhau mọi thứ, dù đôi lúc có xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn biết không thể sống thiếu nhau. Em trao cho anh tất cả vì nghĩ anh sẽ là người sống với em đến hết cuộc đời này.
Chưa bao giờ anh để em lo lắng hay bất an vì mọi thứ đều dành cho em, dù có bao nhiêu cô gái hơn em về tiền tài, nhan sắc anh cũng không màng tới vì khi yêu, anh chỉ muốn dành hết tình cảm cho một người. Em đã tốt nghiệp và đang học thêm Anh văn, chưa có công việc ổn định ở Sài Gòn. Tháng trước về nhà đột nhiên mẹ muốn em bắt đầu tìm hiểu ai đó vì đã học xong, con gái để lâu mất duyên mất sắc.
Em không nói với gia đình chuyện quen anh vì bố mẹ khi cho em lên Sài Gòn học không muốn em quen ai để tập trung vào việc học, em quen ai bố mẹ sẽ bắt về quê ngay. Bố mẹ rất khắt khe cũng vì sợ em hư hỏng, 22 tuổi đầu có bạn tới nhà chở đi chơi cũng phải xin, đồng ý mới được đi. Nhưng tình yêu mà, đâu phải ai cũng có may mắn gặp được người mình yêu và yêu mình nên em đã lén lút quen anh sau lưng ba mẹ. Em biết mình có lỗi, dù sao cũng đâu phải em ăn chơi hư hỏng, em và anh quen nhau một cách nghiêm túc và thật lòng.
Mẹ muốn em quen ai phải dẫn về cho xem mặt, tính cách thế nào mới được quen. Em dự định cuối tháng sẽ dẫn anh về. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định, đồng ý theo đạo của em, chịu về quê em nếu em muốn lập nghiệp ở quê nhà. Chỉ có điều em lo nhà anh ở xa và gia đình không khá giả, anh còn phải phụng dưỡng bố mẹ, em biết lấy anh sẽ phải gánh gồng nhưng nghĩ mình có thể làm được vì có anh.
Em gọi điện có ý với mẹ để báo ngày dẫn anh về thăm nhà, mẹ nghe nhà anh ở tận miền Trung đã gạt đi ngay lập tức. Dù anh có được như thế nào mẹ cũng không quan tâm. Mẹ nói không muốn em khổ, gia đình người ta ở xa mình biết thế nào mà dám gả con. Gả con đi là mất con luôn, mẹ không muốn. Còn biết bao nhiêu người ở gần nhà tử tế muốn quen em, mẹ không thể nhìn em chịu khổ được. Mặc dù em đã phân bua rằng anh sẽ về quê cùng nếu em muốn, mẹ nhất định không đồng ý. Em biết mẹ thương em, từng lời mẹ nói ra nghe rất nhẹ nhàng và lại có sức thuyết phục.
Điều em thấy khó khăn ở đây là không biết làm cách nào để thuyết phục được mẹ, mẹ nghĩ em chỉ mới biết chứ chưa yêu anh. Mẹ lo cho em tất cả mọi thứ và hy vọng về em rất nhiều. Nếu bây giờ em cứ cố chống đối, chắc mẹ sẽ rất đau khổ vì em. Anh chị của em rất nghe lời mẹ, bây giờ gia đình hạnh phúc, kinh tế ổn định vì được mẹ dẫn dắt, lo toan. Mẹ không phải người độc đoán nhưng em chẳng có lý lẽ gì để chối được với mẹ. Bây giờ thực sự em không biết phải làm thế nào? Mong anh chị cho em lời khuyên! Xin cảm ơn anh chị đã lắng nghe tâm sự của em.
Theo VNE
Đàn ông tiếp cận tôi chỉ vì sex Người chưa vợ cũng như có vợ, lớn tuổi hay kém tuổi chỉ chăm chăm vào "sex" khi làm bạn với tôi. Tôi sinh ra và sống ở Hà Nội, ăn chay trường từ nhỏ do sợ thịt cá. Học xong lớp 12, tôi học tiếp trung cấp và chơi thân với một cô bạn cùng lớp rất xinh tên Hoa. Vì bạn...