Đừng để hôn nhân biến thành mồ chôn tình yêu…
Anh đã quá quen…
Anh đã quá quen với việc em cứ thức dậy vào năm rưỡi, chuẩn bị bữa sáng theo đúng “tiêu chuẩn dinh dưỡng” hàng ngày…
Anh đã quá quen với những cấu trúc tin nhắn đã mấy năm không thay đổi của em, không phải “Anh sắp về chưa?” thì cũng là “Anh đi cẩn thận”…
Anh đã quá quen với những bộ trang phục hàng ngày của em, cách em buộc hờ hững mái tóc sau gáy… Chúng hầu như khiến anh quên mất ngày xưa em đã từng tươi trẻ, tràn đầy sức sống đến nhường nào. Cái thời mà chúng ta đang yêu nhau ấy…
Anh đã quá quen với vẻ cam chịu, hiền lành của em…
Em đã quá quen…
Em đã quá quen với câu nói “Anh về rồi” mỗi ngày của anh…
Video đang HOT
Em đã quá quen với thái độ trầm lặng của anh trong mỗi bữa ăn, không khen ngợi, cũng chẳng phàn nàn…
Em đã quá quen với việc chúng ta đều bận rộn và chẳng còn nhiều thời gian cho nhau nữa…
Em đã quá quen với công việc đi sớm, về muộn của anh, đến nỗi cảm giác một mình thường trực quanh em suốt ngày, và em hầu như quên mất mình phải làm đẹp để cho ai đó nhìn ngắm…
Tại sao em…
Tại sao em không thử một hôm nào đó cho phép bản thân lười biếng một chút, chẳng hạn như cái buổi sáng mà gió bất ngờ trở lạnh, thay vì quả quyết ngồi dậy, hãy nán lại một chút, như con mèo lười duyên dáng, rúc vào chăn ấm và vòng tay ôm chồng em thật chặt? Anh sẵn sàng sáng hôm ấy ăn bánh mì thay cơm, anh nói thật đó!
Tại sao em không thử thay đổi tin nhắn để chúng giàu cảm xúc hơn một chút, kiểu như: “Ông xã sắp về chưa?” hoặc “Về nhanh đi, em nhớ anh rồi!”?
Tại sao em không thử khiến anh bất ngờ bằng việc thỉnh thoảng đón anh về nhà trong những bộ cánh xinh đẹp?
Tại sao em không thử “hư hỏng” một chút, ý anh là chỉ một chút thôi, ương bướng cãi lời anh khi mình bất đồng ý kiến và từ đó chúng ta có thể thấu hiểu nhau hơn?
Tại sao anh…
Tại sao anh không thử thay câu thông báo nhàm chán “Anh đã về” bằng hành động rón rén đi vào bếp và khẽ khàng vòng tay ôm em từ phía sau?
Tại sao anh không thử hào hứng hơn, làm em vui hơn một chút, có động lực hơn một chút bằng những câu khen nho nhỏ dành cho sự cố gắng mà em đã thể hiện cho mỗi bữa ăn gia đình?
Tại sao anh không thử làm em bất ngờ khi thỉnh thoảng rủ em đi chơi như ngày còn hẹn hò? Chỉ hai chúng ta mà thôi ấy!
Tại sao anh đã không còn để mắt đến vẻ ngoài của em? Và nếu như anh đã thấy nó tẻ nhạt đến mức nào rồi đấy, thì tại sao anh không chủ động mua tặng em một thứ gì đó dễ thương hơn?
Tại sao chúng ta…
Tại sao chúng ta lại dần xa nhau hơn cái hồi hai đứa yêu nhau, dù bây giờ cả hai đang sống chung dưới một mái nhà?
Tại sao chúng ta lại ít quan tâm nhau hơn xưa mặc dù thời gian có thể dành cho nhau nhiều hơn cái thời một buổi đi chơi cũng phải nơm nớp nhìn đồng hồ để ra về trước “giờ giới nghiêm” của phụ huynh?
Tại sao khả năng thấu hiểu lẫn nhau của chúng ta lại giảm đi, khi năm tháng ở bên nhau của chúng ta tăng lên?
Có lẽ nào…
Có lẽ nào sự quen thuộc đã giết chết dần những lãng mạn và tinh tế đôi ta có khi xưa?
Có lẽ nào mặc định “Người ấy đã là của mình” là sự thật hiển nhiên, không thể thay đổi đã khiến ta bị cuốn vào nhiều thứ khác mà quên mất người quan trọng nhất ở bên mình?
Có lẽ nào suy nghĩ “Đã là gia đình với nhau thì cần gì sáo rỗng, cần gì màu mè” đã khiến ngọn lửa tình yêu của hai đứa cứ mỗi lúc một yếu ớt?
Vậy chúng ta…
Vậy chúng ta hãy thẳng thắn với nhau hơn, để hòa hợp và hiểu nhau hơn nhé?
Vậy chúng ta hãy cùng cố gắng để có thể thỉnh thoảng tạo nên những bất ngờ nho nhỏ khiến đối phương mỉm cười, được không?
Vậy chúng ta hãy nhìn nhau bằng con mắt khác, mới mẻ và tìm tòi như ngày hai đứa mới quen, để phát hiện những cảm xúc, vẻ đẹp, mệt mỏi, lo lắng của nhau, để tiếp tục hiểu nhau, yêu nhau và chia sẻ với nhau, có được không?
Theo PNO