Đừng để cô đơn làm em gục ngã…
Cuộc sống nào đâu cho ta luôn hạnh phúc và hân hoan đến vậy, cũng nào đâu có gì là vĩnh viễn, là luôn nguyên vẹn. Dẫu biết vậy, nhưng trái tim em vẫn vỡ tan khi người ra đi, vỡ tan những mơ mộng, vỡ tan những yêu thương, vỡ tan một con người.
Em không biết là mình đã từng yêu hết mình chưa, chỉ biết rằng giờ đây em chỉ là một con người đáng thương, đáng thương vì đã cố níu, đáng thương vì để người khác thấy rằng mình cô đơn đến mức nào. Người đó đi vào cuộc sống của em khi con tim em vẫn còn một hình bóng chưa phai nhòa. Em không chắc rằng mình yêu người đó hết mình, không chắc rằng tình yêu ấy nhiều như thế nào, chỉ chắc một điều khi bên cạnh người đó em thật sự là chính mình, hạnh phúc tròn đầy, yêu thương cũng tròn đầy. Nhưng cuộc sống nào đâu cho ta luôn hạnh phúc và hân hoan đến vậy, cũng nào đâu có gì là vĩnh viễn, là luôn nguyên vẹn. Dẫu biết vậy, nhưng trái tim em vẫn vỡ tan khi người ra đi, vỡ tan những mơ mộng, vỡ tan những yêu thương, vỡ tan một con người.
Tại sao giữa bao nhiêu cách để đối mặt em lại chọn gục ngã, giữa bao nhiêu con người trong cuộc sống này em lại đặt trọn tình yêu vào một người không đáng? Em biết đó là vì tình yêu ấy không xứng đáng với mình, không xứng đáng với người mà em đặt trọn yêu thương. Em biết tất cả chứ, nhưng vì nỗi đau đó, yêu thương đó, em lại bất chấp không tin, cứ thế suy diễn ra biết bao nhiêu lí do để níu kéo, để chờ đợi. Đã hết rồi, vỡ tan rồi, tình yêu trôi qua rồi, sao em lại không buông, sao lại bấu víu vào ý nghĩ mà tự mình nghĩ ra, để rồi không nhận lại được gì em lại tự mình gục ngã buông xuôi mọi thứ. Gục ngã vì lòng người thay đổi, vì bước chân ra đi vội vã, vì bản thân quá mê muội, mà có ý định thoát ra thì chính bản thân em cũng không biết phải làm như thế nào. Bản thân em không muốn đứng dậy và bước tiếp thì làm gì có ai giúp em quên đi những lần vấp ngã được đây, hả em?
Không phải do em không xứng đáng có được tình yêu tròn vẹn ấy, mà vì tình yêu thực sự vẫn đang chờ đợi em đến tìm, ở một nơi nào đó mà thôi. Niềm yêu xưa cũ ấy, nỗi đau ấy, em hãy từ bỏ đi, vì chính bản thân mình. Đừng trách ai cả, vì có trách cũng không giúp em lấy lại được tình yêu đã mất, hạnh phúc đã từng, có chăng chỉ là an ủi cho lòng tự tôn đã mất đi của em. Mà nếu cứ muốn trách móc để vơi đi nỗi buồn của mình, hãy trách tim em quá mềm yếu, bàn tay quá nắm chặt không buông, tình yêu cứ dai dẳng bấu víu vào một kí ức đã trôi, dù biết rằng thứ nhận lại được chỉ là cô đơn mình em.
Video đang HOT
Có lần nào em nghĩ cho chính mình, gục ngã như vậy đã đủ chưa, đau khổ như vây đã đủ chưa? Đừng cứ nép mình trong chiếc hộp của kí ức, cũng đừng ôm lấy một nỗi đau riêng mình. Nếu em không tự mình mở lòng ra thì ai có thể giúp em tìm thấy hạnh phúc của mình, ngoài chính em nữa đây. Biết là sẽ vẫn khắc khoải về một hình bóng đã nhòa, sẽ vẫn mong chờ về một bàn tay đã buông, cũng sẽ vẫn hy vọng về một tình yêu đã qua, nhưng lần này hãy vì chính bản thân của em. Hãy cứ làm những gì em mơ ước, hãy tận hưởng những gì mà em cảm nhận được, hãy hết mình vì những gì mà em đã làm, để thấy em thật sự xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất dành cho mình. Đừng để nỗi đau làm em yếu mềm. Đừng để cô đơn làm em gục ngã!
Theo Guu
Đừng nhớ nữa, có được không ?
Nếu khóc được thì cứ khóc. Vì ít ra nỗi đau cũng có chỗ nương nhờ rồi rơi xuống đất vỡ tan, hơn là phải chất chứa trong lòng... Nếu thấy nhớ, thì cứ nhớ cho bằng hết. Vì lúc tìm quên là lòng lại càng nhớ nhung da diết, nên thôi đành dặn lòng cứ cố nhớ để tìm quên...
Anh à, sẽ có một lúc nào đó em không còn cảm thấy đau đớn nữa, dù cho nỗi đau có đang hiện hữu trước mắt. Sẽ có một lúc nào đó, em sẽ không còn cảm thấy chông chênh vì anh nữa.
Vì em muốn để bản thân mình một lần được rơi tự do trong vô định. Em sẽ đi hết quãng đường quên - nhớ để gom nhặt tất cả những rong rêu. Em sẽ phủ lên những nỗi đau một lớp bụi mờ, sẽ một mình ôm trọn những tổn thương đã gánh chịu.
Rồi trong phút giây nào đó, khi trái tim em không còn cảm nhận được những tái tê, đớn đau của cuộc đời, em sẽ mỉm cười để lòng mình được nhẹ vơi. Chỉ là khi ấy, em không biết trái tim em đã khô héo tới nhường nào.
Ai rồi cũng sẽ khác đúng không anh? Em muốn con tim mình đổi thay sau những tháng ngày triền miên đau khổ. Em nhói lòng khi cứ phải giam cầm những yêu thương. Khi một người học cách buông bỏ một người, là khi trong trái tim người ấy không còn bóng hình của ta nữa.
Nỗi đau ấy như ngàn vết dao đâm. Sâu, đau, bật máu mà vẫn cười. Em muốn hét thật to răng em đang rất nhớ, đang nhớ anh, nhớ da diết. Nhưng rồi những nỗi nhớ ấy em lại để chúng âm ỉ cháy trong nhưng hố sâu đớn đau của lòng mình.
Em luôn tự nhủ" Đừng nhớ nữa, được không? Sao cứ phải tự vò nát trái tim mình?" Sẽ có một lúc nào đó, em mạnh mẽ nói rằng mình đã hết thương yêu hình bóng cũ, tất cả những gì còn sót lại, cũng chỉ là những kí ức đã ngủ quên đôi lần thức tỉnh rồi lại chìm mình vào quên lãng.
Và anh à! Hãy nhớ rằng gặp nhau là định mệnh của Tạo hóa nhưng bước tiếp hay dừng lại vẫn là quyền của chúng ta. Dù ra sao cũng hãy cảm thấy may mắn với những gì ta đang có. Hãy trân trọng từng phút giây ta bên nhau. Hãy mỉm cười đón chào cuộc sống. Hãy yêu đời hơn chính nó yêu ta. Hãy dang rộng cánh tay mà ôm lấy những con người bên ta.
Hãy sống tốt từng phút giây. Hãy làm những gì ta muốn ngay bây giờ ngay hôm nay. Hãy giữ mãi trong ta những hoài niệm ngọt ngào. Hãy để những ai lướt qua ta luôn mỉm cười hạnh phúc với những phút giây chúng ta có nhau.
Và hãy để những ai bên ta mãi hạnh phúc vì đã được bên ta như hôm nay. Định mệnh đến thật sự là của nhau thì hãy nhớ nắm tay nhau thật chặt hãy để chình tình yêu tạo ra duyên nợ cho đôi ta.
Theo Guu
Yêu đơn phương thì có gì sai...? Người ta nói, tôi đã chọn yêu sai người, nhưng tôi bất chấp. Yêu mà, đúng sai gì chứ, yêu là yêu thôi, đã yêu, chỉ cần yêu trọn vẹn Bao nhiêu sự quan tâm, lo lắng cũng không bằng một tin nhắn vô hình thoáng qua. Cảm nhận sự hồi hộp của nhịp tim. Dù nội dung ấy chẳng chút quan tâm,...