Đừng đày đọa mình nữa, “hàng xóm” ơi!
Thôi, bỏ qua chuyện này nhé “hàng xóm”, đừng đọa đày tình cảm của anh nữa.
Hồi chưa lấy nhau, anh và em là hàng xóm thân thiết, ba mẹ hai nhà đều là bạn học chung thời sinh viên. Cứ mỗi chiều đi làm về, cửa sổ hai nhà mở toang chỉ để “nhìn mây, nhìn gió”. Hồi đó hai đứa chưa có điện thoại di động để nhắn tin qua lại, mà muốn gặp trực tiếp thì ngại ngùng nên anh chỉ còn cách mượn cánh thư để bày tỏ lòng mình. Thùng thư hai nhà đặt cách nhau chỉ vài mét. Mỗi lần muốn chạy qua nhà “hàng xóm” để gửi thư, anh phải len lén vì sợ ba mẹ em bắt gặp. Vậy rồi chỉ vài tháng sau chúng ta yêu nhau. Tình yêu hai đứa hết sức trong sáng, lãng mạn và thú vị. Phải mất 4 năm sau em mới gật đầu đồng ý làm bà xã của anh. Em “thử sức” anh cũng ghê gớm thật! Rồi chúng ta cưới nhau. “Hàng xóm” giờ không còn là hàng xóm nữa, mà hãnh diện trở thành vợ của “gã hàng xóm” rồi!
Sau ngày cưới, anh xin phép ba mẹ cho vợ chồng mình ra riêng để tiện việc đi làm. Nhờ số vốn dành dụm của vợ chồng mình, cộng với số tiền khá lớn của ba mẹ hai bên giúp đỡ, chúng ta có được một tổ ấm nhỏ thật xinh xắn. Em vẫn như cái thời là hàng xóm của anh, hiền hậu, thùy mị, chuyện gì cũng muốn giải quyết theo hướng tích cực. Chưa bao giờ anh thấy em nhăn nhó, cộc cằn. Anh sai, em chỉ nhỏ nhẹ đưa ra lời khuyên, lời góp ý chân thành cho anh thay đổi. Lúc nào em cũng cười, nụ cười thay cho sự tha thứ và nỗi bực dọc. Vậy mà bỗng một ngày em “trở chứng”. Anh đi làm về mệt, muốn tìm niềm vui ở em nhưng em bước ra mở cổng với gương mặt hầm hầm. Thường ngày, sau khi mở cổng, đợi anh dắt xe vào nhà, em khoá cổng lại rồi dịu dàng đi bên anh. Nhưng hôm nay lại khác. Em vừa mở cổng xong đã vội bỏ đi một nước, không thèm nhìn mặt anh luôn. Thái độ của em thật lạ lùng!
Vợ chồng mình làm hòa nhau, em nhé! (Ảnh minh họa)
Mới vừa vào đến nhà là em đã rạch ròi ngay: “Bắt đầu từ ngày mai, quần áo anh tự giặt, cơm anh tự nấu và chúng ta… ngủ riêng. Tôi cần có thời gian để suy nghĩ về chuyện này”. “Tôi?”. Anh chưng hửng:”bữa nay em bị sao vậy? Tự nhiên đối xử với anh như người xa lạ?”. Em không nói thêm câu nào, vội bỏ đi về phòng và đóng cửa cái “rầm”. Điều đó chứng tỏ em rất tức giận. Nhìn chiếc điện thoại của mình để trên bàn, anh sực nhớ lại lúc sáng đi làm vội nên đã bỏ quên trong phòng ngủ. Em đã mang nó ra đây? Anh vội chộp lấy. Một dòng tin nhắn đang hiển thị trên màn hình. Nó là “tác phẩm” của chị bạn làm chung muốn thử xem em có ghen không. Hóa ra “sức công phá” của nó không nhỏ. Thực ra anh không phải là kẻ đầu têu trong trò đùa này, mà do chị ấy làm trước khi trình bày cho anh biết. Mặc dù anh đã gõ cửa phòng nhiều lần, phân bua nguồn cơn nhưng em vẫn im thin thít. Bữa cơm tối trên bàn nguội lạnh. Anh không còn cảm giác thèm ăn, dù trong bụng đói meo. Đêm đó anh ngủ co ro ngoài phòng khách.
Sáng hôm sau, bỗng dưng chúng ta trở thành “hàng xóm”. Sáng chẳng ai gọi anh dậy, không ai làm điểm tâm cho anh ăn, thậm chí “hàng xóm” cũng chẳng thèm mở cổng cho anh đi làm. Vào cơ quan, anh tìm chị bạn cùng phòng, nhờ chị chiều nay đến nhà mình để giải thích cho em hiểu. Nhưng khốn thay vì công việc đột xuất, chị đã đi công tác từ khuya hôm qua. Liên lạc qua điện thoại với chị, chị hứa sẽ gọi điện nói cho em rõ. Thế nhưng em chẳng thèm nghe máy. Giờ chỉ còn cách chờ chị ấy trở về vào ngày chủ nhật. Một tuần, ôi quả thật là thời gian dài đằng đẵng đối với anh. Bởi vì từ đây anh phải sống cuộc sống độc thân tạm thời, mọi chuyện đều phải tự lo liệu lấy. Vợ chồng sống chung mà cứ như nước với lửa, gặp mặt nhau không thèm chào hỏi, thậm chí chỉ một ánh nhìn em cũng tiết kiệm. Bữa cơm chiều của “hàng xóm” lúc nào cũng thơm ngon, còn anh chỉ một tô mì gói, trứng chiên, hay đại loại những thứ đồ hộp để sẵn trong tủ lạnh. Quần áo của “hàng xóm” ngày nào cũng được giặt giũ sạch sẽ, thơm tho, ủi thẳng thớm; trong khi quần áo dơ của anh chất cao như núi… Đêm nằm ngủ ở ghế salon, sao thèm cái cảm giác được “hàng xóm” rúc vào lòng mình đến da diết. Anh biết “hàng xóm” cũng đang thao thức nghĩ về anh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn.
Video đang HOT
Thôi, bỏ qua chuyện này nhé “hàng xóm”, đừng đọa đày tình cảm của anh nữa. Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà anh thấy mình thê thảm quá! Vợ chồng mình làm hòa nhau, em nhé!
Theo VNE
Vợ tự nguyện ngủ với sếp để tôi được thăng tiến
Tôi sững người trước lời nói của vợ. Hóa ra tôi đã nhục nhã tiến thân bằng cách đổi lấy hạnh phúc của gia đình mình. Tôi thật không ngờ vợ tôi có thể vì tiền tài, danh vọng bán đi tất cả như vậy.
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau. Người ta nói "bằng tuổi nằm duỗi mà ăn" nhưng thật sự, cuộc sống của vợ chồng tôi rất vất vả. Chúng tôi gặp nhau từ hồi còn là sinh viên. Học chung trường Đại học, gặp nhau ở hội đồng hương, chẳng mấy mà chúng tôi thân thiết rồi tình yêu chớm nở. Tôi vẫn nhớ ngày ấy, tôi thường đèo em đi dọc đường Thanh Niên xanh bóng cây mát rượi, nụ cười em giòn tươi làm lòng tôi ấm áp. Có những khi nghèo chẳng có nổi tiền ăn bữa cơm, hai đứa cùng nhau gặm bánh mì qua bữa. Tôi hỏi em: "Anh nghèo, lấy anh khổ lắm, em có chịu được không?". Bàn tay em ấm áp siết chặt lấy tay tôi: "Em không bao giờ bỏ anh đâu! Mình cùng cố gắng anh nhé!". Thế rồi, chúng tôi dã thực hiện lời hứa cùng nhau cố gắng ấy. Tôi và em làm đám cưới và cùng ở lại Hà Nội lập nghiệp.
Nhưng kiếp nghèo mãi vẫn cứ đeo đuổi vợ chồng tôi. Cả hai đã 34 tuổi nhưng tình hình chẳng khá khẩm hơn được chút nào. Chúng tôi vẫn ở thuê trong một căn nhà cấp 4 vẻn vẹn 18m2 sâu tít tắp trong một ngõ chợ. Thời gian đầu đi làm, tôi cũng được đánh giá tốt và nhiều người nghĩ rằng tôi sẽ tiến xa. Thế nhưng, không hiểu vì số phận đen đủi hay vì không thức thời, không biết lươn lẹo, nịnh hót, càng ngày sự nghiệp của tôi càng đi xuống. Đến giờ tôi vẫn chỉ là một nhân viên bình thường với thu nhập thấp.Vợ tôi có thu nhập cao hơn tôi một chút nhưng cũng chỉ ở mức trung bình kém.
Trong khi đó chúng tôi có rất nhiều khoản phải chi cho hai đứa con đang tuổi đi học. Gia đình tôi đôi lúc cũng có chuyện cần chúng tôi chi tiền. Cứ thế, chúng tôi sống chật vật và rất hay lâm vào khủng hoảng tài chính. Vợ tôi ngày càng khác xưa, em trở nên cáu bẳn, khó tính. Em lầm lì và rất ít cười. Đôi khi tôi nói chuyện với em nhưng em chẳng hề đáp lại. Bữa cơm gia đình nặng nề, chẳng còn chút hơi ấm.
Em luôn ghen tị với bạn bè, rằng vợ chồng Q. mới mua ô tô, chồng H. mới tặng vợ chiếc dây chuyền kim cương, M. lấy chồng Hà Nội nên giờ cả họ được nhờ. Em lúc nào cũng than số phận mình khổ, chẳng được sung sướng như người ta. Nghe những lời ấy của em, thật sự tôi thấy rất buồn và mặc cảm. Tôi không trách em. Tôi biết, vì quá nghèo, quá khổ mà em trở nên như vậy. Tôi áy náy lắm vì mình là thằng đàn ông kém cỏi, không lo được cho gia đình, không chăm sóc được vợ con. Tôi chỉ biết cố gắng trong công việc. Nhưng trời vẫn chẳng thương tôi...
Vợ tôi dù đã hai con, dù vất vả tất bật nhưng em vẫn rất đẹp. Thân hình thon thả, khuôn mặt đằm thắm của em rất thu hút ánh nhìn của người đối diện. Ngày hôm ấy, công ty tôi có buổi họp mặt gia đình, em nổi bật trong đám đông với bộ đầm trắng, mái tóc đen buông dài thật tinh khôi.
Ai cũng trầm trồ khen em đẹp, mọi người trong công ty đều nói không biết tôi làm gì mà số may mắn lấy được vợ xinh như mộng. Tôi chỉ cười trừ, tôi thì nào có gì đâu, ngoại hình bình thường, lại nghèo, đi cạnh em tôi thấy mình thua kém quá! Ngay cả giám đốc công ty tôi cũng bị thu hút bởi em. Buổi tiệc ngày hôm ấy, sếp đến trò chuyện với em rất nhiều. Sếp cũng hỏi han cả tôi, một nhân viên quèn mà có lẽ ngày thường ông chẳng thèm nhớ mặt, thuộc tên.
Sau ngày hôm ấy, tôi đột nhiên được sếp quan tâm hơn hẳn. Nhiều công việc quan trọng được giao cho tôi hơn. Tôi khấp khởi mừng thầm, về khoe vợ: "Nhờ em mà anh mới được sếp chú ý đấy!". Vợ tôi chẳng tỏ thái độ vui mừng nhiều, em chỉ nói tôi cố gắng thêm. Vợ tôi cũng thêm bận rộn, em hay phải đi làm nhiều hơn, những đợt em đi công tác cũng thường xuyên hơn.
Công việc khởi sắc, vợ chồng có chút dư dả làm tôi rất mừng. Vợ chồng tôi chuyển từ căn nhà cấp 4 lụp xụp sang thuê một ngôi nhà nhỏ hai tầng, tuy cũng chưa có gì khang trang lắm nhưng cũng sạch sẽ, rộng rãi hơn. Vợ tôi cũng không phải đi chiếc xe số cũ kĩ của mẹ em cho từ xưa nữa, tôi tiết kiệm tiền mua được cho em một chiếc xe ga cho bằng bạn bằng bè. Dù em vẫn cứ ghen tị với những cô bạn lái ô tô của em, tôi cũng chẳng buồn. Cứ cái đà này, chẳng mấy chốc mà vợ chồng tôi sẽ khấm khá, ước mong ấy của em sẽ thành sự thật.
Công việc của tôi quả thật thăng tiến như vũ bão, tôi được đề bạt lên chức phó phòng. Rồi đến khi bác trưởng phòng cũ về hưu, tôi được thăng chức làm trưởng phòng dù cho có một anh phó phòng khác có thâm niên, kinh nghiệm hơn tôi. Dù ngạc nhiên lắm nhưng tôi vẫn vui mừng tột độ. Tôi gọi điện khoe ngay với vợ, em chẳng mảy may tỏ ra sung sướng hay bất ngờ. em chỉ gọn lỏn: "Chúc mừng anh!".
Từ ngày lên chức, tôi thấy mọi người trong công ty có vẻ xa lánh hẳn với tôi. Ai ai cũng nhìn tôi bằng con mắt dò xét. Thỉnh thoảng, tôi thấy mọi người đứng chụm lại bàn tán gì đó thì thào, nhưng khi thấy tôi, tất cả lại im lặng và tự động bỏ đi hết. Đầu tiên, tôi cũng chẳng để ý, nghĩ rằng mọi người chưa phục việc mình lên chức, dần dà rồi cũng sẽ quen thôi. Nhưng sự việc tiếp diễn lâu làm tôi thấy rất khó chịu. Tôi gọi một người chị vốn rất thân thiết với tôi trong cơ quan ra trò chuyện, hỏi khéo, gặng mãi chị ấy mới trả lời: "Có thật là chú không biết gì không. Cái M vợ chú cặp với giám đốc công ty mình từ lâu lắm rồi. Cả công ty đồn ầm lên mà chú vẫn ngáo ngơ thế này à?". Tôi chết đứng ngay tại chỗ. Chị đồng nghiệp vỗ vai tôi thương cảm: "Em hiền và lành tính quá em ạ! Em phải về xem lại vợ mình ngay đi nhé!".
Mấy ngày liền, tôi vắt tay lên trán suy nghĩ, tôi không thể tin được là em lại làm như vậy với tôi. Tình yêu đẹp như mơ thời sinh viên, rồi bao nhiêu năm tháng đồng cam cộng khổ tan tành như vậy ư? Sau nhiều đêm dằn vặt, tôi quyết định hỏi thẳng vợ mình. Sau khi nghe tôi hỏi về lời đồn đại, em lặng im chẳng nói năng gì. Một linh cảm chẳng lành, tôi lao đến lắc vai em, gào lên buộc em trả lời tôi.
Em bình tĩnh gạt tay tôi ra, ngồi xuống ghế nói: "Anh nói nhỏ thôi, không cần toáng lên làm phiền hàng xóm láng giềng! Đến giờ mà anh mới biết sao? Tôi tưởng anh đã biết, hiểu và chấp nhận chuyện đó từ lâu rồi chứ!". Tôi hoàn toàn bất ngờ trước câu nói trơ trẽn ấy của vợ. Không giữ được bình tĩnh, tôi đưa tay tát vợ một cái: "Cô nói vậy là sao, có ý gì? Tôi không ngờ cô lại đổ đốn, lăng loàn như thế!".
Vợ tôi đứng phắt dậy, nhìn tôi nhếch mép cười: "Anh ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ đấy? Anh suy nghĩ kỹ lại đi! Anh tưởng với trình độ như anh mà có thể leo lên vị trí hiện giờ sao? Xin lỗi nhé, nhờ có con này tuột cái lai quần ra anh mới có ngày hôm nay đó! Đã vô dụng lại không biết điều!". Nói xong, vợ tôi dắt xe ra khỏi nhà, đi thẳng...
Tôi sững người trước lời nói của vợ. Hóa ra lâu nay, tôi vẫn ảo tưởng về thành công của mình. Hóa ra tôi vẫn chỉ là thằng đàn ông hèn kém. Hóa ra tôi đã nhục nhã tiến thân bằng cách đổi lấy hạnh phúc của gia đình mình. Tôi thật không ngờ vợ tôi có thể vì tiền tài, danh vọng bán đi tất cả như vậy. Tôi quỳ gục trên sàn. Lần đầu tiên trong đời, giọt nước mắt đàn ông tuôn rơi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chán chồng, vợ mê phim xxx Nhiều lần giả vờ ngủ, tôi phát hiện ra vợ đang xem phim xxx. Lâu lắm rồi, tôi đều vờ ngủ say để nhìn trộm xem lúc ấy vợ tôi đang làm gì mà không ngủ. Và tôi phát hiện ra, ngày nào, khi tôi đi ngủ là vợ cũng dậy, bật máy tính và xem phim xxx trên mạng. Tôi bàng hoàng...