Đừng đẩy chồng vào vòng tay kẻ khác
Đừng để có thêm một người chồng phải phải phản bội vợ chỉ vì hững hờ “chuyện ấy”.
Tôi đã từng dằn vặt, từng xỉ vả bản thân mình rất nhiều khi tôi phản bội vợ để đi ngã vào vòng tay một người đàn bà khác. Nhưng rồi khi đọc những lời tâm sự của bạn, dù ích kỉ, tôi lại thấy tôi và những người đàn ông ngoại tình vì lí do giống tôi thực chất đáng thương hơn đáng giận.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một thằng đàn ông tốt. Bởi vì tốt thì không bao giờ phản bội vợ dù cho có là lí đo nào đi chăng nữa. Nhưng nếu một lần nhìn nhận lại, tôi cũng muốn cho mình một cơ hội để thanh minh cho mình.
Tôi đã từng yêu thương vợ mình, ngay cả giờ phút này cũng vậy. Nhưng tình cảm vợ chồng nồng thắm lại không đổi được những phút giây thăng hoa trong “chuyện ấy”. Có lẽ vợ chồng tôi chưa thực sự hiểu nhau. Mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu cô ấy cho cả hai một cơ hội để hiểu. Nhưng cô ấy thu mình lại và dần xa lánh tôi.
Không biết bao đêm tôi nằm và tự hỏi trong cô ấy tôi có còn là một người chồng nữa hay không khi mà mỗi đêm nằm bên nhau cô ấy chẳng khác gì một khúc gỗ. Những cuộc ân ái giữa chúng tôi chỉ như một nghĩa vụ và công thức. Nó diễn ra trong sự khổ tâm của tôi vì vợ hờ hững và chắc hẳn với cô ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi đã cố gắng để rút ngắn lại khoảng cách giữa hai vợ chồng song mọi việc dường như quá sức với tôi vì cô ấy không hợp tác.
Không biết bao đêm tôi tự hỏi mình liệu cô ấy có còn cần một người chồng như tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi cứ như kẻ đi dò dẫm trong bóng tối mà không có một sự định hướng nào. Tôi không biết cô ấy không hài lòng ở điều gì và cần phải làm thế nào cô ấy mới thực sự vui vẻ. Nhiều lần, tôi ôm vợ vào lòng, thủ thỉ vào tai cô ấy, hỏi cô ấy về việc cần phải làm gì để cô ấy hạnh phúc hơn. Nhưng cô ấy đẩy vòng tay tôi ra nói bằng giọng tỉnh bơ: “Không có chuyện gì cả, cứ như vậy là được rồi”.
Bạn biết không, đàn ông chúng tôi dễ tự ái nhất là khi nhắc về “chuyện ấy”. Khi tình dục không hòa hợp chúng tôi vô cùng đau khổ. Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của tôi, cô ấy vẫn dửng dưng và coi chuyện ân ái vợ chồng như một nghĩa vụ.
Giá mà tôi cũng có thể xem mọi chuyện như vậy, cũng có thể bỏ mặc cảm giác của vợ để thỏa mãn như cầu sinh lí của mình. Nhưng tôi yêu cô ấy, tôi muốn cô ấy được tận hưởng những cảm giác tuyệt vời của chuyện ân ái. Song nó giống như một hành trình vô vọng, tôi đã bước đi một chặng đường dài, chỉ cần cô ấy đón tôi thôi nhưng cô ấy vẫn không có ý định đó.
Video đang HOT
Sau rất nhiều lần nỗ lực cải thiện đời sống vợ chồng nhưng thất bại, tôi bắt đầu chán nản. Tôi biết những nỗi lo cơm áo gạo tiền, con cái khiến cô ấy mất dần hứng thú với chuyện “yêu”. Nhưng tôi còn làm gì được hơn nữa khi mà cô ấy không cần tới sự giúp đỡ của người chồng đầu ấp má kề với mình. Mọi thứ trong cô ấy dường như nguội lạnh.
Vợ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Sự tuyệt vời của cô ấy đủ để khiến tôi không bao giờ nghĩ tới mình sẽ tơ tưởng ai. Nhưng những đêm dài triền miên trong sự lạnh lùng về tình cảm và sự hững hờ về thể xác khiến tôi dần trở nên cô độc. Và điều gì tới cũng đã phải tới…Tôi ngoại tình.
Tôi càng muốn xích gần vợ thì cô ấy càng né tránh tôi (Ảnh minh họa)
Đã là ngoại tình thì đâu có phân biệt ngoại tình tốt hay xấu. Nhưng tôi dám thề, mình đến với người đàn bà ấy chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn thể xác. Tôi hừng hực bên cô ta trong phút ái ân để rồi sau đó tôi tự dày vò, trách móc thậm chí nguyền rủa bản thân mình. Có nhiều lần tôi muốn dừng lại nhưng thái độ hững hờ của vợ lại như một bàn tay đẩy tôi lún sâu hơn và sai trái đó. Hơn hai tuần tôi không “yêu” vợ cô ấy vẫn không nhận thấy điều gì bất thường. Cô ấy vẫn vô tư khiến tim tôi càng thêm đau đớn. Phải chăng với vợ, tôi không hề có ý nghĩa của một người chồng?
Tôi chưa biết điều gì sẽ khiến tôi dừng lại mối quan hệ sai trái này. Tôi thèm vợ một lần để ý rằng đã lâu lắm rồi tôi không còn “vòi vĩnh” cô ấy chuyện “yêu” nữa. Vậy mà mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như một bản nhạc đơn điệu và nhàm chán. Tôi bị dày vò và đau khổ nhưng không biết mình có muốn thoát ra nữa hay không?
Bởi thế hôm nay đọc những lời bạn viết về việc muốn chồng đi ngoại tình tôi lại rùng mình vì lo sợ một bi kịch gia đình nữa lại xảy ra. Bạn có biết rằng, điều quan trọng nhất là trước những khó khăn, hai vợ chồng phải cùng nhau giải quyết. Đừng cô lập anh ấy vào sự bế tắc để rồi đẩy cuộc hôn nhân của mình của mình vào bi kịch bạn ạ. Để cải thiện một thứ mình đang có trong tay sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi giữ một thứ đã ra đi. Hãy hành động khi còn chưa quá muộn, khi anh ấy chưa đặt một chân ra khỏi cánh của gia đình bạn như tôi lúc này. Có thể anh ấy làm chưa tốt, chưa hiểu bạn nhưng hãy cho anh ấy cơ hội để làm điều đó thay vì đẩy anh ấy ra khỏi vòng tay bạn. Đừng biến mọi việc thành giọt nước tràn ly, đừng đẩy anh ấy vào vòng tay kẻ khác. Đừng để thêm một người đàn ông nữa như tôi phải ngoại tình dù tim mình không muốn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giữ em 7 năm cho kẻ khác "hưởng"
Sau hồi bấm chuông cửa thì một người đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi ra mở cửa cho tôi.
Năm nay tôi 25 tuổi. 7 năm trước, tôi thi trượt đại học nhưng không giống như những người bạn khác là đợi thi lại vào năm sau mà tôi quyết định đi học nghề. Từ Quảng Bình, tôi lặn lội vào Sài Gòn để theo học nghề mình yêu thích. Hơn nữa, tôi muốn làm quen với cuộc sống tự lập và cũng mong được ở gần anh trai để anh em có thể giúp đỡ nhau khi cần.
Và trong một lần về thăm quê, số phận đã cho tôi gặp người yêu tôi bây giờ, cô ấy cũng ở Quảng Bình nhưng lại đang theo học ở quê. Do địa lý xa xôi nên tôi và cô ấy có rất ít thời gian để gặp nhau, hai đứa chỉ được bên nhau mỗi dịp nghỉ hè, lễ tết. Xa nhau là thế nhưng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi han và sẻ chia với người yêu để cô ấy đỡ buồn tủi.
Vì vừa học vừa làm nên tôi cũng có một chút ít tiền tiết kiệm, số tiền đó tôi thường dùng mua vé máy bay để về quê thăm người yêu. Thời gian này, hai chúng tôi có khá nhiều cơ hội để ở bên nhau nhưng vì yêu cô ấy, tôi luôn biết trân trọng và gìn giữ cho người mình yêu thương nhất. Chúng tôi hứa với nhau rằng, sẽ dành cho nhau trọn vẹn đến đêm tân hôn.
Sau hai năm học nghề, tôi quyết định sang Nhật làm việc. Trước hết là để kiếm một ít vốn liếng cho tương lai sau này, phần nữa là đợi người yêu học hành xong xuôi, tôi sẽ về nước để hai đứa tổ chức lễ cưới.
Trước khi sang Nhật, tôi cũng không quên sang gặp gia đình người yêu nói chuyện với bố mẹ cô ấy để họ yên tâm về tình yêu của chúng tôi. Bố mẹ tôi cũng vậy, khi tôi dẫn bạn gái về, mọi người đều rất ưng ý "cô con dâu ngoan hiền". Hai gia đình ai cũng rất vui với tình yêu của hai đứa và luôn vun vén, động viên chúng tôi cố gắng chờ đợi nhau trong khoảng thời gian này.
Sau ba năm làm việc, tôi xin về nước nghỉ phép hai tháng. Đây cũng là lúc người yêu tôi tốt nghiệp ra trường và cô ấy mong muốn được vào Sài Gòn làm việc. Nhờ người quen chạy vạy mãi, tôi cũng đã xin cho cô ấy một công việc nhà nước ổn định. Và với số tiền gom góp được sau ba năm đi làm, tôi quyết định mua một ngôi nhà ở Sài Gòn cho người yêu tôi ở, để thuận tiện cho việc cô ấy đi lại, cũng như dành cho tổ ấm của chúng tôi sau này.
Sau hai tháng nghỉ phép, mọi việc đều đã sắp xếp ổn định, tôi lại tiếp tục sang Nhật để làm việc (vì hợp đồng làm việc của tôi còn một năm rưỡi nữa). Thế nhưng, mới quay lại được bốn tháng thì công ty cho tôi về làm việc ở chi nhánh Sài Gòn. Quá vui sướng vì sắp được ở gần người yêu nên tôi đã lặng lẽ trở về để tặng cho cô ấy một món quà bất ngờ.
Tôi trở về nước không báo cho cô ấy biết trước. Khi máy máy hạ cánh tại Tân Sơn Nhất cũng là lúc Sài Gòn hửng sáng. Tôi đã vội vã lao như con thú bỏ đói chạy về ngôi nhà người yêu tôi đang ở và tưởng tượng cô ấy sẽ òa khóc khi nhìn thấy tôi trước cửa.
Cô ấy giải thích rất nhiều nhưng rốt cuộc vẫn mong tôi tha thứ (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, sau tiếng chuông cửa, không phải người yêu tôi ra đón mà là một gã đàn ông mặc mỗi chiếc quần đùi ló đầu ra hỏi. Quá bất ngờ với cảnh tượng đập vào mắt, tôi biết chắc rằng, đang có một điều dối trá khủng khiếp trong chính ngôi nhà này.
Khi tôi len cửa bước vào cũng là lúc người yêu tôi từ trên gác bước xuống. Dường như không tin vào mắt mình, cô ấy đứng thần người ra, còn anh chàng kia chạy vội lên gác để thu xếp quần áo. Khoảng ba phút sau, anh ta quần áo chỉnh tề và xin phép đi làm trước. Không chấp nhận được cảnh gai mắt này, tôi với vội con dao trên bàn và bắt cả hai người ngồi xuống để "nói chuyện cho rõ".
Dường như ai cũng biết lỗi nên hai người họ ngồi im re, không dám ho he nửa lời. Sau khi tôi hỏi: "Anh ta là ai?" thì người yêu tôi nhỏ nhẹ khai: "Anh ấy và em làm chung công ty, bọn em chỉ là... bạn". Mọi chuyện giờ đây đã quá rõ ràng, hai người đều cúi đầu xin lỗi rối rít. Trong lúc điên tiết, tôi ném cây dao về phía anh kia khiến anh ta hoảng hốt bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai chúng tôi trong nhà, không ai nói với ai một câu. Quá mệt mỏi, tôi lăn ra ghế nằm vật vã. Suốt ngày hôm đó, tôi không thể nào đứng dậy nổi. Đến tối, khi lấy lại bình tĩnh, tôi đi tắm rửa xong và bảo người yêu thay quần áo để ra ngoài ăn tối.
Khi đi ăn với nhau, tôi vẫn tỏ vẻ bình thường để bữa ăn được ngon miệng. Xong xuôi, chúng tôi trở về nhà và bắt đầu nói chuyện. Cô ấy luôn khẳng định: " Em chỉ yêu mình anh thôi, còn anh ấy là bạn thân của em, thường giúp đỡ em rất nhiều trong công việc. Hơn nữa, anh ấy cũng đã có gia đình rồi nên hai bọn em chỉ coi nhau là bạn"... Cô ấy giải thích đủ điều nhưng tóm lại " vẫn mong anh tha thứ".
Cả tuần nay, chúng tôi vẫn sống trong im lặng như thế. Buổi ngày thì hai đứa đi làm, buổi tối về thì hai đứa ăn cơm rồi phòng ai người ấy đi ngủ. Dù rất yêu cô ấy, muốn bỏ qua cho cô ấy tất cả nhưng tôi vẫn không thể nào chấp nhận được sự phản bội, dối trá đó của người yêu mình.
Người con gái tôi yêu hơn chính bản thân, tôi đã cố gắng gìn giữ cho cô ấy suốt 7 năm qua, chưa một lần đụng vào người cô ấy... vậy mà cuối cùng, cô ấy lại dâng hiến cho người đàn ông khác trong chính ngôi nhà của tôi. Các bạn thử nghĩ xem, làm sao tôi có thể chấp nhận được sự phản bội ghê tởm ấy?
Các bạn ạ! Tôi đã nghĩ đến quyết định chia tay nhưng vẫn chưa dám hành động. Hiện tại, tôi vẫn cố gắng đối xử bình thường với cô ấy như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước khi đi đến quyết định cuối cùng, tôi vẫn mong nhận được những lời khuyên chân thành từ các bạn độc giả để tôi có thể có được sự lựa chọn sáng suốt hơn. Liệu chia tay với cô ấy, tôi có quá ích kỷ không?
Rất mong nhận được những lời khuyên từ các bạn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang bị quả báo? Tôi cảm thấy cô ấy dường như có điều gì đó giấu không cho tôi biết. Tôi là một độc giả rất nhiệt tình của Bạn trẻ - cuộc sống, hàng đêm tôi đều đọc những dòng cảm xúc của các bạn để xem có ai giống như hoàn cảnh của tôi không. Nhưng dường như chẳng có được trường hợp nào giống...