Đừng dại dột tìm hiểu đàn bà muốn gì
Đó là khẳng định hùng hồn của một Adam trong nhóm chúng tôi. Những người trẻ trên 30 nhưng chưa quá 40 chúng tôi lâu rồi đã lập thành một nhóm, khoảng 10 người, nam có, nữ có, hai vợ chồng cùng tham gia nhóm hoặc chỉ “bên kia” thôi cũng có.
Adam này bảo rằng, cơ bản không phải đàn ông quá tệ, không hiểu được những gì người đàn bà (vợ) mình muốn. Nhưng đàn bà lại là một sinh vật có lòng tham vô đáy. Muốn 1 được rồi sẽ muốn 2, muốn 2 sắp có sẽ lên kế hoạch cho “công cuộc” muốn 3, muốn 4… Và cứ thế, đầu hôm sớm mai cưới nhau thì đàn bà muốn được yêu thương, chiều chuộng, ga-lăng.
Nhưng nếu như thế, chỉ chừng…2 tháng thôi, cho đến khi bắt đầu hụt tiền là là Eva sẽ “muốn” tiền nhiều hơn muốn chồng yêu thương, chiều chuộng. Vậy là Adam sẽ đi kiếm tiền, đi sớm về tối sao cho “Vợ chồng mới mà anh, cần nhiều lắm mới đủ”. Ừ thì vợ chồng mới, trăm thứ lo toan sắm sửa. Vậy thì phải đi làm, tăng ca, làm thêm, làm choàng…cho tới khi xém xém đủ thì Eva quay ra trách “Hình như anh chỉ quan tâm tới tiền mà quên em hay sao ấy?”. Đàn ông thông minh là đàn ông làm…đủ tiền cho vợ xài.
Nhưng đàn ông không thể vừa thông minh vừa đủ sức lực để vừa đi làm, vừa chiều chuộng, ga- lăng với vợ. Vậy là “sóng gió” nổi lên.
Các cô sẽ gặp bạn bè, vào cơ quan, đến chơi nhà người thân với cái thở dài vắt qua hàng thế kỷ rằng “Lấy chồng sao mà chán quá à!”. “Sao chán? Mới nửa năm thôi mà?”. “Đi suốt ngày (hoặc ở nhà suốt ngày) không có lấy một câu hỏi thăm vợ (hoặc đụng mặt nhau côm cốp mà túi không có một xu), biết vậy thà…”.
Video đang HOT
Đàn ông chứ không phải siêu nhân. Mà siêu nhân cũng không thể đủ thời gian và sức lực để vừa đi làm vừa cưng nựng, chiều chuộng từng sở thích, từng yêu câu của vợ. Vậy là “con cá” có tên là chồng lại dược lên bàn đại phẫu. Nào là hồi còn yêu nhau ảnh đâu có vậy… Giờ cưới rồi chắc là “hết giá trị” nên mới bỏ bê tôi thế này. Nào là người gì mà hôi như cú, cứ sáng bảnh mắt đã ra đi, 22 giờ đêm mới mò về với bản mặt quẹo đeo, nhìn là…muốn ói.
Chê là chê vậy nhưng đố cô nào dám tuyên bố bỏ chồng vì mấy tạ cái “tệ” này của anh ta. Tại sao? Ừ thì…chê cho lấy có, để “bàn dân thiên hạ” thấy thằng cha đó dở òm mà không thèm dòm ngó, rình rập. “Đó cũng là một chiêu giữ chồng”. Ôi trời ơi… đàn bà muốn nhiều quá! Muốn chồng kiếm nhiều tiền, muốn chồng luôn chăm sóc, khen tặng, chiều chuộng mình. Không thể phân thân như Tề Thiên Đại Thánh để làm được thì nhận hàng tá lời dè bỉu chê bai y như rằng “thằng cha” đó là hàng phế thải, hết mong gì phục hồi hay tân trang gì được. Nhưng hễ có “con nào” dại dột mà dòm ngó tí đi. Như khen hôm nay áo anh ủi bớt bị xếp li rồi; kiểu tóc này hợp với anh lắm, thì y như rằng chiều đó “triều cường” sẽ dâng tận nóc gia đình nhỏ.
Cuối cùng đàn muốn gì? Adam của nhóm chúng tôi bảo rằng, các Adam khác nếu muốn gia đình bình yên, hoặc có bão bùng cũng cấp 3-4 gì thôi thì đừng dại dột mà tìm hiểu đàn bà muốn gì. Bởi cái sự muốn của đàn bà là vô tận. Với họ, không bao giờ có một biên độ nào cho sự “muốn” ấy cả. Mà mãi mãi cứ là: Muốn 1 được rồi sẽ muốn 2, muốn 2 sắp có sẽ lên kế hoạch cho “công cuộc” muốn 3, muốn 4…
Vậy nên các ông cứ hãy làm việc vừa sức (để còn chút “hơi tàn” mà nhìn lại mình sau những “cú” muốn bất tận của vợ), ăn nhậu in ít, về nhà đừng sau 22 giờ để còn kịp khen hôm nay chiếc áo nàng mặc đẹp quá (dù thật sự nó có xấu òm); gương mặt nàng trang điểm hợp quá (dù thật sự nó cứ vàng, xanh, đỏ, tím như…Bạch cốt tinh). Rồi ráng mà lết tới phòng tắm, ráng mà húp cho xong tô canh nàng chừa rồi ráng chút “pin” còn lại mà chúc nàng nủ ngon.
Để sáng hôm sau có được tô mì nóng hổi kèm vài cọng rau xanh xanh đầy hi vọng cho ta nạp vô mà “chạy tiếp sức” cho cái sự “muốn” của nàng…
Theo Baophunu
Em yêu anh để... trả ơn
Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Gia đình tôi làm nghề kinh doanh hoa quả, công việc làm ăn không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nhiều lần gia đình tôi lao đao theo thị trường, một người bạn lớn đã giúp đỡ chúng tôi thoát nạn. Với gia đình tôi anh giống như vị cứu tinh. Khi tôi lớn lên, tôi nổi bật bởi vóc dáng cao ráo, ưa nhìn. Ngoại tôi tuyên bố tôi phải yêu anh để đền đáp ơn nghĩa của anh. Dù cho khi ấy chúng tôi chênh nhau 15 tuổi nhưng bố mẹ tôi không dám trái lời ngoại và cũng vun vào cho tôi.
Ban đầu tôi phản đối nhưng sự quan tâm lo lắng của anh dành cho tôi, anh dành hàng giờ để lắng nghe tôi. Anh đã khiến một cô bé 20 tuổi như tôi xiêu lòng, nhận lời yêu anh. Hạnh phúc vì được nâng niu, tôi yêu như trên mây và dành cho anh tất cả như một sự đền ơn. Nhưng yêu một thời gian, anh nói không thể cưới tôi bây giờ được vì mẹ anh đi xem bói thầy nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi hứa đợi anh thuyết phục mẹ.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau nhưng ít khi gặp nhau bởi công việc làm ăn của anh hay phải đi xa. Chuyện tình cảm của tôi mãi không đến đâu nên tôi chán nản và đăng ký đi lao động nước ngoài 3 năm. Tôi hi vọng khi về anh thuyết phục được mẹ anh. Thời gian đó, gia đình tôi vẫn nhờ anh giúp đỡ nhiều lần.
Khi tôi trở về, chúng tôi lại gặp nhau, mà không có một hứa hẹn nào cho tương lai. Mỗi khi tôi nói lời chia tay thì anh lại tỏ ra tôi ruồng bỏ anh vì anh đã già, không giúp được gia đình tôi nữa nên tôi đòi chia tay. Thật khó để chia tay khi mà trong lòng vẫn vương vấn, khi mà chúng tôi vẫn thật nồng nàn bên nhau. Anh luôn làm tôi hạnh phúc tràn ngập trong vòng tay ấm áp ấy. Tôi như kẻ sống chỉ biết hôm nay, tôi mê muội yêu anh và đau khổ nghĩ tới tương lai mình. Tôi muốn dứt mà không sao thoát khỏi vòng xoáy tình cảm của mình.
Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình... (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn tin vì mẹ anh không đồng ý nên chúng tôi chưa cưới được. Vẫn tin tình yêu của anh dành cho tôi chân thành. Và dù cho không có một đám cưới thì tôi và anh vẫn hạnh phúc với những phút giây bên nhau. Tuổi của tôi gần 30, tôi mơ một gia đình và những đứa trẻ thật xinh...
Tôi vẫn tôn thờ người đàn ông ấy cho đến khi nhận được tin anh đang cấp cứu vì tại nạn... Lo lắng cho anh, tôi bỏ tất cả công việc để vào viện. Bước vào phòng, trước mắt tôi là một người phụ nữ và một đứa bé đang ôm anh... Tôi đứng như chôn chân ở đó khi nghe hai người đang gào khóc gọi tên anh. Tôi nghĩ mình mơ... không thể... có lẽ tôi nhầm phòng. Tôi đang định quay đi để hỏi bác sỹ thì người phụ nữ ấy đã chào tôi. Chị nói trong nước mắt: Anh nhà chị bị... chấn thương não... em ạ? Chị là vợ anh ư...
Tôi vịn vào thanh giường bệnh để khỏi ngã quỵ và chào chị thật nhanh... Anh có gia đình khi nào? Anh lừa dối tôi thời gian dài như thế sao? Tôi không tin, không phải là anh nằm ở đó... có lẽ tôi nhầm. Bạn gái tôi đã tới bệnh viện và xác nhận lại sự thật. Sao anh lại lừa dối tôi suốt quãng thời gian dài như thế. Anh đã đóng kịch giỏi thế sao? Người đàn ông tôi yêu đang nằm đó... yên lặng để mặc tôi dày vò trái tim mình.
Từ bệnh viện về tôi suy sụp và không thiết gì nữa. Giờ đây tôi phải làm sao? Tôi nói sự thật với gia đình thế nào đây?
Theo VNE
Nếu như có kiếp sau... Nếu có kiếp sau, em xin rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau, được cùng nắm tay nhau đi trên một con đường hạnh phúc của số phận và rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau". "Trong đôi mắt em anh là tất cả...", anh là nắng ấm, là nụ cười, là vòng tay ngọt ngào hạnh phúc, và là... anh...