Đừng cướp mất quyền làm chồng của anh!
Mỗi lần con khóc, em quát um cái nhà này như trong nhà chỉ có mình em vậy, anh không là gì. Việc gì em thích là em làm, không cần nói với anh.
Gửi vợ vài lời mà anh đã suy nghĩ rất kĩ để viết ra.
Anh! Thân làm chồng của vợ, làm người đàn ông trụ cột trong gia đình nhưng đúng là, hơn 2 năm nay làm vợ chồng với em, anh cứ nghĩ mình đang làm vợ. Em là chồng, là người đàn ông chính trong gia đình này, là người mà anh cũng không biết nên xưng hô như thế nào nữa.
Trước đây, khi yêu nhau, anh nghĩ, vợ anh là cô gái dịu dàng, dễ chịu, đẹp người đẹp nết. Anh thích cái sự cá tính của vợ nhưng cũng thích cái tính nội tâm, sống rất kín kẽ ấy. Chúng ta gặp nhau tình cờ, quý mến nhau và rồi yêu nhau. Tình cảm không thể nói trước được, thế nên, nó cứ đến nhẹ nhàng, rất êm dịu. Anh yêu em ngay từ những ngày đó, đến khi chúng mình cưới nhau là đã có 2 năm tình cảm mặn nồng.
Vậy mà, khi ở chung một mái nhà, mọi thứ dường như khác lạ hoàn toàn so với những gì em thể hiện khi chúng mình còn yêu nhau. Cái sự cá tính của em bộc lộ đến sợ. Anh cảm nhận như trong cái gia đình này, em là chủ, em quyết định mọi thứ, còn anh chỉ như người chồng bù nhìn, chỉ nghe theo em, làm theo em, thậm chí đến ý kiến em cũng gạt phắt đi, em là nhất.
Thế này nhé. Em cá tính đến nỗi, nhà có cái gì hỏng là em leo lên sửa, sửa như một gã đàn ông. Ngay cả đồ điện, đồ dùng bếp núc, máy móc trong nhà, nếu hỏng cái là em lao vào sửa. Còn anh, em không hỏi một câu, không nhờ một câu. Anh đi tối ngày không biết nhà có việc gì xảy ra, em hay dùng bếp núc, em mới biết được nó hỏng hóc chỗ nào. Em có nói thì anh mới biết mà sửa giúp em chứ. Nhưng mà, chưa cần tới anh, nếu em không làm được thì em gọi ngay thợ tới, dù là anh chẳng khó khăn để làm những thứ đó. Khi anh nói thì em mới bảo, nhà hỏng anh không biết mà sửa thì còn kêu ca gì.
Thế này nhé. Em cá tính đến nỗi, nhà có cái gì hỏng là em leo lên sửa, sửa như một gã đàn ông. (ảnh minh họa)
Chuyện đó là một chuyện nhỏ, thôi em thích gọi thợ thì cho em gọi, em thích làm thì cho em làm. Nhưng cái chuyện em tự quyết mọi việc thì thật là lớn đấy. Em bảo anh là chồng của em, em gọi anh là chồng nhưng, mỗi việc cần đến sự quyết định của hai người là em một mình tự quyết. Cái chuyện mua đất lớn như thế, em chỉ về thưa với bố mẹ chồng một câu rồi em tự quyết. Em nói với anh thế này &’hôm rồi em đặt cọc tiền đất rồi anh ạ. Em nói với anh từ mấy tuần trước rồi đó’. Thật ra, cái sự nói của em chỉ dừng lại ở việc nói qua loa, còn chưa có một cuộc nói chuyện chính thức nào. Tiền mua đất bao nhiêu em biết không, vậy anh làm chồng em, em cũng không hề hỏi ý kiến.
Nhỡ anh không thích mảnh đất ấy, nhỡ anh thấy nó đắt đỏ này nọ thì sao. Với lại, anh còn chưa biết mảnh đất ấy nó như thế nào về địa thế, em bảo đẹp thề là em mua. Anh không hài lòng thì em bảo, đợi anh hài lòng thì có mà người ta bán mất rồi…
Mỗi lần nhà có việc, khách khứa tới chơi, em không cần nói với anh về chuyện cỗ bàn ra sao. Mai em bảo, chốt xong hết rồi. Ăn những món gì em cũng không nói trước với anh, tự em quyết hết…
Video đang HOT
Thì em vẫn nấu ăn sáng cho anh đó, vẫn chuẩn bị cơm nước cho chồng đó, cũng giống như một người vợ nhưng chỉ là, mọi việc em tự làm hết, chẳng cần đến anh. Anh, thân làm đàn ông, anh muốn tự quyết định những việc của mình, nhưng bây giờ, ngay đến bộ quần áo của anh, anh muốn may màu này thì em cũng không cho, bảo màu đó đồng bóng và bắt anh làm ngay màu khác. Anh buồn vì em thay đổi mà không nói với anh, lấy về, anh chẳng buồn mặc vì quá giận em.
Em mang tiền đi chơi họ khắp nơi cũng không nói cho anh, anh gọi em đưa tiền thì em bảo đi chơi họ hết rồi. (ảnh minh họa)
Mỗi lần con khóc, em quát um cái nhà này như trong nhà chỉ có mình em vậy, anh không là gì. Việc gì em thích là em làm, không cần nói với anh. Chuyện về nhà thăm bố mẹ, em quyết một cái là bắt anh phải theo và không cần biết, ngày hôm đó anh có bận bịu gì hay không.
Ở cái nhà này, em làm bà tướng. Tối đến hay đêm khuya, em quát tháo ầm ầm, em không cần bận tâm tới giấc ngủ của người khác nếu như có chuyện gì. Em cứ nói sang sảng từ tối tới đêm khuya, anh mệt chẳng muốn nghe. Anh nói lại thì em bảo, anh không biết thông cảm, em bận bịu chăm con mà anh lại tính toán này kia, không thương em thì thôi. Nghe kiểu ấy là anh đã chán lắm rồi!
Em mang tiền đi chơi họ khắp nơi cũng không nói cho anh, anh gọi em đưa tiền thì em bảo đi chơi họ hết rồi. Thế nên, anh mới giận không chịu nổi. Anh và em đã cãi nhau một trận to cho hả hê trong lòng. Anh thực tình quá ấm ức vì em đó…
Nhà người ta, chồng bảo vợ nghe. Tất nhiên, anh không bắt em phải cái gì cũng nghe theo anh, nhưng mà em nên tôn trọng ý kiến của chồng. Em đừng có cái kiểu cái gì cũng tự quyết như thế, để anh làm chồng của em được không em?
Vậy em nhé, từ hôm nay, anh sẽ làm một người chồng cương quyết và xin em hãy trả lại vị trí ấy cho anh. (ảnh minh họa)
Em đã tước quyền làm chồng của anh. Em sai khiến anh, làm anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chỉ cần nói ra là em nổi khùng, cãi nhau, hàng xóm họ cười cho chứ hay ho gì.
Nói vậy em lại bảo anh nhu nhược. Thật ra, anh không muốn nói lại em chỉ vì, anh cảm thấy, việc vợ tôn trọng chồng là chuyện đương nhiên. Em đừng có kiểu hách dịch, đừng có kiểu cho mình là nhất như thế em ạ. Mình phải biết bổn phận của mình, cái anh cần là vậy chứ không phải là lên mặt dạy em hay dùng vũ lực để trị em. Căn bản là vợ chồng nên hiểu, thông cảm và sống hết lòng vì nhau.
Vậy em nhé, từ hôm nay, anh sẽ làm một người chồng cương quyết và xin em hãy trả lại vị trí ấy cho anh.
Theo Khampha
Chồng sạch sẽ nhưng quá lười làm
Ngày yêu nhau, cái tính sạch sẽ của anh làm mình ưng. Mình luôn nghĩ, đàn ông thích nhất là sạch sẽ, ăn mặc bảnh bao, nhìn sáng sủa.
Kiểu đàn ông mà hôi hám, quần áo xỉn màu với lại móng tay thì dài nhưng đen bẩn thì mình loại ngay từ vòng gửi xe. Thế nên, khi gặp người đàn ông này, vừa ga lăng, vừa đẹp trai lại sạch sẽ, mình ưng lắm. Mình nghĩ thật may khi anh ấy lại tán tỉnh mình.
Tình yêu nảy nở cũng rất nhanh vì vốn mình đã có tình cảm với đối phương lại được đối phương tiếp cận. Mình và anh đã chính thức trở thành một cặp sau một thời gian tương đối dài tìm hiểu nhau. Nói chung, anh rất cẩn thận. Anh chu đáo với từng người trong gia đình mình, điều này càng làm mình hài lòng. Chưa bao giờ anh quên bất cứ ngày lễ tết nào, anh luôn tặng quà từ bố mẹ mình tới anh chị em trong nhà. Anh làm như vậy càng khiến mình nghĩ, anh thật sự rất yêu mình và quan tâm tới cả gia đình mình, cũng như có ý định tiến xa hơn cho chuyện tương lai của hai đứa.
Đáp lại tình cảm của anh, mình cũng thể hiện là một người biết điều. Lúc nào cũng quan tâm tới bố mẹ, gia đình anh. Bạn bè gặp anh đều khen, người yêu vừa đẹp trai nhìn lại giống Hàn Quốc. Anh ăn mặc rất sành điệu, nhìn rất chi là lịch lãm. Con gái nhìn anh mà không mê mới là lạ. Anh thích màu trắng, mà cực kì sạch sẽ nhé, áo trắng tinh tươm, áo nào hơi xỉn màu cái anh không mặc nên nhìn anh lúc nào cũng rất lịch sự. Mình cũng mát mặt vì người yêu được khen ngợi...
Bố mẹ mình mừng lắm vì con gái lấy được chồng tốt. Nói chung, mình cũng cảm thấy ưng ý về người chồng này, hi vọng hai vợ chồng sẽ sống hạnh phúc bên nhau. (ảnh minh họa)
Rồi chúng mình cưới nhau. Tình yêu chẳng có gì cản trở, cuộc hôn nhân cũng diễn ra rất tốt, vui vẻ trước sự chứng kiến của hai bên gia đình. Bố mẹ mình mừng lắm vì con gái lấy được chồng tốt. Nói chung, mình cũng cảm thấy ưng ý về người chồng này, hi vọng hai vợ chồng sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng đúng là hôn nhân khác hoàn toàn so với khi yêu. Khi yêu thì chỉ thích cái gì đẹp nhất, sang nhất, hoành tráng nhất, để khoe với thiên hạ. Như cái sự sạch sẽ của chồng cũng vậy, khi ở cùng nhau mới thấy, đó là sự thái quá, hơi mệt...
Chồng ưa sạch sẽ, thích mặc đồ trắng nên mỗi lần giặt đồ, chồng lười không làm, trút ra cho mình làm, giặt cả chậu quần áo bằng tay, không được giặt máy giặt, từ đồ quần tới đồ áo, toàn màu trắng và sáng màu. Có cái áo nó cũng là màu trắng đục, quần cũng vậy, định cho vào máy giặt làm chung hết nhưng chồng nhất định không cho phép. Chồng bảo làm thế thì màu nó quyện vào nhau, xỉn hết áo của chồng. Nên phải giặt bằng tay.
Vợ thì bận, mệt, về nhà cứ phải giặt cả chậu như thế trong khi máy giặt thì có, mình phát bực mình. Nói thì chồng cau có, khó chịu, chồng bảo không làm được việc gì cho chồng, mỗi việc giặt đồ mà không xong. Mấy cái đó phiến phiến, trắng thì trắng chứ tính ra, lẫn màu đục tí thì có sao đâu... Nếu chồng không ưng thì tự làm đi, huống hồ chồng còn nói, ngày trước chồng tự tay làm hết.
Hai vợ chồng ở nhà rộng, tuần nào chồng cũng bắt lau hành lang, cầu thang. Sờ tay vào mà thấy bụi là chồng bĩu môi, khó chịu với mình. Chồng bảo &'đàn bà mà để nhà có bụi thế này à? Chỉ cần tì cái tay áo vào là hỏng, bẩn hết cả áo. Ngồi lê cũng không ngồi được thì còn nói làm gì. Vợ thế thì vợ làm gì...'. Nghe chồng nói mà điên cả ruột, nghĩ ức chế vô cùng. Làm vợ chứ có phải làm ô sin đâu, chồng thích thì tự đi làm đi, sao cứ hạch sách vợ.
Nghĩ mà chán, mình nhìn chồng mà bực mình lắm! Kể ra, anh ấy cứ làm giúp vợ thì không phàn nà làm gì nhưng đây không làm còn bắt vợ làm cả. (ảnh minh họa)
Mình điên lắm, nghĩ bực chồng dù rằng chẳng muốn cãi nhau với chồng về 3 cái chuyện không đâu. Thật ra, mình có thể làm được, nhưng đâu cần phải kĩ tính đến từng hạt bụi như thế. Vợ chồng thì cũng phải vừa phải, ở với nhau có hai người, bảo ban nhau mà làm, sao cứ quy hết trách nhiệm lên đầu mình.
Chồng ra quy định, quần áo mặc xong, về nhà là giặt ngay, không có treo, dù là quần jean. Treo hôi nhà, bẩn nhà... Rồi còn cái chuyện chăn màn, 1 tuần phải nhất định giặt một lần, không để lâu mồ hôi ra mốc meo bẩn thỉu. Nghĩ sợ chồng luôn. Ai có thời gian mà ngày chỉ đi giặt chăn, giặt màn và quần áo, rồi còn lau nhà? Chồng rảnh nhỉ?
Chồng chỉn chu cho mình, còn nhà cửa thì không lo gì cả. Đi làm vợ tất bật bao nhiêu thứ, mình còn chuẩn bị cả đồ ăn sáng cho chồng. Thế mà chồng thì cứ xịt nước hoa, chải đầu chải tóc rồi phóng xe đi làm, mặc vợ. Cứ lo cho bản thân mình đẹp đã, vợ đi muộn kệ vợ. Giờ thì mới hiểu ngày trước chồng thể hiện trước mặt mình là người đàn ông sạch sẽ là như thế này đây! Quá nản luôn...
Nghĩ mà chán, mình nhìn chồng mà bực mình lắm! Kể ra, anh ấy cứ làm giúp vợ thì không phàn nà làm gì nhưng đây không làm còn bắt vợ làm cả. Lại còn yêu cầu làm liên tục, nghĩ mà hoảng luôn. Thế sau này sinh con ra, con đái ra nhà, ị đùn ra đó, không biết chồng định tính sao. Có sạch được cả đời không hay chỉ sĩ diện vài ngày.
Chẳng lẽ lại cứ cãi nhau vì 3 cái chuyện lăng nhăng này thì mệt lắm, chẳng nên tí nào. Đúng là chán đời, lấy phải ông chồng sạch có sung sướng gì đâu...
Theo Khampha
Chồng học cao, có tiền chửi vợ không ngớt lời Chồng chị đấy, một người chồng có ăn, có học mà ăn nói với vợ như vậy. Một người chồng biến chị thành người đàn bà ở nhà nội trợ, rồi lại khinh thường chị. Mỗi lần xách chiếc cặp xách đi làm là anh ăn diện chỉn chu. Đầu tóc bóng mượt, xịt nước hoa, chải chuốt, quần áo là lụa rồi...