Đừng cưới người bạn cần, hãy cưới người bạn không thể sống thiếu
Chúng ta đã qua thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nên hoàn toàn có thể chọn được người mà chúng ta muốn kết hôn. Vậy thì hãy cứ lấy người mà bạn không thể sống thiếu.
Con người ta dễ nhầm lẫn giữa cái mình cần và cái mình muốn và cái mình không thể sống thiếu. Đó là ba thứ khác hoàn toàn nhau và ba cấp độ khác nhau.
Cái mà bạn muốn chỉ nằm ở trong phút chốc, bỗng nhiên một lúc nào đó bạn sẽ quên đi nó và muốn một điều khác ở một khoảnh khắc khác. Cái mà bạn cần là cái có thể giúp được bạn, giải quyết giúp bạn một bế tắc nào đó trong cuộc đời. Nhưng cái mà bạn không thể sống thiếu thì lại vượt lên trên cả cái cần và muốn. Giống như không khí, chúng ta chẳng bao giờ nghĩ về nó, nhưng biết nó vẫn tồn tại. Chúng ta không lo lắng, không nghi ngờ rằng nó sẽ rời bỏ ta, nên ta sẵn sàng làm tổn hại nó. Song đến tột cùng, thiếu nó thì ta sẽ chết.
Nếu phải đứng trước sự lựa chọn giữa người tôi cần và người tôi không thể sống thiếu thì đương nhiên, tôi sẽ chọn người mà tôi không thể sống thiếu. Trên đời này có người dưng nào sẵn sàng bị tổn thương vì chúng ta mà không oán trách? Sẵn sàng lo cho cuộc sống của chúng ta không một lời kêu ca? Và có người dưng nào khiến chúng ta nghĩ rằng thiếu họ, đời ta sẽ u tối đi?
Đã là phụ nữ thì ai cũng cần một người đàn ông chuẩn mực của yêu thương. Rằng lúc nào họ cũng ở bên cạnh mình, yêu mình như thể trên đời này không có gì thay thế được. Phụ nữ sinh ra đã mong manh, đa nghi và lo lắng. Tôi không sợ sự cô đơn , mà sợ sự lừa dối nhiều hơn. Nếu gặp một người đàn ông, anh ta cho tôi sự tin tưởng thì có lẽ tôi sẽ yên tâm ở bên anh. Sự tin tưởng chi phối cảm xúc của chúng ta rất nhiều, nó không chỉ dừng lại ở việc muốn anh ta ở bên nữa, mà nó khiến chúng ta có cảm giác, chỉ cần anh ta rời đi, chúng ta sẽ thấy không an toàn.
Video đang HOT
Yêu đối với nhiều người là một việc dễ dàng. Cứ có cảm xúc là sẽ yêu. Mà nó biết đâu cũng dễ dàng với họ thật. Nhưng có một thứ mà tôi nghĩ, chẳng bao giờ là dễ dàng với bất cứ ai được, đó là chuyện cưới. Tại sao có nhiều người lại tôn thờ chủ nghĩa độc thân ? Đó là vì họ đã quá coi trọng chuyện hôn nhân và nó khiến họ sợ hãi. Cũng có nhiều người không gặp được ai để cưới, nhưng suy cho cùng vẫn là họ cân nhắc với hôn nhân của mình. Thời đại này chẳng ai còn sợ phải ly hôn, nhưng nếu ly hôn, đó vẫn như là một vết thương để lại sẹo xấu xí.
Để cưới một người, còn phải xem họ có đem đến cho mình cảm giác như họ là nguồn không khí nuôi dưỡng mình hay không. Điều gì khiến một người tin tưởng một người đàn ông đến nỗi không muốn lìa xa? Đó là trái tim của anh ấy. Trái tim ấm áp, luôn quan tâm, luôn dịu dàng, luôn luôn có sự công bình hay tôn trọng bạn.
Chúng ta đã qua thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nên hoàn toàn có thể chọn được người mà chúng ta muốn kết hôn. Vậy thì hãy cứ lấy người mà bạn không thể sống thiếu. Nhiều người cho rằng lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu không thể yêu được người đó, thì tiến tới hôn nhân để làm gì? Hôn nhân ấy sẽ chẳng vững bền được lâu. Sẽ đến một lúc nào đó chúng ta thấy hối hận về việc mình đã lấy người đàn ông này, anh ấy không giống như mình vẫn tưởng. Đừng để khoảnh khắc hối hận ấy xảy ra.
Đừng sợ hãi rằng mình sẽ chuốc lấy khổ đau, bởi người mà bạn không thể sống thiếu phải có gì đó mới khiến bạn chấp nhận yêu anh như nguồn sống của mình đến vậy. Càng phức tạp, càng lo nghĩ lại càng khiến chúng ta lâm hoang mang với việc lấy người mình cần, hoặc chỉ lấy người đó vì mình muốn họ làm chồng để hoàn thành nghĩa vụ kết hôn.
Theo Emdep
Nhiều lần tôi muốn công khai chuyện mình đã phản bội trong 5 năm cho chồng biết nhưng lại không dám
Tôi thường xuyên mất ngủ, và cảm thấy tội lỗi mỗi lần nhìn vào mắt chồng.
Tôi năm nay ngoài 30 tuổi, tôi lấy chồng ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3. Với một đứa con gái ở vùng nông thôn như tôi, việc lấy chồng khi 18 tuổi cũng chẳng phải là điều gì quá ghê gớm. Sau khi lấy chồng, tôi ở nhà lo công việc nhà và chăm sóc con nhỏ.
Chồng tôi là người cùng làng, hơn tôi 8 tuổi. Vì cuộc sống khó khăn nên sau khi cưới nhau khoảng 3 năm thì chồng tôi đăng ký đi xuất khẩu lao động để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chồng tôi đi 5 năm thì về nhà và bắt đầu mở một cửa hàng nhỏ để kinh doanh.
Với chồng tôi, cuộc sống gia đình như thế là yên ổn và hạnh phúc, nhưng chồng tôi không hề biết được, trong suốt khoảng thời gian anh đi làm xa, tôi đã phải lòng một người đàn ông khác. Mặc dù biết là tội lỗi nhưng tôi đã không thể kìm lòng mình trong những ngày tháng xa vắng chồng. Người mà tôi đã ngoại tình là bạn học cùng cấp 3 và là người từng có tình cảm với tôi nhưng không dám bày tỏ.
Những quan tâm, chăm sóc và sự tin tưởng của chồn dành cho tôi càng khiến tôi cảm thấy hối hận. (Ảnh minh họa)
Trong suốt thời gian 5 năm vụng trộm, tôi nhiều lần muốn bỏ lại tất cả để cùng với người kia đi tới một chân trời mới nhưng lại không đủ dũng cảm để lại con nhỏ. Rồi khi chồng về, bằng những yêu thương, chăm sóc của chồng, tôi đã dần dứt ra khỏi mối tình ngang trái ấy.
Chỉ có điều, vào cái lần gặp gỡ cuối cùng khi cùng người kia nói lời chia tay, chúng tôi đã phát sinh quan hệ buổi trưa và cũng vào buổi tối, tôi và chồng tôi cũng ân ái với nhau. Sau gần 1 tháng kể từ ngày hôm ấy, tôi biết mình có thai, nhưng tôi lại không xác định được cái thai ấy là của chồng hay của người kia.
Trong suốt khoảng thời gian sau đó, tôi luôn lo lắng chuyện mình ngoại tình sẽ bị chồng phát hiện, và càng lo lắng hơn khi đứa bé thứ 2 càng lớn càng không giống chồng tôi.
Trái với những lo lắng của tôi, chồng tôi vẫn luôn tỏ ra quan tâm chăm sóc mẹ con tôi. Anh chưa từng một lần tỏ ra nghi ngờ tôi về khoảng thời gian 5 năm xa cách kia, mặc dù cũng không ít người từng lời ra tiếng vào và dị nghị về tôi.
Tôi thường xuyên mất ngủ, và cảm thấy tội lỗi mỗi lần nhìn vào mắt chồng. (Ảnh minh họa)
Những quan tâm, chăm sóc và sự tin tưởng của chồng dành cho tôi càng khiến tôi cảm thấy hối hận vì đã phản bội chồng trong một khoảng thời gian dài như vậy. Tôi thường xuyên mất ngủ, và cảm thấy tội lỗi mỗi lần nhìn vào mắt chồng. Có nhiều lần, tôi muốn công khai tất cả những lỗi lầm mà tôi đã từng phạm trong quá khứ và cầu mong sự tha thứ từ chồng nhưng tôi lại không đủ can đảm.
Tôi lo sợ chồng sẽ không tha thứ cho tôi, tôi lo sợ việc mọi người sẽ nhìn tôi như một kẻ hư hỏng và lo sợ việc các con tôi sẽ nhìn nhận như thế nào về mẹ của chúng. Nhưng nếu không làm gì, sự lo lắng và ân hận cứ xâm chiếm lấy trái tim tôi và có thể làm tôi phát điên.
Theo Afamily
Phải chăng, dấu chấm hết của hạnh phúc sẽ bắt đầu từ câu hỏi 'Em có còn yêu anh không?' Mối tình nào kéo dài càng lâu thì nỗi hoang mang càng lớn, sự tin tưởng càng mỏng. Những thói quen tình cảm, những gì mà chúng ta được nhận quá nhiều, những cảm xúc bị lắng xuống, không còn gì khiến nhau bất ngờ nữa. ảnh minh họa Trong tình yêu, tôi luôn tìm kiếm một nơi để bản thân mình đặt...