Đừng cố quên khi chưa thôi tiếc nuối
Bạn không quên được và cứ mãi vật lộn với nhớ thương chẳng qua vì bạn còn đang tiếc nuối quá nhiều.
Bạn đã từng đánh tuột một mối tình đậm sâu nào đó mà khi mới bắt đầu, bạn ngỡ rằng đó là định mệnh của mình? Cuộc sống vốn luôn tồn tại những mối tình “gần định mệnh” như thế nhưng trớ trêu thay, khi nhận ra điều đó, chúng ta thường choáng váng và thương tổn rất nhiều, rất lâu.
Rồi bạn sẽ quên thôi, chắc chắn rồi…
Hoặc bạn đang cố gắng quên hoặc đã trải qua. Bạn có nhận ra điều gì ở trái tim trong những ngày tháng đó? Rằng bạn đã vật lộn khổ đau thế nào. Bạn cố gắng rất nhiều, bạn muốn quên và cố quên rất nhiều nhưng không quên được mà càng nhớ nhiều hơn. Thật lạ phải không nhưng bạn có biết lí do thực sự?
Người ta bảo khi yêu, khổ đau tỉ lệ tăng theo chiều hạnh phúc. Hạnh phúc nhiều thì đâu dễ bỏ đi mà không có chút gì tiếc nuối. Cứ thử nghĩ mà xem, chỉ là việc từ bỏ chút nhớ thương với ai đó chẳng dành cho mình và thôi không trò chuyện cũng đã thấy nhớ, thấy tiếc lắm rồi. Huống hồ là cả một quãng đời dành cho nhau, cả một mảng kí ức đẹp đẽ có những chiều cuối thu cùng nhau đi dạo trên con đường ngập lá mà thấy lòng bình yên lại, những buổi hẹn hò trong cái lạnh thấu xương của mùa đông Hà Nội mà vẫn thấy lòng mình ấm áp, những đêm xuân đi cùng nhau trong tiếng người hát hò tất bật thấy lòng rạo rực thứ cảm giác đắm say lạ kì, lại có khi như con trẻ, nắm tay nhau băng qua trận mưa hạ bất chợt ào về…
Video đang HOT
Những hạnh phúc ấy sao có thể không tiếc nuối khi bàn tay nắm chặt bỗng chới với buông nhau, khi nhịp tim lạc nhau hay khi nhìn vào mắt nhau mà không sao thấy được một trời nhớ thương như những ngày tháng cũ.
Bạn không quên được và cứ mãi vật lộn với nhớ thương chẳng qua vì bạn còn đang tiếc nuối quá nhiều. Ép trái tim mình phải quên trong khi ba phần tư trái tim ấy phủ niềm tiếc nuối là một điều không thể…
Đừng xóa số điện thoại của nhau khi mà có nhắm mắt lại, bạn cũng có thể đọc thuộc làu. Đừng xóa thư từ khi chỉ cần một khoảng tim lắng lại cũng có thể nhớ từng câu từng chữ trong bức thư dằng dặc nhớ thương…
Đừng ném hết những kỉ niệm hiện hữu khi chính bạn chưa thôi nuối tiếc, bạn sẽ không quên được mà trái lại, niềm nối tiếc sẽ càng nhiều hơn, nỗi nhớ sẽ lại bủa vây, thít chặt một vòng luẩn quẩn làm lòng hoang hoải. Bởi vì một khi quên đi thì dù có thấy chút kỉ niệm hiện hữu về nhau, bạn có thể dửng dưng, có thể mỉm cười chứ không tiếc nuối hay đau khổ chứ còn vẫn tiếc nuối thì dù có ném đi tất cả kỉ niệm, bạn vẫn sẽ nhớ thương.
Đừng nóng lòng cũng đừng lo sợ. Hãy mở lòng thật rộng để cơn gió thời gian bào mòn tiếc nuối. Lúc ấy, bạn sẽ quên thôi.
Đừng cố quên khi chưa thôi tiếc nuối, bạn à!
Theo Trí Thức Trẻ
Dẫu biết rằng cố quên lại càng nhớ, thôi dặn lòng cố nhớ để mà quên...
Sẽ có 1 ngày, có người thay thế em yêu anh, người ta sẽ thương anh yêu anh như em đã từng, Sẽ có 1 ngày, có người tán ngẫu với anh, buông lơi vài câu trêu chọc yêu đương, anh sẽ mềm lòng mà quên em thôi. Và rồi cũng có 1 ngày, có người sẽ chăm lo cho anh, lo nhắc anh bữa trưa bữa tối, anh sẽ lại rung động cho mà xem.
Người ta có thể mất vài giây để yêu thương 1 ai đó, nhưng thật trớ trêu, muốn quên đi 1 người, ta phải dành cả cuộc đời này để mà quên.
Thấm thoát thời gian thoi đưa nhanh thật nhanh, tính đến nay đã gần 3 năm chúng ta không còn liên lạc với nhau, mỗi người đã chọn riêng cho mình những ngã rẽ khác, bây giờ không biết anh sống như thế nào, cuộc sống đã ổn định chưa và điều luôn làm em thao thức mỗi đêm, hiện tại anh đã yêu ai chưa?
"Anh-đã-yêu-ai-chưa" câu hỏi ngớ ngẩn là thế, nhưng không thôi làm em lo âu. Rồi sẽ có 1 ngày chúng ta sẽ lại yêu, nhưng mà yêu người khác, những rung động đầu đời cứ thế hóa mây bây. Tình đầu là tình để nhớ, ai rồi cũng phải thay cho mình 1 chiếc áo mới, dù biết rằng chiếc áo cũ năm nào còn đó thôi.
Sẽ có 1 ngày, có người thay thế em yêu anh, người ta sẽ thương anh yêu anh như em đã từng. Sẽ có 1 ngày, có người tán ngẫu với anh, buông lơi vài câu trêu chọc yêu đương, anh sẽ mềm lòng mà quên em thôi. Và rồi cũng có 1 ngày, có người sẽ chăm lo cho anh, lo nhắc anh bữa trưa bữa tối, anh sẽ lại rung động cho mà xem.
Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Rồi 1 ngày kia, có người đợi anh nơi cuối con đường, thương anh vất vả công việc sau 1 ngày dài ròng rã. Lo lắng, thương anh, trời mùa rét này, anh có mang áo ấm theo không?
Ngày có người sánh bước bên anh cũng nhanh đến thôi. Cô ta sẽ hoán đổi vị trí của em, cô ta sẽ là người quan trọng của đời anh. Cô ta sẽ sánh bước bên anh với cương vị người yêu hoặc người vợ, sẽ cùng anh đi đến những bữa tiệc đầy sang trọng, hàn huyên tâm sự với những người bạn của anh, anh sẽ thấy bớt trống vắng.
Sau những ngày buồn bã qua đi, ai rồi cũng phải thay đổi mình bằng cách này hay cách khác, chẳng ai sống mãi nơi quá khứ tối tăm, như em và anh, chúng ta không thể mãi mãi chôn vùi tuổi thanh xuân vì mối tình thời vụng dại này. Những điều em mong mỏi, là những ước ao em luôn cầu nguyện cho anh, mong rằng anh hãy sống thật tốt và trao con tim mình cho người con gái ấy, người cùng anh đi đến hết quãng đời này.
Xa anh nhưng chưa bao giờ quên anh, trong tim em luôn có 1 hình bóng mãi in hằn trong tiềm thức, Em luôn có niềm tin nơi em âm ỉ cháy "Rồi sẽ có 1 ngày, có người thay em yêu anh, như em đã từng".
Theo Blogtamsu
Mình dừng lại em nhé, vợ anh đáng được yêu thương hơn là sự phản bội Anh lặng người đi và rơi nước mắt trên những trang nhật ký thấm đẫm tình yêu mà vợ anh đã dành cho mình. Tối hôm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ mình nên làm gì với cuộc hôn nhân này. Rồi anh tìm gặp cô tình nhân...Ngày đó chị là một cô gái xinh đẹp ngoan hiền và học...