Đứng chôn chân nhìn chồng ôm người đàn bà khác
Không chỉ chuyện bạn bè, ngay cả cách ăn mặc, anh cũng can thiệp. Bất kể đi đâu, tôi cũng không được mặc áo sát nách, quần ngắn.
Chồng tôi là một người truyền thống đến gia trưởng. Với anh, công dung ngôn hạnh là điều đương nhiên. Từ khi mới yêu, anh đã không tiếc tiền cho tôi đi học các lớp nấu ăn, thêu thùa, cắm hoa. Anh giảng giải cho tôi về tam tòng tứ đức, về những việc người phụ nữ nên tuân theo khi lấy chồng. Đó là lúc nào cũng phải nấu được cho chồng bữa ăn ngon, chuẩn bị quần áo tươm tất gọn gàng, phải luôn niềm nở cười nói và nghe lời chồng tuyệt đối.
Bị tình yêu làm mờ mắt, từ một cô gái hoạt bát hay cười nói, tôi chấp nhận thay đổi bản thân, trở nên khép kín, ít giao tiếp với bạn bè. Bởi như anh nói, “Vô duyên chưa nói đã cười”, hay “chỉ có người lẳng lơ mới chơi thân với nhiều bạn trai”, tôi cắt giảm mối quan hệ của mình gần như tuyệt đối. Tôi không muốn phải bắt gặp ánh mắt khó chịu, nghe những lời gay gắt từ anh.
Không chỉ chuyện bạn bè, ngay cả cách ăn mặc, anh cũng can thiệp. Bất kể đi đâu, tôi cũng không được mặc áo sát nách, quần ngắn. Mặc váy phải dài đến đầu gối, áo sơ mi gọn gàng. Tôi không được cắt tóc ngắn, nhuộm tóc hay làm bất kì điều gì. Anh luôn nói mình thích người con gái tóc dài suôn mượt đến ngang lưng, như thế mới nữ tính, hiền dịu.
Mọi việc trong nhà, nhất nhất phải theo ý chồng tôi (Ảnh minh họa)
Cứ thế, tôi được anh “đào tạo”, trở thành một người phụ nữ xứng đáng làm vợ anh. Lấy nhau rồi, anh muốn tôi nghỉ làm ở nhà nội trợ, khi nào có con thì dành thời gian cho con, tôi cũng đồng ý. Mọi việc trong nhà tôi có quyền lắng nghe và cho ý kiến, nhưng người quyết định cuối cùng luôn là anh. Có lẽ vì tôi cũng cổ hủ, nên luôn mặc nhiên chấp nhận suy nghĩ mình đang làm đúng, làm tròn bổn phận của một người vợ biết hi sinh.
Bởi chồng cổ hủ như vậy, tôi luôn có một niềm tin tuyệt đối rằng anh sẽ không bao giờ phản bội. Thế nhưng trời thật khéo trêu người. Đùng một cái, tôi phát hiện ra chồng mình ngoại tình. Đó là ngày tình cờ có việc gấp phải sang ngoại thành, tôi nhìn thấy chồng mình đang hôn đắm đuối một người phụ nữ khác trong quán cafe chòi. Cô ta ăn mặc thời thượng, váy ngắn quyến rũ. Tôi không dám khẳng định chắc chắn cho đến khi thấy xe ô tô của anh đỗ ngay ngoài cổng. Có lẽ anh nghĩ mỗi khi đi đâu, tôi đều gọi điện thông báo trước nên chủ quan. Chỉ có điều lần này việc quá gấp, tôi mới không gọi.
Video đang HOT
Tôi đứng chôn chân nhìn chồng ôm người đàn bà khác, trên đường về tôi khóc như mưa. Nhìn lại mình trong gương, từ bao giờ tôi trở thành một người phụ nữ già nua, cũ kĩ không chỉ ở ngoại hình mà trong cả tâm hồn. Nhìn những bộ quần áo tối màu trong tủ, những đôi giày bệt giống mẹ chồng, những công việc hàng ngày đang làm, so sánh với bạn bè, tôi cay đắng nhận ra bấy lâu nay chưa lúc nào tôi được sống cho bản thân. Và cả chồng tôi nữa, anh có lẽ đã hài lòng khi lấy được người vợ như tôi, và việc còn lại là tìm người phụ nữ cho anh đam mê thật sự.
Không hiểu sao ngay lúc đó tôi lại quay mặt đi, về nhà tôi cũng không một lời với chồng về việc đó. Tôi không biết mình làm lớn chuyện này lên sẽ được gì và mất gì? Bản thân tôi mất phương hướng, tôi chưa biết mình sẽ phải sống tiếp với chồng mình như nào?
Theo Tintuc
Đêm tân hôn, vợ tôi hiện nguyên hình...
Đêm đó, đêm tân hôn nhưng chúng tôi ngủ riêng. Vợ tôi nằm trên giường vẫn lải nhải, khóc lóc...
Chẳng ai muốn kể ra chuyện không hay của gia đình. Nhưng tôi thật sự mệt mỏi và muốn nhận được những lời khuyên thiết thực từ mọi người để có quyết định đúng đắn cho cuộc hôn nhân mới 3 tháng của mình.
Cưới nhau 3 tháng, vẫn còn trong thời gian trăng mật, nhưng tôi đã quá chán ngán và chẳng tha thiết gì với cuộc hôn nhân vội vàng này nữa. Nói là vội vàng vì tôi và vợ mình yêu gấp, cưới vội chỉ trong 6 tháng. Cũng chẳng hiểu sao, một anh chàng từng trải như tôi lại ngã đứ đừ bởi vẻ hiền dịu của một cô giáo mầm non như em. Tôi tấn công dồn dập và nhanh chóng nhận được lời gật đầu làm vợ của em.
Biết tôi lấy vợ khi mới yêu nhau chưa lâu, bạn bè và gia đình ra sức phản đối. Họ muốn tôi tìm hiểu thêm một thời gian nữa, xem em là người như thế nào? Nhưng tôi không nghe theo. Lúc đó, tôi chỉ muốn nhanh cưới em về. Ngăn cản không được, bố mẹ tôi đành tổ chức hôn lễ cho chúng tôi.
Vậy mà cô giáo dịu hiền trong mắt tôi ngay đêm tân hôn đã biến mất. Thay vào đó là một "con sư tử" chính gốc. Khi đếm tiền mừng cưới trong phòng, em nhìn thấy một phong bì đỏ, nổi bật hẳn trong những cái còn lại. Mở ra mới thấy, ngoài tiền còn có một lá thư ngắn của người yêu cũ tôi gởi. Cô ấy chỉ nói những lời chúc mừng tôi, và mong tôi sống hạnh phúc cả đời. Chỉ có thế mà vợ tôi đùng đùng nổi cơn ghen.
Sau khi cưới, vợ tôi thay đổi đến chóng mặt, khiến tôi chẳng nhận ra con người của em nữa. (Ảnh minh họa)
Vợ chì chiết tôi vẫn còn nhớ nhung người cũ nên mới mời cô ấy đến ăn cưới. Rồi bạn gái cũ của tôi thì vẫn còn tơ tưởng nên mới nói những câu đầy ý nghĩa sâu xa như vậy (dù đó chỉ là những câu chúc mừng bình thường). Thấy vợ ghen, tôi vội giải thích và nói cả đời này chỉ có mỗi mình em. Không ngờ, em đẩy tôi ra và định tát tôi vì cái tội dám qua mặt em mời người cũ dự đám cưới. Tôi chụp được tay em và rất tức giận.
Đêm đó, đêm tân hôn nhưng chúng tôi ngủ riêng. Vợ tôi nằm trên giường vẫn lải nhải, khóc lóc nói tôi vẫn yêu người cũ, tôi lấy em chỉ vì trách nhiệm (dù tôi chẳng biết tôi cần có trách nhiệm gì với em).
Vì chuyện đó mà chúng tôi giận nhau cả tuần. Kì nghỉ trăng mật cũng chẳng diễn ra theo đúng dự kiến, đêm động phòng bị dời lại mấy ngày.
Sau khi cưới, vợ tôi thay đổi đến chóng mặt, khiến tôi chẳng nhận ra con người của em nữa. Thậm chí, tôi còn nghĩ đến việc mình bị em lừa. Em chẳng còn nhẹ nhàng nữa mà đụng chuyện gì không vừa ý, em lại quậy tung lên. Cũng may chúng tôi có nhà riêng (nhà của tôi xây trước khi cưới em), chứ nếu ở chung với bố mẹ, e là chẳng ai chấp nhận nổi một cô con dâu như em.
Em đi làm, tôi cũng đi làm. Công việc của tôi còn nặng nề, áp lực hơn em rất nhiều. Nhưng lúc nào em cũng làm ra vẻ mệt mỏi, rồi lười biếng, không chịu làm việc nhà. Tôi đi làm về hơn 6 giờ, lúc nào cũng thấy em nằm trên giường. Nhà cửa không quét, cơm nước chẳng có. Hỏi thì em bảo em mệt. Ban đầu, tôi còn quan tâm hỏi han, rồi đưa đi khám. Nhưng chẳng tìm ra bệnh gì.
Dần dần, tôi mệt mỏi với cái kiểu sống tiểu thư như em. Tôi bắt em dọn dẹp, nấu ăn. Em cũng làm nhưng với thái độ khó chịu, nhăn nhó và miệng thì không ngớt càm ràm. Em nói tôi vô tâm, vợ bệnh mà không lo lắng còn bắt vợ phục vụ. Dù khi này tôi cũng đang làm cùng em. Em còn thề sẽ không sinh con cho tôi vì tôi không xứng đáng.
Bực bội, tôi mắng lại thì em khóc lóc và bỏ lên phòng nằm. Mới cưới mà tôi chẳng biết hạnh phúc là gì, chỉ thấy mệt mỏi, chán chường thêm vì 2 đứa cứ liên tục cãi nhau.
Mới cưới mà tôi chẳng biết hạnh phúc là gì, chỉ thấy mệt mỏi, chán chường... (Ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi phải đi gặp khách hàng để bàn bạc về phần mềm máy tính. 5 giờ chiều, tôi cũng gọi điện báo em rồi, nhưng khi làm việc, em vẫn gọi tôi liên tục chỉ với 1 câu hỏi "Anh về chưa? Em mệt quá!". Chán nản bực bội, tôi tắt luôn điện thoại để khỏi bận tâm.
Tới 9 giờ, tôi về nhà. Vừa mở cửa thì cô vợ tôi đã lao thẳng ra đánh túi bụi vào người tôi. Vừa đánh vừa khóc vừa trách tôi bạc tình bạc nghĩa. Em nói em đang mệt, sao gọi tôi, tôi không về còn tắt máy, tôi khinh thường em quá mức. Mệt mỏi, căng thẳng, và bực bội, không kiềm chế được, tôi tát em một cái.
Em sững lại một chút rồi như hóa điên. Em chạy uống nhà bếp, vơ hết chén bát xuống nền, rồi đập luôn cái nồi cơm điện. Chưa hả giận, em lấy cái chày đá để giã hành tỏi, đập lia lịa vào cái máy giặt, vào bếp ga. Nhìn em chẳng khác nào người điên.
Chán nản, tôi bỏ lên phòng, kệ em, muốn ra sao thì ra. Một lúc sau, đập đồ đã tay rồi, em xách xe bỏ về ngoại, không quên hét lên "Ly dị đi, tôi chịu hết nổi anh rồi".
Từ hôm đó đến nay, tôi cũng chẳng dọn dẹp, cứ để yên đó. Nếu bố mẹ vợ qua, tôi dẫn xuống cho mà coi. Tôi cũng chẳng thiết tha gì với người vợ như vậy nữa. Nhưng mới cưới đã ly hôn, tôi sợ người đời bàn tán, rồi bố mẹ tôi lại buồn. Tôi nên làm thế nào bây giờ? Đón em về hay bỏ mặc em đi rồi tự về đây?
Theo Tapchiphunu
"Xấu như Thị Nở nhưng giỏi sex, đàn ông vẫn mê!" Chưa khi nào trong đầu chị nghĩ rằng đây lại là lí do anh ngoại tình. Hóa ra chị thua cô ta trong khoản sex! Cái ngày phát hiện ra chồng có bồ, chị chết lặng cả tâm can. Nỗi đau bị phản bội đã đành một nhẽ. Đằng này, nếu bồ của anh là một người hơn chị thì chị còn đỡ...