Đừng chỉ vì thương hại mà ở bên nhau…
Tháng 3 với những ngày mưa triền miên, những ngày mưa bụi khiến cảm xúc cứ lưng chừng. Mưa lất phất bay, xen kẽ những cơn nắng mơ màng, thế nên lòng người càng thêm man mác.
Nhìn qua ô cửa sổ mưa bụi lất phất giống như tâm trạng của chính em đang lênh đênh chẳng biết đi đâu về đâu….
Và có lẽ cảm giác đặc biệt trong khoảnh khắc giao mùa tháng 3 đã làm em viết nên những lời tâm sự này, chẳng mong anh sẽ đọc nó nhưng em mong sau những dòng tâm sự em viết ra em sẽ thoải mái hơn, vui vẻ hơn, và em sẽ trở lại là đứa con gái mạnh mẽ như xưa mà anh luôn thấy.
Chẳng biết từ bao giờ anh trở thành một phần trong suy nghĩ của em, lần đầu tiên em ngỏ lời với một người đàn ông mà lãng mạn đến thế, đó là lời ngỏ với một món quà nhỏ, một chiếc thiệp xinh và trong đó là những dòng chữ em đã phải vắt kiệt nơ ron của mình để viết ra. Em đã lấy hết dũng khí của mình bấy lâu nay để làm điều ấy, vì em nghĩ anh sẽ là người đem lại niềm vui và hạnh phúccho em. Em luôn hi vọng, hi vọng sau những tổn thương mình đã đi qua và đang phải chịu đựng em sẽ tìm được một người cho em cảm giác bình yên, và ngay lúc đó em nghĩ chính là anh.
Nhưng chẳng hiểu vì sao mà, cứ đến tháng Ba là em lại lưng chừng suy nghĩ, trong những lưng chừng cảm xúc ấy em tự vấn lòng mình, liệu có chắc rằng: đó là anh?
Ngày anh đến em chẳng ai dám chắc anh sẽ ở lại, em chỉ mong đây sẽ là cuộc gặp gỡ vui vẻ rồi qua đi nhẹ nhàng. Thế nhưng duyên số chẳng ai đoán trước được điều gì anh nhỉ? Người con gái mạnh mẽ này đã phải lòng anh, đã hi vọng anh sẽ ở lại, và đã tìm cách để níu giữ anh ở lại. Và anh đã ở lại.
Ngày anh trả lời em bằng dòng tin nhắn: “Anh yêu em, anh thương em” em đã rất hạnh phúc, em đã giữ được anh, em sẽ chẳng phải hối hận nữa. Và em hi vọng…anh và em sẽ bắt đầu một mối quan hệ thật tốt đẹp, em sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc…
Video đang HOT
Nhưng rồi thời gian trôi đi, em chẳng hiểu vì điều gì mà em lại cảm giác anh chẳng còn vui vẻ và gần gũi như trước nữa. Những dòng tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi ngày một ngắn đi, anh chỉ nhắn cho em mỗi ngày như nhiệm vụ anh phải làm, gặp nhau anh cũng chỉ im lặng nhìn em, anh bảo em bớt suy nghĩ lại để vui vẻ hơn. Và em đã cố gắng để kéo nó lại như cũ, nhưng càng cố lại càng đi xa. Em đã cố gắng nghĩ chắc vì anh hơn em nhiều tuổi, và anh bận công việc nên mới như thế. Thế nhưng, cảm xúc chẳng thể nào khá hơn, nó vẫn như vậy.
Có những điều anh chắc chẳng hiểu về em, là một đứa con gái mạnh mẽ, luôn cố gắng hiểu và cảm thông cho người khác để rồi nhận những tổn thương về phía mình. Ngay cả trong chuyện tình cảm cũng vậy, cô gái ấy sẽ làm tất cả để giữ anh lại, nhưng khi biết mình không thể nữa, cô ấy sẽ buông xuôi. Chính vì vậy, mà em sợ đến một ngày em sẽ buông bỏ, sẽ trở lại là một đứa bất cần như trước khi chẳng còn cảm nhận được những bình yên khi bên anh.
Chợt nhớ, chưa bao giờ anh nói cho em nghe câu nói: “Anh yêu em”, em vẫn luôn mong chờ điều đó, nhưng không biết em còn có cơ hội nữa không nếu như chúng ta cứ mãi như thế này. Anh vẫn vậy, im lặng và chẳng chịu sẻ chia, bên em nhưng cảm giác chẳng chịu hướng về em, lắng nghe em nói nhưng chẳng chịu mở lòng để em hiểu, cảm giác hờ hững đến lạ. Em càng cố gần, lại cảm giác càng xa anh, giờ em phải làm gì?
Anh à? Tình cảm của anh đối với em là gì? Có thực sự là tình yêu không? Anh có thực sự muốn bên cạnh em không? Hay chỉ là anh đang thương hại em? Em đã tự đặt ra cho mình những câu hỏi như thế. Em chẳng muốn nghĩ nhiều, em muốn mình vô tư và vui vẻ như anh nói, nhưng nghĩ đến anh em lại không thể như thế. Anh nói anh muốn em vui vẻ, vậy anh có thể mở lòng mình để em có thể hiểu lòng anh, được không anh?
Trong tình yêu, ai cũng mong giữ lại cho mình một chút ít để nếu lỡ có một ngày rời xa nhau sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thương. Nhưng nếu giữ lại cho mình quá nhiều mà không cho nhau cơ hội để hiểu nhau, thì sẽ tình yêu ấy sẽ chẳng thể bền lâu…
Tháng Ba, mưa bụi, mưa phùn, chút se lạnh, em nhớ anh rồi em nghĩ nhiều về tương lai, về cuộc sống, về anh. Sẽ có những phút em yếu lòng, nhưng em vẫn sẽ mạnh mẽ để sống tốt, và em đã cố gắng nhìn vào những điều anh làm thay vì những lời anh nói, cố gắng cảm thông và chia sẻ với anh. Nhưng còn anh? Anh có thật sự hiểu lòng em?
Theo guu.vn
Nếp nhà
Đã bao giờ trong những phút yếu lòng bạn khát khao được trở về mái nhà xưa? Mái nhà rêu phong, nhuộm lên màu xưa cũ. Mái nhà hằng lưu giữ, chôn sâu bao kỷ niệm buồn vui của một thời thơ ấu. Và ở đó con người ta được sinh ra, lớn lên và trưởng thành!
1. Một lần có dịp về thăm người chị bên chồng ở vùng miền tây xứ Nghệ, tôi không khỏi ngỡ ngàng về sự giàu có và trù phú của cuộc sống con người nơi đây. Và vợ chồng anh chị cũng không phải là ngoại lệ. Đất ở không thành vấn đề với họ, nhưng vì là con cả trong gia đình nên anh chị được giao cho ngôi nhà của ông cha để lại làm nơi sinh sống. Dần già cuộc sống mới nhiều nhu cầu phát sinh, họ bắt đầu nghĩ đến việc cần cất lại mái nhà.
Khi ngôi nhà ba tầng hoành tráng được dựng lên, mái nhà xưa lập tức trở thành nơi nhốt giữ gia súc, gia cầm. Dù không thuộc về nơi ấy nhưng đứng trước cảnh hoang phế và lụi tàn của một ngôi nhà, tôi không khỏi chạnh lòng. Giá như nó được tận dụng làm kho đựng đồ, hay được sửa làm bếp đun, hoặc cùng lắm là dỡ bỏ thì có lẽ cảm giác buồn kia sẽ vơi đi phần nào. Vì dù gì nếp nhà xưa là nơi chôn sâu bao kỷ niệm mà đâu đó trong cuộc đời khiến người ta nhớ đớn nhớ đau.
2. Thầy tôi năm nay đã ở cái tuổi thất thập cổ lai hy. Sống trong sự sung túc của tuổi già vẫn đau đáu nhớ về một mái ấm cố cư. Nơi ấy nếp nhà đơn sơ mộc mạc, có chái bếp mẹ hằng nhen lửa sớm chiều, có mảnh sân đủ rộng để con trẻ bày đủ trò tinh nghịch, có mảnh vườn bốn mùa cây trái, có cầu ao soi bóng chị bóng em... Thầy bảo tôi, chỉ vậy thôi cũng đủ nhưng nhức cả phần đời còn lại!
May sao anh bạn làm họa sỹ của tôi (cũng là học trò cũ của thầy) nghe được những lời tâm sự ấy mà rung cảm. Vào một ngày đẹp trời, chẳng ngại đường xá xa xôi, cách trở anh đã tìm về bên thầy, nghe thầy kể chuyện mái nhà xưa. Từ cái thuở nó hãy còn là mái nhà tranh vách nứa, ngày mưa nghe nước dột long tong, ngày nắng đếm được cả sao trời. Có lần nhà bị cháy vì tụi con nít bất cẩn, phải hô cả làng tới ứng cứu. Người vác xô, người vác chậu quăng quật với lửa, vậy mà nước xa không cứu được lửa gần, nhà bị thiêu rụi chỉ còn là đống tro tàn. Nhưng rồi cả nhà thầy được xóm làng bao bọc, người góp công người góp của dựng lại mái nhà. Vẫn chỉ là nhà tranh vách nứa nhưng ấm áp nghĩa tình.
Sau này kinh tế khấm khá hơn các cụ tích cóp xây được căn nhà mái ngói đỏ au, tường vôi trắng xóa, lối dẫn vào nhà là hàng cau mướt mát, non tơ... Rồi một ngày nọ, người xưa theo nhau về cát bụi, con cháu kẻ bắc, người nam chật vật với cuộc sinh tồn. Một ngày họ về bên nhau tề tựu, bàn chuyện bán đi ngôi nhà vì lý do không người coi sóc. Ông giáo khuyên can nhưng rồi bước chân ra đi trong bất lực, không dám ngoảnh nhìn nếp nhà xưa dù chỉ một lần.
Và anh - người họa sĩ bắt đầu đưa những nhát cọ, lần theo dòng hồi tưởng của thầy, mái ấm xưa dần hiện ra lung linh như một phép màu. Không thể tả thầy tôi đã vui đến cỡ nào. Ánh mắt mờ đục như sáng hơn, những vệt chân chim hai bên khóe mắt như giãn ra, nụ cười hóm hỉnh và rạng ngời. Thầy đã "xin được một vé đi tuổi thơ".
Dĩ nhiên, thầy tôi dành ra một chỗ đẹp nhất của ngôi nhà sang trọng chưng bức tranh ấy lên. Những lúc rảnh rỗi thầy lại ngồi trầm ngâm thưởng trà và ngắm tranh. Cũng kể từ đó mùa xuân trở lại trong tâm hồn ông giáo già đành lòng cất bước tha hương buổi xế chiều...
Tôi thầm nhủ, nhà đâu cần phải quá to, quá đồ sộ và hoành tráng. Chỉ cần mỗi con người trong căn nhà ấy sống với nhau bằng trái tim yêu thương và san sẻ, vậy đã là đủ đầy! Để một mai nhỡ yêu thương gõ cửa quay về ta còn nơi chở che, nương náu!
Nguyễn Hòe
Theo dantri.com.vn
Phát điên vì chồng sáng tặng hoa vợ ngày 8/3, trưa đã vỗ mông đồng nghiệp Ngày 8/3, với nhiều người là ngày vui nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn chán thế này! Tôi năm nay 35 tuổi, hiện đang làm việc tại một công ty xuất nhập khẩu. Chồng hơn tôi 2 tuổi, anh làm việc cho một công ty phần mềm, cùng tòa nhà với tôi. 10 năm ở bên nhau, trải qua bao khó khăn,...