Đừng chạy trốn
Thế là đã hơn hai tháng, cậu bệnh nhân ấy vẫn không quay lại lấy kết quả xét nghiệm của mình. Cầm tờ kết quả xét nghiệm HIV cất lại vào trong ngăn tủ không biết lần này là lần thứ mấy…
Thế là đã hơn hai tháng, cậu bệnh nhân ấy vẫn không quay lại lấy kết quả xét nghiệm của mình. Cầm tờ kết quả xét nghiệm HIV cất lại vào trong ngăn tủ không biết lần này là lần thứ mấy, tôi trăn trở suy nghĩ bao điều.
Còn nhớ ngày hôm đó có một em bệnh nhân vào khám vì lý do em thấy lo lắng, căng thẳng, mất ngủ. Em nói là có sử dụng chất gây kích thích ảo giác. Chỉ định bệnh nhân đi khám và kiểm tra sức khỏe tổng thể xong tôi cũng chẳng có điều gì phải suy nghĩ về trường hợp bệnh nhân này. Nhưng đi được một lúc, em bệnh nhân đó lại loanh quanh quay lại gãi đầu gãi tai trình bày.
- Bác sĩ ơi cho em kiểm tra thêm xét nghiệm viêm gan b, HIV nữa được không ạ? Em chuẩn bị đi lao động nước ngoài nên em muốn kiểm tra trước.
- Được em ạ.
Cuối giờ, mình nhận được từ phòng xét nghiệm: Hẹn 3h chiều ngày hôm sau mới có kết quả vì cần làm thêm phương pháp khác để chẩn đoán chính xác. Tôi đã dự đoán điều gì đã xảy ra, còn cậu bệnh nhân thì bồn chồn, nét hoang mang thể hiện trên khuôn mặt.
Chăm sóc bệnh nhân HIV/AIDS tại Bệnh viện đa khoa Đống Đa, Hà Nội.
Video đang HOT
Chiều hôm sau, tôi cầm trên tay tờ phong bì trả kết quả của khoa vi sinh. Kết quả dương tính với HIV có chữ ký của trưởng khoa và xét nghiệm được tiến hành bằng 3 kỹ thuật khác nhau. Cậu bệnh nhân ngồi ngoài chờ kết quả với một sự sợ hãi, hoảng hốt. Cậu đi đi lại lại bồn chồn và đến khi tôi gọi cậu ấy vào nhận kết quả thì không thấy đâu, dường như nỗi sợ hãi một sự thật là mình đã bị HIV đã khiến cậu trốn chạy, không muốn chấp nhận là mình đã mắc căn bệnh này.
Ấn tượng của tôi với em bệnh nhân này là một cậu thanh niên cao, nhanh nhẹn không có vẻ gì của một tay ăn chơi với những hình xăm trổ trên người như những bệnh nhân nhiễm HIV mà tôi từng gặp. Chính vì vậy, tôi không mảy may có sự nghi ngờ gì khi em muốn làm xét nghiệm HIV. Tôi cũng gặp nhiều trường hợp khi trả kết quả dương tính với HIV, nhưng bệnh nhân họ không sợ hãi như vậy. Còn em có lẽ vì không ngờ điều đó lại xảy ra với mình nên em đã sốc. Có thể vốn là một con người ngoan ngoãn không chơi bời nhưng vì một lần em nghe theo sự lôi kéo của bạn bè mà điều không may mắn đã xảy đến. Vì vậy em đã chạy trốn, chạy trốn một sự thật nghiệt ngã đối với em.
Còn nhớ hồi sinh viên, cách đây đã 20 năm, hồi đó căn bệnh HIV/AIDS được gắn với cái tên ai cũng sợ: Căn bệnh thế kỷ mà bọn sinh viên chúng tôi khi đi lâm sàng gặp bệnh nhân vào điều trị là thấy ái ngại và hay ngồi một góc xì xào với nhau, có chút gì đó kỳ thị với họ so với những bệnh nhân khác, thậm chí còn không cả tiếp xúc với bệnh nhân vì nhiều lý do. Và sự kỳ thị nặng nề của xã hội với căn bệnh này đã tạo ra sự thiệt thòi cho người bệnh và đôi khi mang lại cả những bất lợi cho xã hội bởi sự che giấu bệnh tật của họ.
Có một lần, khi khám một bệnh nhân rối loạn ý thức, tôi cho bệnh nhân đi chụp CT, kết quả có tổn thương nghi ngờ. Sau khi hội chẩn với đồng nghiệp, chúng tôi đề nghị bệnh nhân đi xét nghiệm HIV thì bệnh nhân và người nhà mới khai ra là đang điều trị thuốc ARV. Rồi câu chuyện đồng nghiệp của chúng tôi ở bệnh viện phụ sản đã bị phơi nhiễm với HIV khi mổ cấp cứu cho một bệnh nhân chửa ngoài tử cung vỡ không kịp chờ đợi kết quả xét nghiệm về mà phải mổ ngay. Trường hợp này có lẽ cũng vì lý do sợ sự kỳ thị mà người nhà hay bệnh nhân đã không nói ra những điều mà lẽ ra họ phải thông báo cho bác sĩ và êkíp mổ – những người đã bất chấp cả nguy cơ có thể mắc phải những căn bệnh truyền nhiễm để cứu người bệnh.
Bây giờ xã hội đã có nhiều thay đổi, bệnh nhân nhiễm HIV không còn bị kỳ thị như xưa, họ được xã hội, y bác sĩ coi như một bệnh nhân như bao người bệnh khác được điều trị và nếu có lối sống lành mạnh họ vẫn có thể sống như người bình thường.
Tôi cất lại tờ kết quả xét nghiệm vào ngăn kéo, khóa lại cẩn thận, mong một ngày em bệnh nhân quay lại và đón nhận những điều tư vấn của bác sĩ rằng căn bệnh đó cũng không đáng sợ như em nghĩ.
Theo netnews.vn
Nhận được tin con có khả năng dị tật cao nhưng thái độ của nhà chồng mới khiến em suy sụp
Nhà chồng em họp khẩn cấp, yêu cầu em làm một việc mà em không thể nhẫn tâm làm được.
Thân gửi Hướng Dương
Em đang rất buồn và đau lòng. Em và chồng kết hôn 2 năm mới có con đầu lòng. Nhưng không hiểu sao đứa bé lại èo uột ngay từ trong bụng mẹ. Em bị thiểu ối ngay giai đoạn đầu thai kì. Dù hai vợ chồng đã lựa chọn bác sĩ giỏi để chăm sóc cho cả thai kì nhưng em bé vẫn không cải thiện. Vì không muốn bố mẹ chồng lo lắng nên em và chồng thống nhất nói rằng con vẫn phát triển bình thường, khỏe mạnh.
Mới đầu tuần trước, khi thai nhi được 12 tuần tuổi, em đi làm xét nghiệm tầm soát dị tật thai. Khi nhận được kết quả, em chỉ biết ngồi thụp xuống khóc nức nở. Con em có khả năng bị dị tật rất cao và bác sĩ khuyên nên đình chỉ thai nghén để đảm bảo an toàn cho mẹ.
Chồng em biết tin cũng buồn rười rượi. Hai mắt anh đỏ hoe rồi ngồi hút mấy điếu thuốc mới đủ bình tĩnh để chở em về.
Ảnh minh họa.
Tối, tụi em thông báo với gia đình chồng. Ngay lập tức, mẹ chồng em gọi điện cho vợ chồng chị gái về họp gia đình gấp. Khi tụ họp đông đủ, mọi người đều khuyên em nên nghe lời bác sĩ, bỏ con đi. Em đã đau buồn, giờ nhận được thái độ đó của mọi người thì càng suy sụp hơn.
Đặc biệt mẹ chồng em, bà cứ nói em còn trẻ, sẽ sinh được đứa khác. Nếu cố chấp giữ lại, chỉ sợ khổ cực cả đời. Nhưng em làm sao bỏ con em được. Nó là máu mủ của em mà. Em đau lòng quá. Giờ em không muốn nói chuyện với ai trong nhà chồng nữa. Rất mong nhận được hồi âm sớm từ chị Hướng Dương. (Em gái Ngọc Hạ)
Ngọc Hạ thân mến
Làm mẹ là một thiêng chức cao quý, thiêng liêng. Hướng Dương hiểu cảm giác vui sướng, hạnh phúc của em khi nhận được tin mình đã lên chức mẹ. Hướng Dương càng hiểu và cảm thông với em và gia đình khi nhận được hung tin như vậy. Chẳng có ai mong muốn điều đó xảy ra với mình cả. Nhưng trên hết, Hướng Dương mong em hãy bình tĩnh đối diện sự thật.
Em trách gia đình chồng nhẫn tâm bảo em phá bỏ đi đứa bé đang còn trong bụng. Nhưng Hướng Dương mong em nhìn nhận theo một chiều hướng khác. Làm ông bà hẳn cũng đau buồn chẳng kém khi biết tin cháu mình như thế. Càng đau buồn hơn khi họ cũng như em, đã chờ đợi đứa bé hơn 2 năm nay. Đây là nỗi đau đớn chung, mong em hiểu cho gia đình.
Nhưng bố mẹ chồng em cũng lo lắng cho tương lai của vợ chồng em nếu cố chấp giữ con lại. Nỗi lo đó cũng như em đang lo cho mạng sống của con em vậy. Vì thế, thay vì trách mọi người, em hãy bình tĩnh đối diện vì chỉ có em và chồng mới đưa ra quyết định cuối cùng được.
Nếu em muốn giữ con, Hướng Dương khuyên em nên đi bệnh viện phụ sản tuyến cao nhất. Ở đó, họ sẽ làm xét nghiệm lại cho em và đưa ra những lời khuyên hợp lý, tốt nhất cho em.
Cầu chúc bình yên sẽ đến bên vợ chồng em và con.
Thân gửi.
Theo afamily.vn
Chưa hết mừng rỡ vì chồng bỗng nhiên chăm lo con cái, vợ trẻ chết lặng khi phát hiện bí mật động trời (P1) Mấy tháng gần đây, thấy chồng bỗng nhiên giành phần đưa đón con đi học khiến tôi không khỏi mừng rỡ bởi cuối cùng anh cũng bớt vô tâm và biết quan tâm gia đình, con cái. Vợ chồng tôi không phải công chức mà ở nhà kinh doanh chuỗi nhà hàng, quán cà phê. Với số vốn có được từ sau khi...