Dũng cảm là khi dám chiến đấu với nghịch cảnh, nhưng dũng cảm nhất vẫn là người dám buông bỏ để được là chính mình
Cuộc đời ai cũng phải đối mặt với khó khăn. Và lời động viên bạn thường nhận được là: Cố lên, hãy chiến đấu và vượt qua bởi vì bạn là một chiến binh. Nhưng nếu tôi không muốn là một chiến binh thì có được không?
Áp lực của một chiến binh
Hằng ngày, tin tức tích cực nhất trên mạng xã hội mà bạn hay đọc được là gì? Có phải là những câu chuyện đẫm nước mắt về một tấm gương vượt khó không? Và trong vô vàn những gương mặt được công chúng ngợi ca là “nhân vật truyền cảm hứng “, có phải họ mang mẫu số chung là vượt qua nghịch cảnh ?
Và bạn tự cảm thấy xấu hổ với chính mình? Rằng nỗi đau của họ lớn lao nhường kia, bất hạnh của họ khôn tả thế này, vậy mà họ đã chiến đấu và chiến thắng. Còn bạn, vật lộn với một nỗi buồn bé mọn phù phiếm mãi chẳng xong.
Và bạn cảm thấy có thêm động lực để tiếp tục vật lộn, tiếp tục chiến đấu. Bạn đọc về Nick Vujicic, về Jack Ma, về H’Hen Niê, về vô vàn những con người đẹp đẽ và phi thường khác, những con người không chịu thua cuộc trước số phận, không chịu khoanh tay trước nghịch cảnh. Họ đã mạnh mẽ biết bao, dũng cảm nhường nào. Họ cả gan chiến đấu với chiếc cối xay gió cuộc đời bằng niềm tin mãnh liệt vào bản thân.
William Shakespeare có câu: “Khi trí tuệ và số phận giao chiến với nhau, nếu trí tuệ có gan dám làm dám chịu thì số phận sẽ không có cơ hội xô ngã nó”. Cuộc sống chứng minh lời của đại văn hào người Anh là chân lý. Vốn dĩ, người dám làm dám chịu không sợ thất bại chứ không phải kẻ không bao giờ thất bại. Họ dám làm và dám chấp nhận mọi kết quả, dám chấp nhận mọi cái giá phải đánh đổi cho quyết định của chính mình, dám chấp nhận cả bi kịch lẫn sự thua cuộc trước số phận. Và khi ấy, điều khiến họ mãn nguyện và hạnh phúc không phải hai chữ “thành công” mà là họ đã làm được điều họ muốn.
Họ thực sự là những chiến binh.
Thế những người còn lại là gì?
Có phải bạn từng mặc cảm và tự ti khi bạn đã không thể dũng cảm, mạnh mẽ, liều lĩnh như họ? Có phải bạn từng dằn vặt mình vì đã không dám làm điều mà bạn muốn? Có phải bạn từng chán ghét bản thân vì sự yếu đuối, hèn nhát cùng vô vàn những nỗi sợ hãi mông lung khó hiểu của mình? Có phải bạn từng ngấm ngầm xem mình là kẻ chẳng ra gì, một kẻ thua cuộc, một tên bại trận?
Những chiến binh, những người truyền cảm hứng rõ ràng không phải lúc nào cũng là động lực cho bạn. Họ đúng là cứu cánh để bạn có niềm tin mà ngóc đầu dậy và với tay leo lên vực thẳm của mình một lần nữa. Họ đúng là dàn cổ động viên tích cực, hăng say thúc giục bạn “cố lên Chiaki”, khiến bạn nạp thêm phấn chấn mà nỗ lực vượt qua ngọn núi nghịch cảnh. Nhưng cũng chính họ là áp lực đè nặng lên bạn. Áp lực phải là một chiến binh, áp lực phải mạnh mẽ, áp lực phải “cố lên” rất có thể một ngày làm bạn đuối sức, mệt nhoài và buông tay rơi.
Không ai khác, ngoài những chiến binh, làm cho bạn mất niềm tin vào bản thân, hoài nghi về giá trị của mình. Bạn thấy mình thấp kém và sự tồn tại của mình là vô nghĩa lý khi bạn tự đặt mình lên bàn cân so sánh với các chiến binh, xem các chiến binh là cách sống duy nhất đúng và là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời. Và khi ấy, bi kịch mới thực sự xảy ra.
Video đang HOT
Có một thành công mang tên dám hạnh phúc
Một thiền sư hỏi các môn đồ của mình: “Tại sao các con sông luôn uốn khúc mà không chạy theo một đường thẳng?”. Mọi người cùng thảo luận, người cho rằng sống đi đường vòng sẽ dài hơn và chứa được nhiều nước hơn, người cho rằng sông trải dài và uốn lượn sẽ làm giảm áp lực cho bờ sông và đáy sông… Nhưng vị thiền sư nghĩ khác.
“Ta lại nghĩ con sông không đi đường thẳng mà phải đi đường vòng là bởi trên hành trình của mình từ suối nguồn ra biển khơi luôn có rất nhiều chướng ngại vật. Có chướng ngại vật nó vượt qua được, có cái không. Và vì thế con sông đi vòng để tránh, mục đích cuối cùng là hòa vào biển khơi”, vị thiền sư nói.
Mọi dòng sông đều uốn lượn. Uốn lượn để sống, để dài ra, để tồn tại và để đạt đến cái đích cuối cùng của cuộc đời: Hòa vào biển khơi. Chẳng ai trách những dòng sông yếu đuối, hèn kém hay cơ hội. Chẳng ai chê những dòng sông lười biếng và thiếu ý chí. Chúng lặng lẽ chảy, gặp chướng ngại thì đi vòng ra hướng khác để chảy tiếp. Đó là lý lẽ của chúng. Và cũng là lý lẽ của tạo hóa. Tạo hóa là tuyệt đỉnh của trí tuệ, tuyệt đỉnh của thích nghi. Bởi vậy mà chúng ta có trái đất hơn 4 tỷ năm chưa bị hoại diệt.
Vậy tại sao chúng ta lại không được sống như những dòng sông?
Làm chiến binh là một điều tuyệt vời. Nhưng không làm chiến binh cũng không có gì không tuyệt vời. Phẩm chất của mỗi người là khác nhau. Tính cách, hoàn cảnh, khả năng rèn luyện, khả năng chịu đựng, sức ì, độ bền, độ bật, khả năng bứt phá… không ai giống ai. Người ưa đối mặt thì chọn cách đối mặt. Người thích chinh phục thì chọn cách chinh phục. Còn nếu bạn hoặc tôi không đủ khỏe, không biết leo núi, sợ đau hơn bình thường thì chúng ta sẽ tìm một con đường khác. Bởi không bao giờ chỉ có một lối tới đích.
Hoặc nếu cả bạn và tôi đều ham muốn được là chiến binh, chúng ta quyết leo lên ngọn núi, quyết vượt qua, quyết thử thách bản thân mình một lần, mà đến lưng chừng sườn non đã thấy mỏi gối chồn chân, chúng ta hoàn toàn có thể dừng lại, quay về điểm xuất phát. Không đi nữa, không chinh phục nữa, không “cố lên” nữa. Điều đó cũng không có gì tệ hại. Bởi thế giới không bao giờ đủ chỗ cho tất cả mọi người cùng thành công. Không có ngọn núi nào đủ chỗ cho tất cả mọi người cùng đứng.
Chúng ta chọn thành công theo cách riêng, đó là được sống một cách dễ chịu mà không mang áp lực phải “cố lên”. Bạn ở trên cao, tôi ở dưới thấp, như vạn vạn cây cỏ trong khu rừng cuộc đời, có tầng có bậc, cộng sinh hài hòa vui vẻ. Nếu cây nào cũng muốn chen lên cao, khu rừng đã chẳng còn tồn tại vì các loài đã chết trước khi kịp lớn lên, chết vì khát vọng vươn cao bất lực của mình.
Mỗi người có một sự lựa chọn và chẳng có lựa chọn nào là duy nhất đúng. Chỉ có lựa chọn phù hợp với cuộc đời của riêng ta. Lựa chọn nào cũng phải trả giá, miễn là ta chấp nhận được cái giá phải trả. Sẽ luôn có vô vàn những điều tiếng ồn ào xì xào về cái giá mà bạn phải chi ra cho lựa chọn của mình. Nhưng nếu như bạn có quyền lựa chọn thì người khác cũng có quyền bình phẩm. Bạn làm gì là việc của bạn, họ nói gì là việc của họ. Chúng ta bình đẳng trong mọi việc làm, mọi suy nghĩ, mọi đánh giá. Và bạn không thể yêu cầu người khác phải đồng thuận, phải chấp nhận bạn nếu như chính bạn không thản nhiên chấp nhận mình như một sự tất yếu phải thế.
Những dòng sông cứ chảy trôi mà không quan tâm tới mọi phán xét. Bạn cứ việc đi vòng qua một ngọn núi thay vì phải “vượt qua” như những kẻ khác, sao phải bận tâm với những ì xèo. Bạn có giá trị của bạn, con đường bạn đi không đủ “ép phê” như ngọn núi chất ngất hiểm nghèo kia thì không có nghĩa nó bằng phẳng trơn tru. Mỗi người có một sự lựa chọn và chẳng có lựa chọn nào là duy nhất đúng. Lựa chọn nào cũng phải trả giá, miễn là ta chấp nhận được cái giá phải trả.
Chí ít bạn phải đi tìm 1 con đường vòng, một con đường thấp hơn nhưng xa hơn, lắt léo hơn và ai dám chắc không có hố sâu, vực thẳm hay rắn rết. Kiên trì hoàn thành con đường đó cũng là thành tựu của bạn. Trên tất cả, biết lượng sức mình, biết tránh điều chắc chắn sẽ làm mình tổn thương chính là lẽ sống của tạo hóa. Chỉ khi bạn yêu thương mình tha thiết như thế, bạn mới kéo dài dòng sông cuộc đời trước khi đổ vào biển khơi.
Thế nên, trên hành trình vô vàn chướng ngại của số phận, bạn đừng ngại giơ cờ trắng đầu hàng, đừng ngại quay đầu, đừng ngại từ bỏ. Thậm chí nếu không chảy tiếp như một dòng sông, bạn vẫn có thể chọn chốn dừng chân làm mặt hồ phẳng lặng. Biết dừng lại đúng lúc, từ bỏ đúng thời điểm cũng là một lựa chọn đáng quý và đáng giá. Thậm chí, cái chết cũng là một lựa chọn. Như lời hát Ngẫu nhiên của Trịnh Công Sơn, mệt quá thì tìm chốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trên ghế đá hay nghỉ ngơi trong lòng đất cũng là một lựa chọn. Chỉ cần “tự mình biết riêng mình, tự ta biết riêng ta”.
Theo thegioitre.vn
Nhất định không được nhân nhượng với chồng những điều này, nếu không phụ nữ rất dễ ôm hận
Đối với chị em phụ nữ, nhiều người thường khuyên họ là phải biết sống vị tha, điều đó không sai nhưng có thể là chưa đủ.
Sống vị tha là điều rất cần trong cuộc đời mỗi người. Khi chúng ta sống vị tha thì người đầu tiên được an vui hạnh phúc đó chính là bản thân mình. Tuy nhiên trong cuộc sống, không phải với bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì mình cũng nên cho qua.
Trong hôn nhân, khi phụ nữ quá dễ dàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chồng thì bằng cách đó, họ đã đưa ra một thông điệp hết sức bất lợi rằng: em sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh. Điều này là hết sức nguy hiểm.
Bởi vậy, trong quan hệ ứng xử vợ chồng, có những điều chị em nhất định không nên nhân nhượng với chồng của mình. Điển hình:
Một là, khi bị chồng bạo hành
Một người phụ nữ phải nhớ rằng khi một người đàn ông coi thường, nói với bạn những điều tồi tệ, bạo hành bạn, đừng thỏa hiệp và chờ mong anh ấy thay đổi. Hai người dù có yêu nhau sâu đậm đến đâu, bạn cũng không nên cố nhẫn nhịn và chịu đựng.
Trong gia đình không có chuyện đúng - sai, chỉ có hòa bình hay bất hòa. 'Nhà' là một nơi để yêu thương, không phải là nơi để nói lý lẽ.
Nhà là nơi có gốc rễ và linh hồn. Và linh hồn này được nắm giữ bởi vợ và chồng. Không ồn ào, không mắng chửi oán trách lẫn nhau, làm được như vậy mới có thể giữ được "phu thê hòa khí".
Trong mối quan hệ vợ chồng, không phải với bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì phụ nữ cũng nên dễ dàng cho qua. Ảnh minh họa
Hai là, khi bị chồng coi thường
Hãy thẳng thắn nói chuyện với chồng về việc anh ấy thiếu tôn trọng bạn, nói cho anh ấy biết cảm giác của bạn khi bị anh ấy coi thường tổn thương và đau khổ như nào.
Hãy cho anh ấy biết, anh ấy làm như thế khiến bạn rất đau lòng, khiến bạn không chấp nhận nổi. Nói hết những ấm ức, giận hờn mà bạn đang giấu trong lòng, nói ra tất cả. Có như thế mới giúp bạn giải tỏa được tâm lý, giúp hai vợ chồng bạn cùng nhìn nhận vào vấn đề, hãy đối mặt với nhau để tìm ra cách giải quyết.
Đối diện với sự thật là cách tốt nhất để giải quyết mọi vấn đề. Có rất nhiều chị em, bị chồng coi thường nhưng không dám nói, sợ chồng bỏ, sợ chồng giận, nói với người ngoài thì sợ bị mất mặt, sợ thiên hạ cười chê. Chính cái suy nghĩ ấy làm chị em càng khổ hơn, và cũng chính sự im lặng bất lực ấy càng làm các ông chồng coi thường các chị hơn.
Ba là, đàn ông khuyên vợ nghỉ việc
Người đàn ông thực sự yêu bạn sẽ không để bạn từ bỏ công việc của mình. Anh ấy sẽ không để bạn là người phụ nữ của gia đình. Dù có thế nào, hãy ra ngoài đi làm để độc lập, tự chủ về kinh tế.
Phụ nữ thông minh là người biết tự tạo một đường lui cho mình trong mọi trường hợp.
Bốn là, đàn ông ngoại tình
Khi chồng thay lòng đổi dạ, cặp kè với người phụ nữ khác, phụ nữ cần cư xử một cách dứt khoát.
Thay vì đánh ghen hay chửi bới, bạn hãy thể hiện mình là người đáng được trân trọng bởi hành động này. Không cần phải tỏ ra mình là "người chiếu trên", bởi bạn thật sự là như vậy.
Với chồng và với cả người phụ nữ thứ 3, bạn đều nên đối mặt thẳng thắn. Để dành được hạnh phúc cho riêng mình, chị em cần biết nói gì và không nên nói gì để bản thân người trong cuộc tự động buông bỏ mối quan hệ đáng xấu hổ này.
Một người đàn ông đã cố ý ngoại tình thì họ đã không cần để tâm đến thể diện. Vì vậy, phụ nữ hãy yêu thương mình nhiều hơn, tự chăm sóc bản thân và cho phép bản thân mình làm những điều mình mong muốn.
Hà Linh
Theo doisongphapluat.com
Nửa đêm tỉnh dậy thấy vợ đầu tóc rũ rượi, tay cầm hương đi khắp 4 tầng cầu thang, chồng lẳng lặng theo sau để rồi chết lặng Đợi mãi không thấy cô quay vào, lại ngửi thấy mùi hương trầm từ tầng trên bay xuống. Lạ quá, anh đứng dậy xem thế nào. Từ ngày lên chức Phó giám đốc kinh doanh, Tuấn như biến thành một người xa lạ đối với Vân. Ngày trước anh luôn yêu thương, chăm sóc cô hết mực, có thời gian là đưa cô...