Dũng cảm để có được tình yêu
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ viết ra câu chuyện của mình… (Ảnh minh họa)
Ngày trước, cũng giống như bao người con gái khác, tôi luôn mơ ước sau này có một người chồng yêu thương, chăm sóc và chung thủy với tôi…
Là một người con gái mơ mộng và yếu đuối nên tôi rất sợ bị tổn thương vì gặp phải người đàn ông không tốt. Chính vì điều đó mà mãi đến năm 28 tuổi tôi mới chỉ trải qua hai mối tình mặc dù tôi rất xinh xắn. Sau mối tình đó tôi cảm thấy như mình không có duyên số để có thể gặp được một người đàn ông như tôi mong muốn, mặc dù tôi không cần một người đàn ông đẹp trai, giàu có.
Nhưng một năm sau đó, không biết duyên số lại đưa đẩy thế nào mà tôi lại gặp “anh”. Ấn tượng đầu tiên về “anh” là nhìn “anh” khá cuốn hút, nhưng với tôi chỉ có thế, sau đó tôi cũng không để ý gì đến “anh” cả và dường như “anh” cũng thế.
Sau một thời gian, khi tiếp xúc với “anh” nhiều hơn thì tôi nhận thấy “anh” thật sự không phải “chi có thế” như tôi nghĩ, mà ngược lại mặc dù mới 22 tuổi nhưng “anh” lại rất chững chạc, hiền lành và tốt bụng. Chính vì điều đó mà nhìn “anh” lại có vẻ già trước tuổi, còn tôi thì do biết quan tâm chăm sóc sắc đẹp và một phần được tạo hóa ban cho nên mặc dù đã 29 tuổi nhưng nhìn tôi trẻ hơn cái tuổi của mình khá nhiều.
Dần dần vì một số lí do mà tôi và “anh” trở nên thân thiết với nhau hơn. Và dường như duyên số sắp đặt, cả tôi và “anh” đều nảy sinh tình cảm. Lúc này, mọi thứ dường như rối tung lên, tôi lo lắng, buồn bã vì tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy, tại sao lại cho “anh” nhỏ hơn tôi những 7 tuôi. “Anh” thì bình tĩnh hơn, “anh” nói tôi nên suy nghĩ lại cho thật kỹ và hãy hỏi ý kiến gia đình vì chuyện này sẽ không đơn giản, vì sẽ vấp phải rất nhiều trở ngại từ gia đình, họ hàng và cả những người nhiều chuyện thích bàn tán, nói xấu chuyện người khác. Còn “anh” thì đã suy nghĩ rất kỹ rồi, chỉ còn chờ tôi thôi và tôi quyết định như thế nào “anh” cũng sẽ tôn trọng vì càng kéo dài sẽ chỉ càng làm tôi buồn hơn.
Video đang HOT
Đúng như dự đoán, khi đem chuyện nói với gia đình tôi thì cả nhà đã phản ứng rất mạnh, không ai đồng ý cả. Tôi đã khóc rất nhiều, buồn bã, chán nản vì sao ông trời lại nhẫn tâm với tôi như thế, đã cho tôi một người để yêu thương thì sao không cho “anh” lớn thêm vài tuổi.
Nhưng may mắn là hơn một năm trôi qua, “anh” vẫn đợi tôi, tôi thật sự rất biết ơn “anh” vì sau một thời gian dài thấy tôi buồn bã, bố mẹ tôi đã cho gọi “anh” đến để nói chuyện. Sau hai giờ “tra tấn”, thì bố mẹ tôi đã đồng ý cho phép hai đứa quen nhau với điều kiện là phải cưới sớm vì tôi không còn trẻ để đợi “anh” được lâu nữa.
Tôi thấy mình thật may mắn vì đã dũng cảm vượt qua được dư luận, vượt qua được miệng lưỡi người đời và vượt qua được chính mình… (Ảnh minh họa)
Những tưởng mọi thứ đã tốt đẹp thì lúc này lại xuất hiện những lời nói xấu, những dị nghị của mọi người xung quanh. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng vì suốt ngày phải đối mặt với những lời nói đó, ánh mắt đó. Và sau đó là lời khuyên của những người đồng nghiệp, nào là tôi sẽ già hơn “anh” nhanh chóng sau khi sinh, rồi khi đó “anh” nhìn tôi sẽ thấy chán, rồi sẽ ngoại tình, lúc đó tôi là người đau khổ nhất. Tôi cảm thấy kiệt sức, không thể tiếp tục nổi, và tôi muốn chia tay vì cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi những chuyện đó sẽ xảy ra với tôi. Tôi gần như suy sụp khi quyết định sẽ chia tay với “anh”. Và lần đầu tiên tôi thấy “anh” khóc, “anh” đau đớn nhìn tôi, “anh” hỏi tôi tại sao đã vượt qua bao nhiêu chuyện trong suốt thời gian qua rồi mà bây giờ lại yếu đuối như vậy, tại sao lại không tin vào tình cảm của “anh” khi suốt hơn 1 năm “anh” đã chờ đợi tôi mà không được gặp nhau một lần, đã cùng tôi vượt qua được sự ngăn cấm của hai gia đình.
Tôi lại xin “anh” một thời gian suy nghĩ và “anh” đồng ý. Sau khi suy nghĩ hết lại mọi thứ tôi cảm thấy không thể sống thiếu “anh”, nếu chia tay “anh” để cưới một người bằng hoặc lớn tuổi hơn tôi thì cũng chưa chắc là tôi sẽ hạnh phúc khi tôi gượng ép đến với họ, và chắc gì những người bằng hoặc lớn hơn tôi lại yêu thương tôi hơn “anh”, sẽ không mèo mỡ lăng nhăng? Vì vậy tôi đã tự nhủ với lòng lần này tôi sẽ quyết tâm, tôi sẽ đặt hết niềm tin vào anh.
Và hiện tại, lúc này đây, tôi thấy mình thật may mắn vì đã dũng cảm vượt qua được dư luận, vượt qua được miệng lưỡi người đời và vượt qua được chính mình. Anh đã không hề phụ niềm tin của tôi, giờ đây sau khi cưới nhau đã được 10 năm, tôi và anh đã có với nhau 2 đứa con xinh xắn. Còn tôi thì do được chồng yêu thương, chăm sóc, sống hạnh phúc mà vẫn trẻ hơn cái tuổi của tôi rất nhiều. Và sau một thời gian thì cũng chẳng còn ai bàn tán chuyện gia đình tôi, ngược lại bây giờ họ còn thấy ngưỡng mộ và ghen tị với tôi nữa.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ viết ra câu chuyện của mình, nhưng tình cờ tôi biết được khá nhiều trường hợp giống như tôi ngày trước, người thì đang đau khổ vì sự ngăn cấm của gia đình, người thì cũng lo sợ sau này sẽ già hơn và bị chồng chán. Tôi không khuyên các bạn hãy làm theo tôi nhưng nếu yêu nhau thật sự, nếu cảm thấy người bạn yêu thương đáng tin cậy thì hãy cho người ấy và bạn một cơ hội, vì cũng đã chắc là nếu bạn quen một người khác thì bạn hạnh phúc hơn không? Vì vậy bạn hãy suy nghĩ thật kỹ và quyết định, chứ đừng vội vàng bạn nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi cơn gió đi ngang đời tôi
Em biết mình đã sai, đã rất sai khi nhớ đến anh... (Ảnh minh họa)
Anh! Em muốn gọi tên anh ngàn lần, anh có biết anh là cơn gió nhẹ thổi dạt đời em đến một bến bờ xa lạ...
Em đã có người yêu, ra trường, em may mắn tìm được một công việc ổn định, ở đó em gặp anh. Những ngày đầu bỡ ngỡ, em dường như không quan tâm đến anh, không một chút để ý đến anh. Rồi công ty cho nhân viên đi nghỉ mát 4 ngày. Những ngày ở biển, sáng sáng em dậy từ rất sớm, ra biển ngắm bình minh, em cảm nhận từng cơn gió thổi nhẹ, làm cho tâm hồn em nhẹ nhõm. Em quên hết những mệt mỏi nơi thành phố ồn ào, em quên đi cả người yêu, người đã làm trái tim em không ít lần tổn thương ghê gớm. Em quên đi cả những lúc em chỉ có một mình khóc thương cho cuộc đời mình rằng tại sao người yêu em không hiểu em, không quan tâm xem em nghĩ gì. Những giây phút ngồi 1 mình trên cây cầu gỗ trên biển, hít thở từng luồng không khí mát rượi của biển cả khiến em như mơ mộng hơn, hi vọng và nhiều ước mơ hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, mấy anh em lại rủ nhau ra cầu gỗ ngồi ngắm trăng sao, nghe tiếng sóng biển vỗ nhẹ nhàng, rồi mọi người về hết, chỉ còn lại em và anh, và anh H cùng đứa con nhỏ. Anh H cõng con về, em cũng leo lên lưng anh, anh cõng em đi trên một cái dốc rất cao, có vẻ anh đã mệt, nhưng anh vẫn cố gắng leo hết con dốc đó, cảm giác được tựa vào vai anh thật ấm áp. Hôm sau đi tàu ra đảo, em bị say sóng, có một chị cũng say, ngã ra ghế, các anh cười đùa, em thấy bực mình, em đã quát: còn cười được à, lúc đó tất cả đều im lặng, trong số những người cười rất to có cả anh, anh không nói gì, lên tầng trên tàu nằm ngủ. Em cũng không hề biết anh ở trên đó, em muốn lên đó nằm 1 mình, nhưng khi lên đến nơi, em bắt gặp ánh mắt anh, anh nhìn em và chỉ về chỗ bên cạnh anh, ý muốn nói em hãy ra đây nằm. Nằm cạnh anh, sóng biển càng lúc một mạnh, em choáng váng, em bật khóc, khóc vì một cảm giác nào đó, có thể do bực tức, có thể vì tủi thân.
Ngày cuối cùng phải rời xa nơi đó, đêm cuối cùng, em nhớ mình được nghe bài hát Phút cuối: ""chỉ còn gần anh một giây phút thôi, một giây nữa thôi là xa nhau rồi, người theo cánh chim về nơi cuối trời..."", mắt em rưng rưng. Em thực sự không muốn về, em ngồi 1 mình ngoài hành lang trước cửa phòng, anh và anh H đã ra nói chuyện với em, không hiểu sao lúc đó em lại kể hết nỗi lòng mình cho các anh nghe, em cảm thấy nhẹ nhõm, em không muốn trở lại nơi thành phố náo nhiệt, đông đúc, ồn ào đó. Rồi cũng đến 2h sáng, mọi người đều đã mệt và muốn đi ngủ để mai lên đường sớm. Các anh lên phòng, còn lại một mình em, mọi người khuyên em nên đi ngủ, nhưng em nói 1 lúc nữa sẽ đi, các anh cứ lên trước đi. Và rồi chỉ còn lại một mình em với bóng tối, em cảm thấy đầu óc trống rỗng, em sợ trời sáng, em sẽ phải lên ô tô đi về, nhưng em lại mong trời sáng thật nhanh để bác chủ nhà trọ mở cửa để em ra biển ngồi cho thoải mái.
Anh mãi chỉ là cơn gió lạ, mãi chỉ là một bóng hình đã đi ngang cuộc đời em... (Ảnh minh họa)
Rồi em nhận được tin nhắn của anh: ""đi ngủ đi em, anh rất ghét cái tính xồn xồn, cái gì cũng muốn nhanh chóng của em, em phải học cách nhẫn nại, và bình tĩnh giải quyết mọi việc, cứ đi ngủ đi, tuần sau rảnh rỗi anh đưa đi chơi... nếu nghe lời thì 5h30" anh đưa đi dạo, còn không thì biến đi cho khuất mắt"". Những câu nói đùa của anh làm em thấy vui và ấm lòng hơn. Trời sáng, em gọi anh dậy sớm, anh và em xuống đường, xe cộ đông đúc, anh đưa tay giữ nhẹ vai em, ngăn một chiếc xe máy đang lao tới, ra một chiếc cầu trên biển ngồi, em thấy rất đau đầu và chóng mặt, có lẽ vì tối qua em đã uống một chút bia, tối lại ngủ ít, em khoác tay dựa vào vai anh, anh nói đùa một câu, theo phản xạ, em bỏ tay ra, anh đã giữ lại, cái cảm giác đó có lẽ em sẽ không bao giờ quên được. Em và anh cùng đi ăn sáng, cùng ngồi uống nước, kể chuyện công ty, rồi cùng lên xe về Hà Nội. Người yêu em ra công ty đón. Về đến nhà, em cảm giác hụt hẫng, dường như em đã mất đi tất cả, những cảm giác dễ chịu nhất, thoải mái nhất.
Mấy ngày đi làm, đầu em đau lắm, em nghĩ lại tất cả những gì đã diễn ra trong những ngày đó, em biết mình đã sai, đã rất sai khi nhớ đến anh, mình đã sai khi lừa dối người yêu mình. Em tự thấy ghét chính bản thân mình, có phải em đã thay lòng đổi dạ. Rồi em sẽ bị trừng phạt chăng, rồi em sẽ mất tất cả, vì giờ đây em vẫn còn yêu người yêu cũ, nhưng em lại không ngừng nhớ về anh. Có phải em đã quá tham lam, và anh, anh cũng chỉ coi em như một đứa em gái, anh đâu có để ý đến em, em lang thang bên bờ hồ tây, em nghe lại bản nhạc mà em và anh đã từng hát: ""ta chia tay nhau từ đây chấm dứt không quen nhau cho qua mau cuộc tình..."", ""thôi anh hãy về, mối duyên mình nhạt nhoà như khói mây...""
Cám ơn anh đã không nhắn tin lại cho em, cám ơn anh đã không quan tâm em như những ngày ở biển, cám ơn anh đã nói bây giờ anh chỉ nghĩ đến em 9x thôi để em không còn hi vọng gì vào tình cảm của anh. Nhưng tại sao em vẫn luôn nghĩ về anh, chắc cảm giác đó cũng sẽ qua đi thôi. Bây giờ điều em băn khoăn nhất chính là cảm giác tội lỗi, em đã không yêu người yêu em một cách trọn vẹn, có phải em đã thay đổi, em cảm thấy có lỗi với anh ấy, em phải làm sao để bù đắp cho những phút yếu lòng của mình.
Giờ đây, em sẽ quay về với cuộc sống đầy những buồn phiền, và đôi lúc thấy cô đơn, trả lại tất cả những yêu thương, mơ mộng về một chân trời xa xăm nào đó, trả lại bóng hình anh, những phút yếu lòng vì anh, anh mãi chỉ là cơn gió lạ, mãi chỉ là một bóng hình đã đi ngang cuộc đời em, rồi bỗng dưng vụt bay mất mà thôi. Tạm biệt anh...
woainihenduo_g2@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa... (Ảnh minh họa) Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là "Thích lắm! Không đau chút nào hết". Em tôi là một cô bé tuổi teen mơ mộng với những thay đổi kì lạ của cảm xúc và cuộc sống. Mặc dù ở cái tuổi 16 nhưng em đã phát...