Đừng bắt tôi quay về làm gì khi chính anh đã đối xử tàn nhẫn với tôi
7 năm trước tôi đã không muốn níu kéo làm gì thì bây giờ chẳng lẽ tôi lại quay về con đường cũ và lại yêu anh?
Tôi va chi cung yêu môt ngươi. Đung hơn la tôi va Nam yêu nhau, sau đo chi cung yêu anh nên tim moi cach tao hiêu lâm, gây chia re chung tôi. Có lần chị nói thẳng: “Nhường anh Nam cho chị rồi em muốn gì cũng được”. Tôi bảo chị bị tâm thần. Còn chị thì lại khuyên tôi không nên làm căng, không nên tranh giành với chị bởi xưa nay, điều gì chị muốn là chị sẽ làm cho bằng được.
Rồi chị cũng tìm được cơ hội để hại tôi. Lân đo trong môt chuyên công tac lên Tây Nguyên vao mua mưa, khi lôi qua suôi, sơ tôi bi nươc cuôn trôi, môt anh ban đông nghiêp đa dắt tôi qua suôi. Chi đa chup hinh anh nay và cảnh tôi ngồi cạnh anh bạn đồng nghiệp trong đêm lửa trại đưa cho Nam xem va noi răng, sau khi đốt lửa trại, tôi và anh bạn đồng nghiệp “đi đâu không rõ”.
Du tôi đa hêt lơi năn ni, giai bay vơi Nam răng giưa tôi va anh ban đông nghiêp tinh cam hoan toan trong sang, chi la ban be giup nhau khi găp kho khăn, thê nhưng anh chỉ vào những bức ảnh, khăng khăng: “Anh còn biết nhiều hơn thế này nữa. Em noi dôi không biêt ngương tư khi nao vây? Chưng cư ranh ranh trươc măt con bao la ngươi ta đô oan cho minh sao? Anh qua thât vong vê em. Nêu không yêu nhau nưa thi chia tay, cơ gi phai lam cho anh bi tôn thương, cay đăng như vây?”.
Khi ây tôi biêt răng nêu ngươi ta đa đinh kiên va cho răng minh đung thi co noi gi cung la vô nghia. Tôi qua mêt moi. Thôi thì anh đã muốn buông tay thì tôi còn níu kéo làm gì? Tôi chua xót nói với anh: “Nêu anh không tin em thi em cung chăng biêt phai lam sao… Trong tinh yêu ma không co niêm tin thi sơm muôn gi cung đô vơ”.
Sau hôm đo, tôi quyêt đinh không đên tim Nam, không noi thêm bât cư lơi nao vơi anh nưa. Không lâu sau đo, chi khoe vơi tôi co hen đi ăn tôi vơi Nam. Tôi lam thinh. Chi lai khoe nhưng mon qua đắt tiền mua tặng Nam. Tôi cung không noi gi. Tôi biêt chi con nha giau, ba chi lam lơn nên chi co điêu kiên đê chăm soc Nam hơn tôi. Thôi thi cung câu mong anh đươc hanh phuc.
Hơn môt năm sau thi tôi nhân đươc thiêp cươi cua hai ngươi. Tôi noi thăng vơi chi: “Chuc hai ngươi hanh phuc nhưng em se không đên dư đam cươi”. Tôi gơi qua cho anh va cung không hi vong anh đê y đên mon qua be mon ây.
Sau đam cươi, chi lai khoe hinh anh hai ngươi tay trong tay, măt rang ngơi hanh phuc. Rôi thi tuân trăng mât ơ nươc ngoai vơi nhưng đia danh nôi tiêng, quan ăn sang trong, bai tăm nên thơ… Chi đưa hinh lên facebook tran ngâp. Thoat đâu tôi quyêt đinh chăn hai ngươi, nhưng sau đo lai thôi. Tôi nghi, tôt nhât la đưng quan tâm đên ho nưa.
Chị lớn hơn Nam 6 tuổi. Nhưng chị giàu. Tôi luôn mặc cảm vì điều đó và trong lòng vẫn có suy nghĩ rất xấu về Nam. Có thể anh đã tham sang phụ khó và chuyện anh đồng nghiệp dắt tay tôi qua suối chỉ là cái cớ để anh chia tay. Thôi thì cũng xong một mối tình. Khi không còn yêu nữa thì níu kéo cũng chẳng có ích gì…
Chuyện mới đó mà đã 7 năm. Chị và tôi vẫn làm cùng một chỗ. Ra vô đụng mặt nhau, tôi vẫn chào hỏi bình thường nhưng tôi không bao giờ chủ động bắt chuyện. Cho đến một hôm, tình cờ gặp nhau ở phòng nghỉ giải lao của công ty, chị kéo ghế ngồi gần tôi: “Lúc này em khỏe không?”. Tôi trả lời nhát gừng: “Cũng bình thường”. “Em với Minh sao không thấy có tiến triển gì?- chị lại nhắc đến nỗi đau của tôi. Tôi nhìn thẳng mặt chị: “Chị vốn biết giữa tụi em không có gì mà”. Nói rồi tôi bực bội đứng lên định bỏ đi.
Nhưng chị níu tay tôi lại: “Ngồi xuống, chị có chuyện này muốn nói với em…”. Tôi miễn cưỡng ngồi lại. Chị nói chị và Nam đã ly hôn. “Chị không thể sinh con… Đây là lỗi của chị. Gần 2 năm qua, anh chị ly thân nhưng trước đó đã không hòa hợp”- giọng chị rung rung.
Video đang HOT
“Chị kể những chuyện ấy với em để làm gì?”- tôi nhìn chị dò xét. Chị thở dài: “Chị đã sai lầm khi quyết giành giật anh ấy với em. Thật sự chị đã sai lầm… Khi biết điều đó, anh ấy rất căm ghét chị. Xin lỗi em… Nếu có thể, em hãy bỏ qua cho anh ấy và hàn gắn lại…”.
Đúng là chị bị tâm thần bởi người bình thường không ai làm như vậy. Chị đã dùng mọi thủ đoạn để chia cắt chúng tôi rồi bây giờ chị lại lên giọng đạo đức giả, muốn tác hợp cho chúng tôi là sao? Lần này tôi dứt khoát đứng lên: “Em không quan tâm và cũng không còn nhớ những chuyện đã xảy ra…”. Tôi bỏ đi trong ánh mắt đờ đẫn của chị.
Sau đó không lâu, tôi nhận được điện thoại của Nam. Anh không nói gì về chuyện mình đã ly hôn hay muốn níu kéo làm gì mà chỉ muốn gặp tôi: “Anh có chuyện cần nói với em”. Tôi trả lời dứt khoát: “Em không có chuyện gì để nói với anh nữa”. Nói rồi tôi cúp máy. Anh lại gọi. Tôi không nghe máy, anh nhắn tin. Tôi không trả lời. Y như ngày xưa khi chị kể với tôi về chuyện của anh chị, tôi đã phản ứng bằng cách làm thinh
“Anh thật sự muốn gặp em để nói với em một chuyện mà mấy năm nay anh đã cất giấu trong lòng. Hãy gặp anh đi”. Tin nhắn này của anh khiến tôi do dự. Có chuyện gì mà mấy năm nay anh giấu tôi và đến bây giờ mới nói? Tôi không hề muốn nghe anh than thân trách phận, kể lể về cuộc hôn nhân không hạnh phúc hoặc nói một điều gì đó liên quan đến tình cảm ngày xưa của hai đứa. Chẳng lẽ anh thật sự muốn níu kéo lại quá khứ hay sao?
Tôi đã quen với cuộc sống một mình, vết thương lòng của tôi đã khép miệng, chẳng lẽ anh lại muốn làm cho nó tiếp tục rỉ máu? Với tôi, đàn ông đã vĩnh viễn bị cấm cửa. Tôi không muốn níu kéo, cũng không muốn làm lại mọi thứ bằng một tình yêu khác…
Tôi đã nhắn tin cho anh là tôi không muốn gặp anh. Thế nhưng một buổi chiều nọ, tôi tan sở và thấy anh đứng chờ ở cổng. Hình ảnh đó giống hệt ngày xưa khi chúng tôi còn có đôi. Chiều nào anh cũng chờ tôi nơi đó. Bất giác tôi thấy lòng thắt lại. 7 năm rồi tôi mới thấy anh bằng xương, bằng thịt ngoài đời. Tôi đã bỏ chạy như bị ma đuổi…
Đến lúc đó, tôi mới nhận ra rằng 7 năm qua tôi không hề quên anh. Chính vì không thể quên anh nên tôi mới đóng cửa trái tim mình. Giờ đây, tôi không dám đối diện với anh bởi tôi sợ mình không thể làm chủ được cảm xúc. Tôi sợ mình sẽ lại yêu anh…
Theo Người lao động
7 năm chờ đợi vợ và kết cục bi thảm
Giờ đây, anh mới chợt tỉnh ra, có lẽ 7 năm bên đó, cô đã không còn nhớ gì đến bố con anh nữa. Nước mắt anh rơi, anh ân hận, chỉ vì phút chốc anh quá yếu lòng...
Ảnh minh hoạ: Internet
Đâu đó, trong cuộc sống này, vẫn có những nỗi đau không nói thành lời. Chỉ là, người ta không ngờ đến, tình mẫu tử thiêng liêng cũng có thể phủi tay trong nháy mắt, không một chút vương vẫn, tiếc thương.
Người mẹ trẻ khóc ròng vì... phải sinh con
Đã gần 40 tuổi, anh Nguyễn H. (Ninh Bình) hoảng hốt khi vợ đòi ly hôn, sau gần 10 năm anh lam lũ chăm lo xây dựng tổ ấm để chờ vợ đi nước ngoài trở về. Trò chuyện với tôi, anh vẫn nghẹn lòng.
Anh và cô vốn là những người hàng xóm thân thiết, chân quê, lầm lũ. Tuổi anh hơn cô đúng một con giáp. Anh tuy nhỏ con nhưng rất hiền lành, nhanh nhẹn, chịu thương, chịu khó. Cô là con gái duy nhất trong gia đình nên rất được cưng chiều, yêu thương hết mực.
Dáng cô cao dong dỏng, nước da ngăm đen nên khi hai người quyết định tiến đến hôn nhân, làng trên, xóm dưới, ai cũng trêu đùa: "Chồng thấp mà lấy vợ cao. Nồi tròn, vung méo úp sao cho vừa". Những lúc như thế, anh chỉ mỉm cười rồi quay đi bởi anh nghĩ, vợ chồng là cái duyên cái phận, quan trọng là hai người yêu thương và sống với nhau sao cho trọn tình, trọn nghĩa.
Tiếng khóc của con trở thành nỗi ám ảnh với cô
Ngày lấy chồng, cô mới vừa tròn 18- cái tuổi còn quá trẻ để làm vợ, làm mẹ. 1 năm sau, cô hạ sinh bé gái xinh xắn, đáng yêu. Lúc này, cô thậm chí còn không biết làm cách nào để cho con bú, chứ đừng nói đến việc chăm con cho khỏe mạnh. Rồi, cũng một tay anh tần tảo, tìm hiểu, hướng dẫn cô.
Những lúc mệt mỏi vì phải thức khuya chăm con, cô liên tục khóc lóc, trách móc anh, rằng vì anh mà bây giờ cô mới phải khổ, vì anh mà cô trói buộc tuổi thanh xuân của mình trong gian phòng chật hẹp với một đống tã khai mù, với tiếng trẻ con eo éo khóc suốt ngày... Anh vẫn ân cần, nhẹ nhàng dỗ dành cô, và dỗ dành cả con...! Anh là thế, dù có bận đến đâu, nhưng đối với anh, vợ con vẫn là quan trọng nhất.
Một năm nữa lại trôi qua, ngày ngày anh vẫn nghe đều tiếng trách móc của vợ, ngày ngày anh vẫn âm thầm chăm vợ, chăm con, không một lời cáu gắt. Khi con vừa tròn một tuổi, vợ anh quyết định đi Đài Loan xuất khẩu lao động, làm kinh tế.
Cô bảo, nếu hai vợ chồng chỉ ở nhà làm ruộng, ăn còn không đủ nói gì đến nuôi con. Cô đi 3 năm, kiếm được chút tiền, rồi cô sẽ trở về. Là con trưởng trong gia đình, anh muốn vợ ở nhà sinh thêm cho anh một đứa con trai nữa, anh không muốn vợ đi. Nhưng vì vợ và gia đình vợ quá kiên quyết, anh đành ngậm ngùi đồng ý. Trong lòng anh luôn luôn vững tin vào lời hứa của vợ.
Ngày vợ lên máy bay, đứa trẻ thậm chí còn chưa nói rõ lời, nó ngơ ngác nhìn mẹ, miệng chỉ ú ớ vài câu, và tuyệt nhiên, không một giọt nước mắt nào. Anh bảo, bình thường, ngoài lúc cho con bú sữa ra, hầu như toàn anh chăm con. Thế nên, con quấn anh hơn mẹ, và anh cũng không ngạc nhiên về điều ấy.
7 năm chờ đợi và kết cục bi thảm
Trong suốt những năm vợ đi, anh vừa làm bố, vừa làm mẹ, làm mọi việc, tìm đủ mọi cách tốt nhất để nuôi con, chăm con, để vợ không phải lo lắng về con. 3 năm sau, bé gái lớn lên, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài đen nháy, đôi mắt to tròn. Gia đình hai bên nội ngoại ai cũng hết lời khen ngợi anh chăm con khéo, vì thế mọi người càng yêu quý anh hơn.
Hết ba năm, vợ anh gọi điện về thông báo, sẽ gia hạn hợp đồng làm thêm hai năm nữa. Lúc đó, anh có muốn phản đối cũng không được. Anh chỉ biết lặng lẽ làm việc chăm chỉ và chờ đợi vợ về.
Suốt ba năm ròng, tiền vợ gửi về, anh không đụng đến đồng nào. Anh bảo, "tiền của vợ, coi như mình chỉ cất giúp thôi, đợi cô ấy về, cô ấy sử dụng như thế nào là quyền của cô ấy". Anh tôn trọng cô, cũng như trân trọng sự hy sinh, lao động vất vả của cô. Ở nhà, bằng chính sức lao động của mình, anh xây dựng nhà cửa khang trang, sắm đầy đủ đồ dùng, tiện nghi, chỉ chờ vợ trở về.
Hết 5 năm, anh lại tiếp tục mừng hụt khi vợ thông báo, muốn làm thêm hai năm nữa. Anh phản đối, cô lại năn nỉ, ỉ ôi. Cuối cùng anh vẫn chiều lòng vợ và nhất mực khẳng định đây là lần cuối anh chiều theo ý cô.
Cuối cùng, 7 năm sau cô trở về, anh tròn mắt ngạc nhiên, sững sờ vì không thể nhận ra vợ mình. Cô gái còi còi, đen nhẻm, chân quê ngày nào, giờ đã thay đổi hoàn toàn. Nước da cô trắng ngần, cô ăn mặc sành điệu hơn, biết tô son, điểm phấn hơn.
Khác với anh, đã già hơn, gầy hơn vì lầm lũi, cật lực nuôi con, vì chăm lo chu tất cho gia đình. Con gái cô cũng vậy, ngày mẹ đi, em vẫn còn quá ngây thơ, vẫn phải bế bồng, ngày mẹ về, em cũng chẳng nhận ra được, người phụ nữ đang đứng trước mặt mình có thực sự phải là mẹ hay không.
Dù nhiều năm xa cách, cô trở về, nhưng những cử chỉ ngọt ngào, yêu thương lại là thứ quá xa xỉ với anh. Cô lạnh nhạt, hờ hững. Mỗi khi anh muốn gần gũi vợ, cô chỉ tìm lý do, lúc thì chê người anh bẩn, lúc thì kêu mệt, thậm chí, có lần cô còn thẳng thắn nói với anh: Chỉ nhìn anh thôi, cô còn không muốn nhìn, nói gì đến chuyện gần gũi. Dù là vợ anh đó, vợ anh bằng xương, bằng thịt đó, nhưng cô giống như người dưng.
Anh nghĩ, chắc cô đi lâu ngày quá nên vậy, anh hy vọng, con gái sẽ là cầu nối giúp hai vợ chồng gắn kết nhau hơn. Nhưng không, với con cô cũng hờ hững, hời hợt vì vốn dĩ đứa trẻ cũng chẳng quyến luyến, nhớ nhung gì cô.
Cứ như vậy, ba tháng sau, cô mang toàn bộ số tiền cô gửi về nhưng anh không tiêu đến đi gửi tiết kiệm ngân hàng. Về nhà, anh trách móc cô lạnh nhạt với bố con anh, chỉ chăm chăm đến tiền, ngay lập tức, cô phản ứng lại và tuyên bố, cô muốn ly hôn để lấy chồng ngoại quốc. Anh vừa già, vừa nghèo, vừa xấu, không xứng với cô. Anh thích cô sẽ cho anh tiền và anh được toàn quyền nuôi con.
Anh sững người. Như một trận sét đánh ngang tai, anh không thể tin, sau gần 10 năm ròng chờ đợi cô trở về, cô lại cô thể dã man như thế. Anh càng níu kéo, cô càng buông tay, ruồng rẫy anh. Thậm chí, anh đã khóc, anh muốn giải thích cho cô hiểu nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả.
Cô chỉ ở nhà đúng ba tháng, sau đó, cô vào Sài Gòn với người chồng ngoại quốc hờ của cô và tuyệt nhiên, không có bất kỳ lời hỏi thăm, động viên nào, kể cả đối với đứa con cô đã mang nặng đẻ đau. Có chăng, chỉ là những cuộc điện thoại yêu cầu anh ly hôn càng sớm càng tốt để cô được đi lấy chồng mới. Thậm chí, mẹ cô, trước kia hết mực yêu thương anh bao nhiêu, nay lại hùa vào với cô để ép anh ly hôn.
Lúc này, anh mới chợt tỉnh ra, có lẽ 7 năm bên đó, cô đã không còn nhớ gì đến bố con anh nữa. Nước mắt anh rơi, anh ân hận, chỉ vì phút chốc anh quá yếu lòng. Anh vẫn thầm mong, cô sẽ suy nghĩ lại, anh vẫn âm thầm chờ đợi cô, nhưng hơn ai hết, anh hiểu tính cô nhất, có lẽ mọi việc sẽ phải dừng lại như chưa từng bắt đầu.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của con gái, quấn chặt lấy bố, anh nghẹn lòng: "Bố nuôi dạy con bằng tất cả tình yêu thương bố có, và thay cả phần của mẹ con nữa. Bố chỉ hy vọng, lớn lên, con sẽ trở thành người phụ nữ đáng được trân trọng, yêu thương nhất. Đừng như mẹ con, bởi cái giá phải trả chắc sẽ không nhỏ. Luật nhân quả, luôn đứng về phía những người tâm sáng, con ạ"
Theo Tienphong
Đau đớn mất vợ, mất con chỉ vì chiếc camera gắn ở góc nhà Vậy là đã rõ mười mươi việc vợ tôi ngoại tình. Buổi tối hôm đó tôi cho người giúp việc nghỉ vài ngày và quyết làm rõ trắng đen với vợ. Lúc đầu vợ tôi khăng khăng chối tội, còn nói tôi bịa đặt. Sau đó tôi chỉ lên chiếc camera được lắp trên góc trần nhà và đưa chiếc điện thoại cho...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Sau khi thông báo sẽ chia đều tài sản, mẹ vợ giả ốm thử lòng các con, con rể lộ ngay bộ mặt thật khiến bà bật dậy hét lên: Tôi hủy di chúc!

Mẹ chồng cờ bạc nợ nần nhưng khi tôi can ngăn thì bà dọa sẽ nói với con trai bà rằng tôi vẫn qua lại với người yêu cũ

Các con giấu giếm đi nhặt ve chai để kiếm tiền mua sách vở, bố biết chuyện liền đánh mẹ vì cho rằng cố tình làm nhục mặt chồng

Bố bị bệnh vẫn cặm cụi nấu ăn còn em dâu ngồi chơi, bực mình nên tôi mắng vài câu, nào ngờ bố chỉ thẳng mặt đuổi ra khỏi nhà

Xem phim "Sex Education", tôi rút ra bài học để thay đổi cậu con trai hư hỏng: Làm điều này một tuần, thành tích của con tốt lên vượt bậc

Sau bữa nhậu ốc đêm khuya, bạn trai tôi bỗng dưng biến thành em rể

Về làm dâu hào môn, sống trong lụa là, được cho tiền tiêu vặt gấp đôi tiền lương nhưng tôi nhận ra: Lấy chồng giàu không hề sướng đâu!

Về quê thăm mẹ, thấy người đàn ông ngồi nhàn nhã uống cà phê trong nhà mà tôi tức điên, càng sốc khi mẹ tuyên bố tin chấn động

Dốc hết tài sản cho con trai, mẹ nhận về trái đắng ở tuổi xế chiều

Từ bỏ làm vợ đảm, ly hôn rồi tôi mới hiểu thế nào là tự do thực sự

Bị sếp bắt gặp yêu đương với đồng nghiệp nam trong công ty, tôi bị "hành" cho lên bờ xuống ruộng: Một quyết định khiến cả 3 người choáng váng

11 giờ đêm, con gái gọi điện nhưng chỉ nói đúng một câu "Mẹ ơi, cứu con", tôi lao đến nhà con thì chứng kiến cảnh hãi hùng
Có thể bạn quan tâm

Du lịch Việt Sun tặng quà độc quyền tour Phượng Hoàng Cổ Trấn
Du lịch
11:44:36 16/04/2025
Italy bắt giữ nhiều thành viên băng nhóm mafia khét tiếng
Thế giới
11:39:50 16/04/2025
Đám cưới lạ kỳ được chia sẻ nhiều nhất hôm nay: Metro, buýt 2 tầng và dàn bê tráp "soái Tây"
Netizen
11:25:45 16/04/2025
Doãn Quốc Đam, MC Hoàng Linh im lặng giữa ồn ào nghi quảng cáo sữa giả
Sao việt
11:21:02 16/04/2025
Xét xử cựu Phó Vụ trưởng gợi ý DN chi tiền đổi nhà sang biệt thự ở Tây Hồ
Pháp luật
11:13:27 16/04/2025
Độc lạ "xổ số" nghĩa vụ quân sự Thái Lan: Phụ nữ chuyển giới tích cực góp mặt, mong thành người nổi tiếng
Lạ vui
11:01:17 16/04/2025
Netflix thử nghiệm tính năng tìm kiếm AI dựa trên cảm xúc
Thế giới số
10:59:45 16/04/2025
Lộ ảnh tiểu thư Quỳnh Anh - vợ Duy Mạnh mặt mộc thiếu son phấn, visual khác lạ ra sao?
Sao thể thao
10:24:48 16/04/2025
Cặp đôi cô giáo - huấn luyện viên gây sốt Trung Quốc: Đẹp xé truyện bước ra, tưởng không hợp mà hợp không tưởng
Hậu trường phim
10:21:38 16/04/2025
Choáng váng trước cảnh tượng hàng dài fan chờ xem xử án nam ca sĩ Gen Z bị tố quấy rối tình dục
Sao châu á
10:18:20 16/04/2025