Đừng bắt phụ nữ phải sống theo cách đàn ông muốn
Sự chịu đựng và hy sinh của phụ nữ có giới hạn, không cần hy sinh cho những người không đáng được hy sinh…
Sự chịu đựng và hy sinh của phụ nữ có giới hạn, không cần hy sinh cho những người không đáng được hy sinh… (Ảnh minh họa)
Tôi đã đọc bài viết của anh Khải, đầy tính gia trưởng và áp đặt, mỗi câu, mỗi từ trong bài viết của anh đều thể hiện anh là một người đàn ông ích kỷ, không có sự cảm thông, nhất là đối với những người phụ nữ.
Trước khi anh lên án chị Thoa, tôi nghĩ anh nên đọc lại bài viết của chị ấy và bài viết của anh chồng thêm vài lần nữa, để hiểu tại sao chị ấy lại làm như vậy. Anh nên hiểu, chồng chị Thoa đã có quan hệ ngoài luồng ngót 10 năm rồi, với vài cô gái chứ không phải 1, và gần đây nhất anh ta xác định gắn bó, có con riêng với một cô gái kém anh ta 10 tuổi.
Lý do à, như anh ta nói, cô gái kia mơn mởn, còn vợ càng ngày càng xấu, khó tính… xem lý do ấy cũng đủ biết anh ta là loại người như thế nào rồi. Vợ vất vả với anh từ con số 0, sinh con và làm ô sin cho anh ta chừng ấy năm, lại không già, không xấu đi mới là lạ.
Đáng là, anh ta phải thấy yêu thương, tôn trọng vợ nhiều hơn sau những vất vả chị ấy đã từng trải qua, thì anh lại thốt ra những lời đó, thử hỏi, anh ta có phải là loại “vắt chanh bỏ vỏ” không?.
Video đang HOT
Dù chồng hắt hủi, chẳng ra gì, chị vợ vẫn cố gắng níu kéo, ngót 10 năm vẫn ngậm ngùi, chịu đựng đắng cay vì con, nhưng kết quả là gì, bị chồng hắt hủi, coi thường. Người đàn ông ấy còn tình nghĩa gì để mà níu kéo, để mà bắt người phụ nữ tiếp tục hy sinh. Anh nên nhớ, phụ nữ Việt Nam cần nhất là tính chịu đựng và hy sinh, nhưng chỉ nên chịu đựng và hy sinh có giới hạn, đừng hy sinh vì một người không xứng đáng được hy sinh.
Còn về phần con cái, chẳng giấu gì anh, tôi cũng sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố tôi không gái gú, nhưng cờ bạc, rượu chè và suốt ngày gây sự với mẹ tôi.
Thời điểm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ 9-10 tuổi, nhưng luôn phải chứng kiến bố đánh mẹ vô cớ, chúng tôi đầy căm phẫn, có lần anh trai tôi còn định đánh bố, may mà mẹ tôi can ngăn, không thì bi kịch gia đình đã xảy đến.
Sau lần đó, mẹ quyết tâm ly dị, dù trước đó, nói thế nào mẹ cũng không đồng ý. Mẹ ôm chúng tôi đi một nơi thật xa, mẹ con tôi đã phải trải qua những tháng ngày vất vả, nhưng luôn cảm thấy hạnh phúc và bình yên, mẹ đã dành gần trọn đời mình cho chúng tôi.
Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, có công việc làm ổn định, không muốn mẹ lủi thủi một mình lúc tuổi già, nên đã làm mối cho mẹ cưới một người khác. Bố tôi ở quê cũng đã có gia đình từ lâu. Chúng tôi không oán hận mẹ, trái lại vui vì bố mẹ đã tìm được bến đỗ cho riêng mình.
Tôi nghĩ, 10 năm đã quá đủ để những đứa con của chị Thoa hiểu được nỗ lực của chị trong việc níu kéo hạnh phúc gia đình. Chắc con chị sẽ không dám oán trách, và chẳng cảm thấy buồn khi có người yêu thương chị, tôn trọng và sẵn sàng chia sẻ với chị thay bố chúng.
Theo Đất Việt
Bênh con gái, mẹ chồng hắt hủi tôi như osin
Đi làm về, nhìn thấy chậu bát ngổn ngang, nồi cháo chim mới thổi hồi sang cho con gái đang ốm bị vét sạch chỉ còn lại độ một thìa, tôi bất giác chảy nước mắt. Cùng là phận con, sao bà nỡ đối xử với tôi như vậy.
Tôi lấy chồng khi không còn trẻ trung, đã bước qua độ tuổi 30. Mẹ chồng lại là người cổ hủ. Khi về ra mắt, bà quét ánh mắt khỉnh khỉnh nhìn tôi từ đầu đến chân, không ngại ngần buông câu nói phũ phàng ngay trước mặt "Tầm tuổi này, đẻ khó nhỉ. Liệu cháu có sinh được quý tử cho thằng T. không mà yêu nó?"
Tôi biết bà không ưa gì mình, nhưng bởi bà cũng không cương quyết phản đối nên chúng tôi cũng đến được với nhau. Đám cưới, bố mẹ hồi môn cho một cây vàng, tôi không dám giữ riêng, phải mở lời nhờ gửi gắm mẹ chồng, mong bà rộng lượng với mình.
Quả thật, đã không ưa ngay từ đầu, thì về làm dâu cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Mẹ chồng ghét con dâu ra mặt, đối xử với tôi chẳng khác gì người dưng, thậm chí như osin trong nhà, nhưng lại sẵn sàng nhảy đổng chửi bới thông gia nếu họ có lỡ lời khiến con gái ruột bà ấm ức.
Chị chồng là tiểu thư chính hiệu, do được chiều chuộng từ nhỏ, cộng thêm lấy được người đàn ông hiền lành, tử tế nên luôn tỏ ra kiêu kỳ, lười biếng và ỷ lại. Chị sống trong căn hộ ngay gần nhà chúng tôi, cũng vì ông bà quá thương con gái mà không nỡ cho đi ở xa. Chính vì ở gần như vậy, nên tôi mới phải chịu cảnh khổ sở trăm bề.
Cứ mỗi cuối tuần, chị chồng lại đưa các con về nhà mẹ đẻ chơi hai ngày. Tôi đi làm quần quật cả tuần, chỉ mong được nghỉ ngơi thì lại nai lưng ra nấu nướng, dọn dẹp. Nấu chưa xong, chị lên mặt quát tháo, đồ ăn không hợp khẩu vị, chị gẩy gót chê ỏng chê eo khiến mẹ chồng xuýt xoa, quay sang đay nghiến tôi.
Tôi biết, mình không thể so sánh với con đẻ nhà người ta, nhưng đôi lúc cảm thấy ấm ức vô cùng. Đồ ăn thức uống mua trong tủ lạnh, mẹ chồng hồn nhiên lấy ra nấu nướng đem mang cho con gái. Với bà, con gái là vàng là ngọc, con dâu chỉ như bát nước đổ đi, "mất tiền mua mâm thì đâm cho thủng".
Tôi sinh được con đầu lòng là gái, bà mỉa mai bảo "đồ không biết đẻ". Con tôi chưa được một tuổi, bà đã bắt gửi đi nhà trẻ vì ở nhà "làm vướng chân". Từ ngày cháu sinh ra, chưa một lần bà ẵm bế hay tỏ ý yêu thương. Trong khi đó, với cháu ngoại, bà cung cúc tận tụy như thể đó mới là dòng máu chính thống của gia đình.
Dù bận con mọn, nhưng tôi vẫn phải làm quần quật suốt ngày vì mẹ chồng không đụng tay chân vào bất cứ việc gì. Có hôm đi làm về, nhìn thấy chậu bát ngổn ngang, nồi cháo chim mới nấu hồi sáng cho con gái đang ốm bị vét sạch chỉ còn lại độ một thìa, tôi bất giác chảy nước mắt. Cùng là phận con, sao bà nỡ đối xử với tôi như vậy.
Cho đến tuần vừa rồi, thật sự mọi chuyện quá sức chịu đựng. Chị chồng đi chơi xa về bị cảm nắng, mẹ chồng tôi sốt sắng cơm nước, bắt tôi chuẩn bị đủ thứ. Nhưng trùng hợp, hôm ấy tôi cũng bị sốt cao, thậm chí phải xin nghỉ làm. Thấy con dâu ở nhà, bà ra sức sai vặt. Mặc tôi sốt 39 độ, bà vẫn bắt phải đi chợ mua chim, mua tim về tần cho con gái. Tôi cố gắng gượng dậy, chưa ra đến chợ thì ngất ngay giữa đường.
Mọi người bắt đầu làm ầm ĩ, bàn tán xôn xao. Thay vì thấy hối hận, mẹ chồng tôi lại lu loa rằng tôi cố tình làm bà mất mặt. Bà nói nếu chồng tôi không chịu li dị, bà sẽ từ mặt người con trai bất hiếu. Chị chồng nhân dịp này cũng xỉa xói, chửi bới không ngừng.
Thương chồng đứng giữa phải chịu cảnh khó xử, xuất viện rồi tôi thu xếp mang con đến nhà bố mẹ đẻ sống. Chồng tôi hiền lành, thương vợ nhưng lại là người con có hiếu, không biết anh sẽ làm thế nào để giải quyết sự việc phức tạp lần này đây. Tổ ấm của hai vợ chồng chưa bao giờ mong manh đến thế.
Theo Vietnamnet
Chồng và gia đình nhà chồng tàn nhẫn hắt hủi cả con đẻ của mình Sau đó 1 ngày, bác sĩ chọc tủy kết luận con tôi bị viêm màng não, tôi bàng hoàng khóc không còn nước mắt. Bố tôi gọi điện cho gia đình nhà nội lên nhưng 2 ngày sau, mẹ chồng tôi mới đến nơi. Vừa vào viện, bà đã nói "Thôi bế cháu về đi con, sống chết có số rồi, nằm trên...