Đừng bắt chồng làm người khác
Cha mẹ sinh ra anh vốn thế. Gầy gò, nhỏ con, chẳng được sáng sủa, đẹp trai bằng anh bằng em. Anh cũng không được thừa kế nhà cao cửa rộng của mẹ cha; cũng không giỏi giang để làm kỹ sư, bác sĩ; anh càng không biết cách làm giàu…
Anh chỉ là một người thợ bình thường nhưng có một tình yêu sâu sắc dành cho vợ và các con. Anh có thể nhịn ăn, nhịn mặc, bỏ thuốc lá để bữa cơm của vợ con có thêm thịt cá, để con mình có áo mới ngày tựu trường tươm tất. Anh có thể mặc quần áo cũ dể dành tiền mua tặng vợ một đôi giày, một thỏi son để em thêm rạng rỡ mỗi khi bước ra đường. Anh có thể thay em nấu cơm, giặt quần áo để em có thời giờ học hành, tiến bộ bằng chị bằng em…
Anh có thể làm rất nhiều thứ bình thường như thế. Nhưng anh không thể giống như anh A. nào đó chiều nào cũng lái xe hơi đến công ty đón vợ. Anh không thể như chồng chị B. kia tháng nào cũng đưa vợ con đi Vũng Tàu, Long Hải đổi gió. Anh cũng không thể như chồng chị C. nọ tối tối lại đưa vợ đến những quán cà phê sang trọng… Trong mắt em, đó mới là những người chồng “đáng mặt làm chồng”; còn người ở bên cạnh em sao lôi thôi, nhếch nhác; sao chẳng giống chồng của người ta…
Video đang HOT
Mỗi lần nghe em vô tư nói vậy, anh lại thấy buồn. Dù em chẳng có ý này ý nọ nhưng để cho vợ con mình kém chị, thua em thì với một người đàn ông như anh, thật đáng hổ thẹn. Anh đã nỗ lực hết mình, đã làm việc siêng năng chăm chỉ; đã tận tụy vì vợ, vì con… Anh đáng được nhận những lời tốt đẹp hơn là sự chê bai, so sánh.
Đừng bắt anh phải giống người này, người nọ. Bởi anh sinh ra vốn đã thế và sẽ mãi là thế…
Theo VNE
Hai người phụ nữ của tôi
Nghe mẹ kể, hồi nhỏ tôi hiếu động, thích những trò chơi cảm giác mạnh, lại ưa gây gổ. Có lần, tôi mơ thấy mình... thi tè với thằng bạn hàng xóm. Chúng tôi vẫn thường đùa với nhau như thế ở dọc đường làng hay giữa cánh đồng lộng gió.
Tỉnh ra, tôi lật đật rời giường để thu dọn, rồi kể cho mẹ nghe về giấc mơ... quái quỷ ấy. Mẹ bảo: "Con hoang nghịch vừa thôi, cứ suốt ngày bày trò, ai chịu nổi!". Trong khi mẹ lắc đầu ngao ngán, thì ba tôi lại tỏ ra thích thú, còn bảo những tính cách ấy mới thể hiện bản lĩnh đàn ông!.
Vì tôi ngỗ ngược, nên mẹ thường tìm cách hãm lại. Mẹ hay chặn việc tôi "tè" bậy ngoài đường, đánh nhau, chửi thề... Những việc đó, với mẹ còn quan trọng hơn cả khi tôi bị điểm kém. Mẹ bảo, nó thuộc về đạo đức, không chỉ dạy từ nhỏ, sẽ nguy hại về sau. Tôi miễn cưỡng "lớn lên" cùng mẹ. Mẹ dạy tôi cách ăn mặc, nói năng, tránh rượu chè, cờ bạc. Cứ như thế, giai đoạn nào của đời tôi cũng có mẹ bên cạnh, ngay cả khi tôi đã lập gia đình, mẹ vẫn không quên nhắc tôi phải làm tròn trách nhiệm của người đàn ông, nhưng nhất định phải là một người đàn ông quyết đoán, bản lĩnh.
Mọi biểu hiện sai lệch của tôi (theo cách nghĩ của mẹ), đều được mẹ uốn nắn. Ba tôi thường bảo, mẹ "uốn" tôi theo kiểu "uốn" con gái, sau này tôi khó mà trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Nhưng làm cha mẹ, ai cũng muốn con mình nên người, nên dù ba có thói gia trưởng, cũng đành chịu với cách dạy dỗ con cái của mẹ.
Sống với vợ, tôi lại tiếp tục được người phụ nữ thứ hai "dạy dỗ". Vợ tôi thường bảo, đàn ông có nhiều cơ hội để "hư" nên tôi luôn trong tầm kiểm soát của cô ấy. Dù vậy, tôi không bao giờ để mình ngộp thở dưới gọng kìm của vợ. Tôi vẫn phát huy cá tính của mình một cách... biết điều, nên hiếm khi bị vợ "sờ gáy". Mẹ và vợ xem ra rất hài lòng về tôi, về thành quả mà cả hai đã dày công "dạy dỗ". Mẹ tôi thường bảo, đàn ông đúng nghĩa là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, biết nghĩa hiệp đúng chỗ, mạnh mẽ, quyết đoán đúng thời điểm. Xem ra, vợ tôi là người được "hưởng lợi" nhiều nhất từ cách dạy con trai của mẹ tôi.
Xưa nay, chuyện la cà, nhậu nhẹt dường như người đàn ông nào cũng trải qua. Tôi cũng từng tham gia nhiều "độ" ăn chơi cùng bạn bè. Tôi cho rằng, mình bây giờ đã là chủ gia đình, là người lao động vất vả nhất nhưng cũng kiếm ra tiền nhiều nhất, nên thỉnh thoảng có thể tự thưởng cho mình. Nhưng, vợ đã "án ngữ" trước những suy nghĩ và hành động của tôi. Nhờ vợ, tôi nghiệm ra mình suýt đi trật đường. Vợ chồng tôi đang sống cùng nhau, hạnh phúc của chúng tôi gắn liền với nhau, nếu không đồng lòng, sẽ dễ xa cách, mâu thuẫn. Nhờ vợ, tôi biết dừng lại đúng lúc.
Thời trai trẻ, tôi được mẹ dạy dỗ nên người. Lập gia đình, tôi lại được vợ luôn nhắc nhở. Hai người phụ nữ ấy không bao giờ làm ngơ hay khuyến khích những điều tôi làm chưa đúng.
Theo VNE
Vợ đừng bắt anh phải làm người khác Cha mẹ sinh ra anh vốn thế. Gầy gò, nhỏ con, chẳng được sáng sủa, đẹp trai bằng anh bằng em. Anh cũng không được thừa kế nhà cao cửa rộng của mẹ cha; cũng không giỏi giang để làm kỹ sư, bác sĩ; anh càng không biết cách làm giàu... Anh chỉ là một người thợ bình thường nhưng có một tình...