Đừng bao giờ ngốc như tôi!
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo đáng nhận của người thứ ba như tôi. Tôi viết những dòng tâm sự này như một trang nhật ký cho chuỗi thời gian tôi đã trải qua mà không thể tâm sự với bất kỳ ai dù là bạn bè hay gia đình.
Tôi yêu một người đã có gia đình và “lần đầu tiên” tôi đã trao tất cả cho anh. Có thể nói tôi chính là người thứ ba. Dù sự có mặt của tôi xảy ra sau khi anh và vợ có rạn nứt. Và bây giờ họ đang ly thân. Anh có một bé trai rất kháu khỉnh và đang sống cùng vợ anh ở bên ngoại.
Dường như một năm nay, không đêm nào không được yên giấc vì sự áy náy, day dứt của một người đang ở vị trí kẻ thứ ba. Nhưng tôi không hoàn toàn thoát ra được mối tình này. Có lẽ người đàn ông đó đã chiếm một vị trí quá lớn trong trái tim tôi, dù tình cảm anh dành cho tôi đã nhạt nhòa. Tôi không trách anh về điều đó.
Một năm nay, không đêm nào tôi được yên giấc vì sự áy náy, day dứt của một người đang ở vị trí kẻ thứ ba.
Nhưng hơn tháng trước đây, một sự việc xảy ra dường như làm tôi thực sự rối loạn và suy sụp. Tôi phát hiện có thai với anh. Điều này có nằm chiêm bao tôi cũng không tin là nó có thể xảy ra vì rất nhiều lý do. Tuy nhiên, đó là sự thật vì tôi đã thử đi thử lại mấy lần vẫn một kết quả.
Tôi định nói với anh nhưng lại thôi. Anh có gặng hỏi nhưng tôi đã gạt đi và anh giận dữ nên để mặc tôi, không hỏi han gì nữa. Tôi làm như thế bởi tôi không thể mở miệng nói với bất kì ai về điều ấy và kể cả anh.
Tôi sợ tôi làm ảnh hưởng tới anh. Anh và vợ đang ly thân, nhưng thực ra trong tận thâm tâm tôi mong gia đình anh sớm hàn gắn vì tôi thực sự không muốn thấy anh ngày ngày tụ tập bù khú vì không muốn về nhà.
Tôi cũng không muốn con trai anh không được hưởng hạnh phúc gia đình trọn vẹn. Nhiều lần tôi đã khuyên anh làm lành với vợ. Vậy nên nếu tôi nói ra điều ấy, tôi sợ mình trở thành gánh nặng cho anh. Tôi không muốn anh có cảm giác áy náy với tôi. Và tôi cũng sợ tình cảm anh dành cho tôi không còn vô tư như trước vì kèm theo đó sẽ là sự thương hại, lòng trắc ẩn.
Rồi tôi lại sợ nếu vợ anh biết được thì chắc tồi tệ lắm. Và thực ra đây là giai đoạn “nhạy cảm” của gia đình anh.
Nhưng tôi cũng không đủ can đảm mà bỏ đi, vì có lẽ lúc đó bản năng làm mẹ cũng trỗi dậy rất lớn trong tôi. Ban ngày thì tôi muốn bỏ, vì lương tâm tôi chẳng đủ để lo thêm cho một người nữa khi tôi phải ở trọ. Tôi cũng chẳng biết nói sao với mẹ ở quê nhà, chắc mẹ biết được tôi như vậy bà sẽ chết mất.
Nhưng đêm về tôi lại muốn giữ lại và mọi việc ra sao thì ra. Tất nhiên tôi sẽ biến mất và không liên lạc với anh nữa vì anh cũng không thường xuyên hỏi thăm tôi. Tôi có biến mất, chắc anh cũng không biết hoặc cũng chẳng thắc mắc lâu.
Video đang HOT
Anh sẽ nghĩ đơn giản là tôi né tránh anh. Tôi muốn thoát khỏi cảnh người thứ ba… Suy nghĩ và đấu tranh tâm lý, cuối cùng tôi cũng có quyết định tới bệnh viện một mình để giải quyết. Với tôi, khi ấy, có lẽ đó là cách tốt nhất lúc này. Vì hoàn cảnh tôi chưa đi được nên phải trì hoãn vài ngày.
Nhưng chưa kịp đến bệnh viện, có lẽ vì quá stress và sức khỏe quá yếu nên tôi đã bị sảy thai. Tâm trạng lúc ấy của tôi thật khó diễn tả. Tôi rất bình tĩnh nhưng thấy như đơ lại, cảm giác chết lặng. Sau đó thì buồn bã và thấy nặng nề. Tôi cũng không biết là buồn vì mất con hay buồn vì nhìn lại hoàn cảnh và thấy mình ngu ngốc.
Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ đó cũng là một sự hóa giải mà ông Trời dành cho tôi.
Thực chất tôi chưa bao giờ có ý định giành giật anh cho riêng mình và cũng chưa bao giờ cố ý lôi kéo anh cả (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ tâm lý tôi đã dần ổn định và bớt suy sụp. Sau hơn một tuần, tôi có nói với anh về việc này vì có một sự việc đã khơi gợi cho tôi chuyện ấy. Nhưng thật sự tôi thấy ngậm ngùi khi kể với anh. Có lẽ anh hoài nghi tôi?
Xâu chuỗi bao nhiêu chuyện, tôi chợt nhận ra từ trước tới giờ anh chưa một lần tin tôi. Lần đầu tiên của tôi với anh, không hiểu sao tôi không ra máu. Chính tôi cũng thắc mắc nên hỏi anh vì nghĩ anh lớn tuổi hơn sẽ biết. Lúc đó anh mới nói ra rằng anh cũng thấy thắc mắc.
Tôi mới nhận ra rằng anh chẳng tin tôi. Nhưng lần thứ hai thì tôi mới chảy máu. Lúc đó anh về rồi, tôi mới thấy trên ga giường có vết. Nhưng nỗi buồn cũng dần vơi đi vì thực ra anh tin hay không thì tôi cũng không đặt nặng. Bởi anh tin thì tôi và anh cũng vẫn vậy, đâu có gì thay đổi.
Tôi đâu hy vọng gì nơi anh. Tự bản thân tôi thấy hạnh phúc vì mình đã trao cho anh lần đầu tiên ấy là đủ rồi. Nhưng những sự việc xảy ra sau này cũng thế. Tôi có cảm giác mình luôn bị anh nghi ngờ. Thậm chí có người giấu mặt chọc phá anh, anh cũng nghi ngờ là do tôi.
Nhiều khi tôi tự hỏi người đàn ông này có chút tình cảm gì với tôi không mà sao tôi lại ngốc nghếch vậy? Sự thật, những lần anh gọi cho tôi toàn là những lúc anh đang trong cơn say.
Khi bắt đầu bước vào mối tình này, tôi đã chuẩn bị cho mình một tư thế là sẽ không hy vọng bất kỳ kết quả gì. Và nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ phải cắn răng chấp nhận mà không than trách. Và bây giờ tôi vẫn giữ suy nghĩ ấy, nhưng thực ra trong thâm tâm vẫn thấy buồn và ngậm ngùi vì sự nghi ngờ của anh luôn dành cho tôi. Tôi đâu đòi hỏi anh điều gì, nhưng sao chỉ có sự tin tưởng thôi cũng khó khăn vậy?!
Có đôi lúc trò chuyện điện thoại với tôi, anh còn hỏi thăm tôi khi nào lấy chồng gửi thiệp cho anh. Điều ấy làm tôi đau đớn. Vì sau sự việc này, tôi nhận thấy có lẽ sẽ ở vậy suốt đời. Bởi vì sẽ không người đàn ông nào có thể chấp nhận một đứa con gái với quá khứ như tôi. Hoặc nếu có đi chăng nữa, có lẽ tôi cũng bị giày vò suốt đời, hạnh phúc sẽ không trọn vẹn.
Và chắc tôi sẽ chẳng thể yêu ai một cách vô tư như với anh nữa. Tôi không than trách gì vì đó là lựa chọn của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm về những quyết định của mình dù đúng hay sai.
Bây giờ tình cảm của tôi dành cho anh vẫn nhiều như trước đây. Nhưng tôi nên bước ra khỏi cuộc sống của anh để không ảnh hưởng tới anh nữa. Vì biết đâu đó, một ngày anh mất tất cả anh lại hận tôi suốt cuộc đời?
Tôi đọc báo và thấy rất nhiều người đàn ông đã oán trách những người thứ ba như tôi và thèm mong ước trở về với gia đình như xưa. Thực chất tôi chưa bao giờ có ý định giành giật anh cho riêng mình và cũng chưa bao giờ cố ý lôi kéo anh cả.
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo đáng nhận của người thứ ba như tôi nên tôi không thể than trách gì. Tôi cũng thấy mình đáng bị như vậy. Nhưng đôi khi tôi cũng ước rằng giá như tôi gặp anh muộn hơn, khi mối quan hệ của anh và vợ đã rõ ràng, dứt khoát thì có lẽ bây giờ mọi việc đã khác. Tôi cũng đã không để mất giọt máu của mình với bao sự day dứt, buồn tủi và tự oán trách bản thân như bây giờ.
Tôi viết ra những dòng này để cho vơi bớt nỗi buồn, sự nặng nề và muốn gửi đến những người con gái trót lỡ yêu và đang làm người thứ ba hãy nhìn tôi như một tấm gương. Những người con gái thứ 3 hãy cân nhắc kỹ trước sự lựa chọn của mình. Đừng bao giờ ngốc như tôi nhé!
Theo 24h
Bị người tình lợi dụng và phản bội
Vốn là một cô gái xinh xắn nhưng sau khi bị người tình lợi dụng và phản bội, N. trở nên điên loạn. Mỗi khi màn đêm buông xuống, N lại rên rỉ khóc và ca hát.
Chuyện tình với sếp
Sinh ra và lớn lên ở Hưng Nguyên, Nghệ An, Nguyễn Thị N ra Quảng Ninh làm công nhân phụ trách hậu cần cho một công ty khai thác khoáng sản. Dáng người cao ráo, nước da trắng, gương mặt trái xoan, cô lọt vào mắt xanh của nhiều chàng trai làm cùng đội. Biết bao nhiêu thanh niên đã mòn gót mong N để mắt tới nhưng cô không thích ai. Cô gái trẻ đem lòng yêu Minh, quản đốc của phân xưởng. Mặc dù biết anh ta đã có gia đình nhưng N vẫn yêu và chấp nhận cảnh chung chăn, chung gối. Nhìn cảnh cô gái trẻ tương lai phơi phới suốt ngày theo chân người quản đốc đã nhiều tuổi và có gia đình, ai cũng bảo N tham của cải đánh đổi tình cảm. Nhưng ít ai biết, trái tim cô gái trẻ từ ngưỡng mộ người đàn ông chín chắn đã nảy nở lòng yêu.
Sau 2 năm yêu nhau, N mang thai. Minh phủi trách nhiệm và cho rằng N giả mang thai để ép Minh nuôi cô. Quá uất ức, N bỏ khỏi căn nhà Minh thuê cho cô. Vào những năm 2000, việc khai thác mỏ siết chặt hơn, Minh thất thế. Minh đã tìm cách dụ N để cô chấp nhận làm món quà cho anh ta dâng lên các sếp trên của anh ta.
Hận Minh nhưng vì tình cảm còn sâu nặng nên N nghe lời chồng hờ. N trở thành món quà Minh tặng dâng cho những người đàn ông khác. Hàng ngày, Minh đưa cô đi ăn uống, nghỉ ngơi cùng với nhiều sếp và nhiều lần cô phải tiếp sếp thay người tình.
Mang thai đến tháng thứ 5 nhưng Minh cũng chẳng tha cho cô, anh ta vẫn ép N phải chiều nhiều đối tác của mình. Một số người dị hợm lại thích bà bầu nên càng khiến Minh thích thú dâng N cho người khác. Khi nhận ra mình bị lợi dụng, N từ chối tiếp khách, Minh dọa sẽ không bỏ vợ lấy cô, không làm giấy khai sinh cho đứa trẻ. Sợ con sinh ra không có cha nên N âm thầm chiều Minh.
Tiếc thay cho một đời hoa, chỉ vì trót chọn nhầm hướng đi mà trở nên phí hoài và bất hạnh (Ảnh minh họa)
Hóa điên vì bị phụ tình
Sau nhiều năm mong chờ giấy khai sinh cho con có tên của cha, Minh từ chối trách nhiệm khi anh ta đã ngoi lên được chức mới. Bị phụ tình, N trở nên lầm lũi, cô không dám về quê đón con. Sau nhiều năm tích cóp, N cũng có một khoản tiền mua 30 m2 đất ở Cẩm Phả dựng nhà cấp 4 ở tạm. Hàng ngày, cô chỉ ngồi khóc vì trót tin Minh và quá yêu anh ta. Không những thế, N còn bị vợ Minh thuê người đánh đến sứt đầu mẻ trán. Sau đòn đánh ghen của vợ Minh và bị phụ bạc, N trở nên điên dại.
Ở Quảng Ninh, cô không có người thân thích nên không ai biết cô bị bệnh để đưa cô đi bệnh viện từ sớm. Chỉ đến khi, hàng xóm thấy N hay chửi bậy và nguyền rủa đời, người ta mới thông báo cho gia đình N. Thấy con gái hồng nhan bạc phận, mẹ N đưa con trai về chỗ N ở để chăm cô và hi vọng có tiếng trẻ thơ, bệnh của N sẽ thuyên giảm phần nào. Nhưng từ ngày có con ở cùng, N càng điên loạn hơn. Cứ nhìn thấy đứa con là N vừa khóc, vừa chửi. Người ta thấy thương cho cô gái xinh đẹp ngày nào, ban ngày cười nói bình thường nhưng cứ màn đêm buông xuống là lại khóc, chửi đàn ông, chửi cả đứa con trai của cô. Đàn ông xung quanh xóm gặp cô ban ngày là đêm về bị nghe cô chửi. Ban đầu người ta còn để ý đến lời cô chửi nhưng về sau ai cũng hiểu N điên tình nên họ không chấp với cô. Những lúc tỉnh táo, N đi chơi khắp nơi và nói chuyện bình thường. Ban ngày, cô con đưa con đến trường và đi chợ mua gạo, rau về nấu nhưng cứ đến đêm, cô lại hò reo, chửi bới, múa hát, gõ nồi niêu, xoong, ấm.
Ngồi nói chuyện, N không ngần ngại kể về bệnh của mình. Có những đêm cô hát hò, reo múa đến khản cả tiếng. N kể: " Em biết mình chửi bậy nhưng em không biết lời từ đâu đưa ra. Cứ về đêm là em thấy khó chịu". Mẹ N đã đưa cô đến bệnh viện nhiều lần nhưng không ăn thua. " Lên đến bệnh viện, chẳng ai bảo nó tâm thần cả. Nó nói chuyện như người bình thường, không chửi, không khóc nhưng cứ về nhà là đâu lại vào đấy".
Tiếc thay cho một đời hoa, chỉ vì trót chọn nhầm hướng đi mà trở nên phí hoài và bất hạnh.
Theo 24h
Anh không thuộc về hiện tại của em Đã trải qua nhiều sóng gió nên em rất trân trọng sự bình lặng của hiện tại. Em cũng chỉ là một cô gái bình thường giống như bao nhiêu cô gái khác, bởi vậy nên đôi khi trong em cũng xuất hiện những thứ cảm xúc rất đời thường. Em nhớ anh, ừ thì em công nhận rằng lúc này lòng mình...