Đừng bao giờ để vợ phải khóc quá nhiều vì chồng!
Tôi từ một cô gái vô tư, yêu đời, luôn tươi cười, bạn bè ai cũng yêu mến mà giờ không thể cười nổi, cuộc sống đôi khi thấy mệt mỏi vô cùng!
Xin chào mọi người!
Hôm nay mở mục Tâm sự, tôi vô tình đọc được bài “Bế tắc giữa 2 người phụ nữ nhất đời tôi”. Và chỉ cần đọc qua thôi tôi đã biết tác giả của bài viết đó không ai khác là chồng tôi.
Nói ra thật xấu hổ vì chuyện gia đình vợ chồng lại viết tâm sự vạch áo cho người xem lưng. Nhưng chúng tôi đã không thể có tiếng nói chung với nhau nhiều tuần nay, xoay quanh cũng chỉ vì chuyện bố mẹ chồng quá hay can thiệp vào gia đình tôi, còn chồng lúc nào cũng bênh bố mẹ ra mặt.
Tôi cũng muốn nói thật với các bạn cho lòng nhẹ nhàng và hy vọng mọi người có cái nhìn, đán.h giá khách quan để đưa ra lời khuyên đúng đắn cho gia đình tôi.
Tôi từ một cô gái vô tư, yêu đời, luôn tươi cười, bạn bè ai cũng yêu mến mà giờ không thể cười nổi, cuộc sống đôi khi thấy mệt mỏi vô cùng!
Các bạn biết không, tôi cũng chính là tác giả của bài viết “Tâm thư của nàng dâu gửi bố mẹ chồng tai quái” (Các bạn có thể đọc lại để hiểu cảm giác của tôi thế nào khi nói lên những lời từ đáy lòng đó).
Tôi cũng đã đưa cho anh ấy đọc nhưng anh ấy đã không hiểu tôi khổ sở như thế nào. Lúc nào cũng chỉ là điệp khúc “Làm con dù bố mẹ thế nào cũng phải thế nọ, thế kia..”.
Video đang HOT
Tôi cũng không hiểu anh ấy có biết yêu thương tôi không khi chính anh ấy chứng kiến không biết bao nhiêu lần tôi phải khóc vì bố mẹ chồng quá đáng, bao nhiêu đêm mất ngủ suy nghĩ và giờ bị bệnh đau dạ dày…
Tôi từ một cô gái vô tư, yêu đời, luôn tươi cười, bạn bè ai cũng yêu mến mà giờ không thể cười nổi, cuộc sống đôi khi thấy mệt mỏi vô cùng!
Mọi người nếu không ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ không hiểu vì sao giờ tôi lại trở lên lầm lì ít nói. Các bạn thử tưởng tưởng khi các bạn về nhà chồng ai không mong muốn được gần gũi với bố mẹ chồng, ai ban đầu không cố gắng để được lòng họ?
Nhưng các bạn có tưởng tượng ngay những ngày bỡ ngỡ đó, các bạn đã được dội cho gáo nước lạnh rằng các bạn không “xứng đáng” với con trai họ? Các bạn bị để ý để đưa ra những lời “dạy bảo chua ngoa” từ việc đi đứng, ăn uống, nấu cơm, rửa bát…
Kể cả khi các bạn đã chuyển lên thành phố cách hơn 20 cây số để các bạn tiện đi làm thì lúc đó liệu các bạn còn cười tươi? Các bạn còn gần gũi thân thiện được không khi bố mẹ chồng lúc nào cũng khó chịu?
Khi các bạn xin về bố mẹ đẻ chơi (dù hai nhà cách nhau hơn 1 km, bạn đẻ xong cũng không được cho về ngoại chơi), bạn bị lôi từng chủ đề như: đồ đạc mỹ phẩm, thuố.c men bạn mua nhiều để không ngăn nắp cho lắm trong phòng bạn (vào cả phòng để kiểm tra), từ nhà bếp, nhà vệ sinh khi ông bà vào thấy chưa được sạch theo ý muốn,…
Thậm chí kể cả việc về nhà rửa bát xong bị gọi ra yêu cầu lau khô chỗ đó. Hay kể cả việc bạn vắt cái khăn mặt chưa được thẳng tưng theo ý… Và kèm theo đó là những lời “dạy bảo”, nhẹ nhàng thì nói đanh đá khó nghe kiểu như con nhà không giáo dục. Nặng hơn đã có lần lao tới tát tai khi bạn dám ý kiến và còn nói “tao có quyền đán.h”, “mày không thể sống yên ổn sung sướng được với tao…”. Hoặc sẵn sàng xui con trai b.ỏ v.ợ, yêu cầu chia tay…
Tôi muốn nói với mọi người rằng, tôi không phải là người không biết gì. Tôi cũng được ăn học đoàng hoàng nên khi tôi đã cố gắng hòa hợp với một ai đó mà vẫn luôn hằn học coi tôi không ra gì thì tôi không thể gần gũi được. Ai tốt với tôi thì tôi hết lòng.
“Hãy ôm cô ấy thật chặt để cô ấy hiểu bạn cần cô ấy và đừng bao giờ để cô ấy phải khóc quá nhiều vì bạn!”.
Điều bất hạnh của tôi là không có sự đồng cam chia sẻ từ chồng. Chồng tôi không bao giờ dám ý kiến dù thế nào đi nữa tôi vẫn là người sai, là con phải thế này, thế kia… Tôi đã từng nói với anh “Em mệt mỏi lắm rồi, em bỏ thủ đô, bỏ công việc tốt theo anh về quê, theo lời hứa của anh sẽ làm em hạnh phúc nhưng giờ em hối hận vì lấy người chồng nhu nhược không có chứng kiến như anh nên đời em khổ”.
Đã có một vài lần tôi bị ám ảnh tâm lý và nằm mơ vẫn thấy những lời nói cay nghiệt của bố mẹ chồng. Tôi đã từng yêu cầu ly dị khi anh không bảo vệ được gia đình để bố mẹ can thiệp quá nhiều nhưng anh không đồng ý. Tôi quá mệt mỏi nếu anh bỏ mặc tôi phải chịu đựng thế này!
Có quá nhiều chuyện tôi không muốn kể ra nhưng chỉ hy vọng những ông chồng khi đọc được tâm sự này hãy là người đứng giữa tỉnh táo. Đừng lúc nào cũng bắt vợ phải theo những điều vô lý. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy.
“Hãy ôm cô ấy thật chặt để cô ấy hiểu bạn cần cô ấy và đừng bao giờ để cô ấy phải khóc quá nhiều vì bạn!”.
Thân!
Theo Ngoisao
Món quà không cô đơn
Tôi ngập ngừng bước vào cửa hàng bán đồ lưu niệm mang tên Quà cho tình yêu.
Một cậu thanh niên đón tôi rồi hỏi vồn vã: " U ơi! U mua gì tặng con hay tặng cháu của u đấy?". Thấy tôi lúng túng, cậu ta thanh minh: " Cửa hàng con bán toàn quà cho tuổ.i đang yêu. Chắc không có gì hợp với tuổ.i u".
Tôi nghe mà không thể nói gì, chỉ lặng lẽ đi ra với nỗi buồn của riêng mình. Ai quy định tuổ.i yêu trên trái đất này mà cay nghiệt thế? Các con tôi ở nhà cũng vậy. Chúng luôn nghĩ rằng tôi già rồi, mục tiêu sống của tôi bây giờ là cho con, cho cháu. Hôm sinh nhật tôi, chúng làm hẳn bữa tiệc linh đình và thay nhau gắp thức ăn đầy bát cho tôi. Đang ăn, có điện hoa dịch vụ mang đến một bó hoa cẩm chướng đỏ với lời chúc mừng chân thành của ông ấy khiến tôi rưng rưng cảm động. Nhưng mấy đứa con tôi chúng cười ồ. Thằng con trai bảo: " Các cụ già rồi còn lãng mạn làm gì, xa xỉ quá". Đứa con gái chêm vào: " Thà biếu bà hộp bánh ngon còn thiết thực hơn".
Chuyện của các con làm tôi tắc nghẹn miếng cơm. Mặt vui vẻ với chúng nhưng lòng tôi cô đơn hết sức. Tối tôi lên phòng gọi điện cho ông ấy: " Em cảm ơn anh về bó hoa nhé. Hoa đẹp, lời chúc chân thành khiến em rất xúc động. Nhưng từ nay đừng tặng hoa nữa anh ạ. Em muốn món quà kín đáo thôi". Ông ấy - một nhà giáo về hưu cũng đã góa vợ, tinh tế lắm, đoán ra ngay: " Chắc các con không thích em quan hệ với ai chứ gì? Kệ chúng, mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn. Em mới hơn 50 tuổ.i, đừng coi mình là già".
Vì vậy, đến ngày Valentine, tôi muốn mua một tấm thiếp có tiếng chuông bản nhạc Hãy đến với người mình yêu để tặng ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy sẽ thích bản nhạc này. Khi mở tấm thiếp có lời chúc của tôi và bản nhạc đó vang lên, chắc ông ấy cảm thấy hạnh phúc lắm.
"Mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn." (Ảnh minh họa)
Mải nghĩ miên man nên bước chân tôi thành vô định. Nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi lại rẽ vào một cửa hàng quà lưu niệm rất lớn. Lại một thanh niên ra vồn vã: "Cô mua gì ạ để cháu tư vấn giúp?".Tôi nói mạnh dạn: " Cô muốn mua tấm thiếp chuông với bản nhạc Hãy đến với người mình yêu, có không cháu?". Cậu thanh niên nghĩ ngợi giây lát đoạn xoa tay cười: "C ô ơi, tiếc quá, cửa hàng chúng cháu hết loại thiếp đó rồi. Hay cô dùng thiếp có bản nhạc Paloma nhé? Cháu tin người được tặng bản nhạc này rất thích". Tôi không toại nguyện nhưng rất vui vì lời tư vấn của chàng trai này nên đồng ý. Lúc ra cửa, cậu ta tiễn tôi và khuyên: "Cô mua thêm bó hoa hồng nhung tặng kèm cho tuyệt vời". Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười chào cậu. Trong tôi thầm nghĩ: Cậu thanh niên này rất được. Chẳng hỏi quà tặng ai, chẳng nói những điều nông nổi về tình yêu như tay bán hàng tôi đã biết và có lẽ cũng chẳng thực dụng như các con tôi.
Chiều ấy, tôi ôm bó hoa hồng cài tấm thiếp nhạc đến bấm chuông nhà ông giáo. Tưởng làm chủ nhà bất ngờ nhưng vừa mở cửa, ông bạn trong bộ comple trang trọng đã cười ha hả: " Anh biết hôm nay có người tặng hoa hồng nhung và bản nhạc Paloma mà mình yêu thích nhất đời nên ở nhà đón đây". Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết?". Ông bạn bảo: " Thằng bé bán thiếp cho em là con trai anh. Nó gọi điện về bảo: "Hôm nay bố sẽ được tặng bản nhạc mà bố say mê nhất, có khi còn kèm theo hoa hồng nhung mà bố yêu thích nhất. Chúc mừng bố! Bố hơn con rồi đấy". Tôi tròn mắt kinh ngạc: " Sao nó biết em mua tặng anh?". Ông bạn trai lại cười ha hả: " Nó đã nhiều khi thấy anh và em đi lễ phủ trên hồ Tây. Có lần nó còn nửa đùa nửa thực bảo: "Con thấy bố với cô Phụng đẹp đôi quá. Bố chọn ngày lành tháng tốt đi, chúng con sẽ sang thưa chuyện xin cô về ở với bố. Để bố thảnh thơi, an vui với hạnh phúc tuổ.i già". Anh cũng đùa bảo: " Bố già rồi, lấy vợ nữa người ta cười". Nó cãi ngay: " Ai bảo bố già? Tại sao hai người đang tự do mà cứ phải giấu giếm tình cảm của mình. Chúng con luôn tất bật làm ăn, sinh sống, chẳng chăm được bố, có cô ấy thương bố thế, chúng con thật là yên tâm, mỹ mãn".
Tôi ngồi lặng người. Chợt nhớ đến các con mình, tôi muốn trào nước mắt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm dâu... chị chồng! Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: "Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ...". Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường,...