Dùng 300 triệu để “mua lại” một người chồng phản bội và đứa con thơ
Tôi bồng bé ra cho chồng ẵm, rồi lấy 300 triệu mới rút từ ngân hàng và nói với cô gái đang ngơ ngác rằng…
Sống với nhau gần 6 năm, chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện chồng phản bội mình. Không phải tự dưng tôi có suy nghĩ đó khi mà ngoài xã hội bây giờ, chuyện ngoại tình nhan nhản. Chồng tôi làm ra tiền, có ngoại hình dễ nhìn nhưng tính cách vô cùng khô khan, khó chịu, động tí là quát tháo. Đến tôi còn phải nhịn nhục anh để sống thì làm sao anh đi tán gái bên ngoài được.
Vậy mà, anh lại phản bội tôi một cách ngang nhiên như thể tôi là một con ngốc. Anh kín đáo, cẩn thận đến mức nếu cô gái kia không tự tìm đến nhà, chắc tôi vẫn còn đang vui sướng chẳng hay biết gì.
Hôm đó, anh vừa đi đánh tennis thì cô gái ấy đến. Xinh đẹp, trẻ hơn tôi, hiền lành, có phần cam chịu là những gì có thể dùng để nói về cô ấy. Vừa vào nhà, cô ấy đã khóc nức nở như một đứa trẻ. Hai đứa con tôi tò mò, cứ đứng nhìn ngó nên tôi đuổi luôn tụi nó lên phòng.
Cô ấy nói trong nước mắt: “Em và anh ấy qua lại được hơn hai năm nay. Anh ấy mua cho em một căn nhà nhỏ, gần trường em học để tiện cho em và cả anh trong việc giấu chị. Anh ấy luôn nhắc nhở em không được tìm đến chị, phá vỡ gia đình. Em cũng hiểu mình chỉ là người mua vui cho anh thôi. Nhưng đứa bé em đang mang không có tội, em không muốn nó chưa ra đời đã bị bức chết. Anh ấy bắt em phải phá nó, nếu không sẽ cắt mọi chi tiêu và lấy lại căn nhà em đang ở. Chị ơi, chị giúp em giữ con với”.
Tôi chẳng khác nào con ngốc, bị cắm sừng vẫn tự khen mình hay, giỏi, may mắn khi có anh chồng tốt. (Ảnh minh họa)
Tôi điếng đến mức đơ người, chẳng nói được một lời nào trước sự đáng thương và những lời cô gái ấy nói. Giờ tôi mới biết, hóa ra những lần anh nói đến trường đại học bàn công việc với giảng viên nào đó bạn anh, chính là khi anh đến nhà “vợ nhỏ”. Tôi chẳng khác nào con ngốc, bị cắm sừng vẫn tự khen mình hay, giỏi, may mắn khi có anh chồng tốt.
Tuy sốc nhưng lúc đó, không hiểu sao tôi vẫn đủ bình tĩnh để bảo cô gái ấy đi về, kẻo chồng tôi về lại bắt gặp. Cô gái ấy đi rồi, tôi mới sững sờ, tự véo chính mình để xem mọi chuyện có thật không? Đau đớn, thất vọng, tôi chỉ muốn đập phá, gào thét rồi chìa đơn ra cho anh kí và bỏ đi thật xa.
Video đang HOT
Nhưng nhìn 2 đứa con bé nhỏ, tôi bỗng chùng lại. Tôi phải làm sao để giữ cha cho con?Chính anh cũng không muốn phá hạnh phúc nên mới bảo cô gái ấy phá thai còn gì?
Tôi giấu nhẹm chuyện cô gái ấy tìm đến gặp mình với chồng. Rồi tôi thường xuyên đến thăm cô ấy, mua sữa bầu, động viên cô ấy giữ tinh thần cho tốt. Quả đúng như chồng tôi nói, khi thấy cô ấy nhất quyết không phá thai, anh đã cắt một phần tiền trợ cấp, nhưng không đòi lại nhà.
Chính tôi thăm nuôi cô ấy suốt thời gian cô ấy bầu bì. Ngày cô ấy sinh, tôi bỏ tiền thuê người chăm nom rồi lấy máu đứa bé đi xét nghiệm ADN. Kết quả, đúng là con của chồng tôi, một cậu con trai bụ bẫm. Đến khi con trong một tháng tuổi, tôi mới quyết định công khai mọi chuyện.
Hôm đó, tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà cô ấy. Rồi tôi bắt chồng chở tôi và 2 con đến. Càng đi theo lời tôi nói, anh càng lái chậm lại và tìm mọi cách để khuyên tôi đi đường khác. Nhưng tôi không cho, vẫn bắt anh lái theo ý tôi. Dừng xe trước cổng nhà, mặt anh tái hẳn đi.
Tôi đã bỏ ra 300 triệu để “mua lại” một người chồng phản bội và đứa con thơ. (Ảnh minh họa)
“Vào đi anh, hôm nay ngày đầy tháng con anh đó”. Tôi dắt 2 con bước vào, hai đứa có vẻ hồ hởi đi nhận em, trái hẳn thái độ của chồng tôi. Mãi một lát sau, anh mới vào với sự ngượng nghịu, khó chịu.
Tôi bồng bé ra cho anh ẵm, rồi lấy 300 triệu mới rút từ ngân hàng rồi nói với cô gái còn đang ngơ ngác rằng: “Số tiền này đủ để em sinh sống, học tập trong vài năm. Chị cũng đã chăm sóc em từ lúc em mang bầu mà không đánh ghen. Giờ, chị muốn nhận bé về nuôi, còn em, hãy học cho tốt, rồi kiếm một tấm chồng tốt. Nếu muốn tới thăm bé, nhà chị luôn mở rộng cửa chào đón, chỉ cần em không xen vào hạnh phúc nhà chị nữa. Nếu không, chị sẽ làm cho em không ngẩng mặt lên được đó. Chị nói được làm được, em tin không?”.
Cô gái ấy ban đầu không chấp nhận, nhưng thấy thái độ lạnh nhạt của chồng tôi, cộng với lời tôi khuyên bảo về tương lai, bèn nhận tiền và rời xa con trai và gia đình tôi. Tối đó, chồng tôi nói có chết anh cũng không nghĩ tôi đã biết mọi chuyện, đã thế, tôi còn ứng xử quá vị tha khiến anh cảm thấy mình thật hèn hạ.
Đến nay, tôi vẫn nuôi thằng bé, yêu thương nó như hai chị của nó. Đôi lúc, tôi cũng thấy buồn, thấy đau. Nhưng trẻ con mà, nó không có tội. Dù sao tôi cũng giữ được người bố cho các con, vậy đã quá đủ rồi phải không?
Theo Trí thức trẻ
Chỉ vì quá xấu, ngay cả khi tôi có bầu, anh cũng không chịu cưới
Bi kịch này tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mình từ trước, nhưng sao vẫn thấy hụt hẫng quá. Giá mà anh có thể vì đứa con mà chấp nhận tôi thì tốt biết bao...
Việc anh từ chối không chịu cưới tôi có lẽ cũng là một cái kết được báo trước. Giờ anh cưới tôi mới là... chuyện lạ. Ngay cả cái việc tôi và anh qua lại với nhau cũng là lén lút chứ nếu có ai biết chắc họ cũng ngạc nhiên lắm. Họ chắc chắn sẽ lấy làm lạ vì một người như anh lại cùng cô gái xấu xí như tôi.
Tôi và anh làm cùng chỗ với nhau. Mối quan hệ của chúng tôi không đơn thuần là đồng nghiệp. Tôi mê anh đến cuồng dại, còn anh, dĩ nhiên chỉ coi tôi là một người bình thường, thậm chí chẳng đáng để bận tâm. Đơn giản, vì chúng tôi khó lòng thuộc về nhau. Anh giàu có, điển trai, lại có học. Trong khi đó, tôi mặc dù không tệ về trình độ nhưng thực sự ngoại hình xấu xí của tôi là thứ khiến tôi không thể nào sánh với anh. Anh có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có kẻ công khai, có người thầm lặng, bao gồm cả tôi.
Ngay cả cái việc tôi và anh qua lại với nhau cũng là lén lút chứ nếu có ai biết chắc họ cũng ngạc nhiên lắm. (ảnh minh họa)
Vì công việc, tôi được thường xuyên tiếp xúc với anh. Cái cách anh đối xử với tôi rất dịu dàng, ân cần làm tôi cảm động. Tôi biết nó không phải là tình yêu mà chỉ đơn thuần là anh rất tử tế, tốt với mọi người. Anh hiểu nỗi mặc cảm trong lòng tôi nên luôn cố gắng để tôi hòa đồng nhất.
Nhưng từ phía tôi, thì tôi si mê anh thực sự. Tôi biết đó chỉ là đơn phương từ phía mình nhưng tôi không thể ngừng nhớ, ngừng yêu anh. Thêm vào đó, cơ hội được làm việc, tiếp xúc với nhau nhiều khiến tôi lại càng không quên được.
Và rồi, trong một lần hai đứa đi công tác, anh say rượu, tôi cũng thế... chúng tôi đã qua đêm với nhau. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã vô cùng hốt hoảng. Đó là lần đầu tiên tôi dám đối diện với anh.
Tôi thành thật thừa nhận tình cảm của mình và tôi không trách anh về chuyện hôm qua. Thậm chí tôi coi đó như một may mắn để được gần anh dù nó chẳng dẫn tới một kết cục như tôi mong đợi. Anh là người đàn ông đúng mực, có tự trọng, anh dằn vặt ghê gớm về những gì đã gây ra cho tôi. Anh lo lắng mua thuốc tránh thai về cho tôi để tránh hậu quả. Anh còn hứa sẽ giúp đỡ tôi hết mình khi tôi cần vì những lỗi lầm đã tạo ra.
Anh là người đàn ông đúng mực, có tự trọng, anh dằn vặt ghê gớm về những gì đã gây ra cho tôi. (Ảnh minh họa)
Nhưng anh không hiểu, với tôi, đó là niềm vui. Nếu không có sự lầm lỡ đó, chắc chắn chẳng bao giờ tôi có cơ hội được gần anh. Thuốc ấy tôi không uống, không phải vì tôi muốn có cơ hội phạt vạ anh mà vì tôi hi vọng, nếu có may mắn nào để tôi mang bầu, tôi sẽ được có con với anh, người đàn ông mà tôi yêu và khao khát.
Thế rồi mọi chuyện đúng như tôi mong đợi. Tôi đã có bầu. Ở cái tuổi không còn trẻ, bản thân lại chẳng xinh đẹp, đứa con với người đàn ông đẹp trai, giỏi giang và đạo đức như anh là một may mắn với tôi. Tôi đã không dám nói với anh về điều này vì sợ anh nghĩ tôi là loại con gái hèn kém, mồi chài anh...
Nhưng khi cái bụng ngày một to lên, tôi không thể giấu anh được nữa. Anh đã hẹn gặp tôi để hỏi rõ mọi chuyện và... tôi thừa nhận. Nhìn cái dáng vẻ đau khổ của anh tôi lại thấy bị tổn thương vô cùng. Tôi biết anh bế tắc là bởi vì anh cảm thấy có tội nhưng lại không muốn cưới tôi... Sau hơn 2 tuần suy nghĩ, anh quyết định sẽ nhận đứa bé, sẽ chu cấp cho tôi mỗi tháng 5 triệu để tôi nuôi con nhưng anh xin lỗi vì không thể lấy tôi làm vợ.
Tôi đã chuẩn bị tâm lí cho điều này, nhưng tự nhiên vẫn thấy buồn và đau đớn quá. Dường như đứa con vẫn không đủ để khiến anh thử chấp nhận tôi dù chỉ 1 lần. Bạn bè tôi nói cứ bắt đền, ít ra là bắt anh cưới, đợi con ra đời xong rồi ly hôn, nhưng... tôi thấy mình chẳng có mặt mũi nào để làm thế... Tuy nhiên bạn bè nói, thà để con mình có bố danh chính ngôn thuận rồi hai đứa ly hôn còn hơn là để con sinh ra đã mang cái danh không bố... Tôi có thể bỏ qua danh dự của mình nhưng nghĩ đến con, tôi lại không muốn con phải chịu thiệt thòi. Anh là người đàn ông đàng hoàng, nếu tôi đòi hỏi, chắc chắn anh sẽ không nỡ gây tội ác.
Tôi có nên làm thế hay không?
Theo Khám phá
Tôi đã phải ôm đứa con 3 tháng tuổi ra đi khi trong túi chỉ vỏn vẹn 500 ngàn đồng Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình chát đắng đến như vậy, thông minh, học hành tử tế nhưng đến cuối cùng tôi lại phải ôm đứa con đỏ hỏn vào nhà nghỉ với vỏn vẹn 500 nghìn đồng trong túi. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở huyện vùng sâu. Dù gia đình nghèo khó...