Đức ông chồng yêu quý ơi, đừng để sự vô tâm cướp đi vợ con mình
Đàn ông các anh đừng có mà nghĩ chuyện gì trên đời cũng là bình thường, kể cả chuyện làm chồng.
Tôi thấy nhiều anh đàn ông coi việc không đưa được đồng nào về cho vợ là chuyện bình thường. Có anh còn nói giọng đầy tự hào là vợ vẫn yêu, vẫn nhét thêm tiền vào ví và các anh hài lòng với cuộc sống như vậy,
Rồi có anh mà đưa được tiền cho vợ, thì cũng chỉ đủ cho sinh hoạt phí hàng tháng. Sau đó, các anh coi thế là hết nghĩa vụ. Nếu vợ có kêu ca là thiếu tiền mua sữa cho con hay không đủ tiền thuê nhà, thì các anh cáu gắt, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Tôi hỏi câu này các anh đừng giận, các anh đóng vai trò gì trong gia đình vậy? Sao các anh không ở một mình để đỡ phải lo cho ai hết? Người phụ nữ ấy là vợ anh, đứa bé ấy là con anh, anh không có trách nhiệm, thì anh trách nhiệm được với ai? Anh gánh vác được cái gì cho đời đây?
Nhan nhản đàn ông “nhác việc nhà”.
Các anh còn mạnh miệng bảo: “Tôi như thế là tốt lắm rồi, ngoài kia đầy rẫy những thằng gái gú kìa”. Ơ thế chuyện anh chung thủy với vợ con là chuyện bất thường hay sao? Những gã đàn ông ăn no rửng mỡ mới là bình thường à? Vợ anh cũng chỉ biết đến chồng đến con, anh nghĩ thế nào nếu cô ấy dám nói thẳng vào mặt anh rằng anh mà vớ vẩn là tôi đi tìm thằng khác?
Rồi đến việc chăm con. Đàn ông các anh tự vỗ ngực “Tôi bế con cho một lúc là tốt lắm rồi, còn đâu việc nhà không phải của đàn ông”. Vậy anh cho tôi hỏi, việc nhà là việc gì, nhà là nhà ai? Các anh không phải ăn chắc, không phải giặt quần áo chắc? Hay các anh nghĩ mình là khách trọ, đang sống ở khách sạn nên không phải làm gì? Con anh, anh chăm, sao anh lại đi cò kè, so bì với vợ? Một mình cô ấy có tự đẻ được con không? Tôi thấy thật buồn cười khi các anh về nhà có hoặc không là việc nhà. Nếu có làm thì cũng hay kể công như kiểu bố thí cho vợ vậy.
Video đang HOT
Đàn ông hay có một câu nói “bất hủ”, đó là: “Cô xem trên đời này, có thằng chồng nào đi làm về còn rửa bát cho cô không?”. Ơ các anh hay nhỉ, vợ chồng lương thưởng ngang nhau, thời gian làm việc cơ quan cũng 8 tiếng một ngày, thế mà giúp vợ chút việc cỏn con cũng ngồi kể công. Các chị vợ cũng ngừng việc ca ngợi đó là một cái gì lạ lùng, hiển hách lắm. Đó là chuyện bình thường, đàn ông có gia đình phải làm. Đơn giản vậy thôi!
Đàn ông vô tâm làm đàn bà đau khổ
Nói đi nói lại, thôi thì nói thẳng ra là đàn ông các anh vô tâm lắm. Tôi thấy có nhiều chị phụ nữ trước khi lấy chồng cũng là tiểu thư danh giá không phải động tay động chân vào việc gì, nhưng lấy chồng về rồi từ việc con cái, bỉm sữa cũng đảm đang như ai. Rồi có những người bỏ cả việc để ở nhà chăm con, chịu cảnh già nua, xấu xí đi cũng chỉ để vun vén cho tổ ấm. Có người dù kinh tế khó khăn, cả năm chả được mua cái váy đẹp cho bằng bạn bằng bè, cũng chỉ dám trách “số phận hẩm hiu” chứ có bao giờ dám ca thán trước mặt chồng…? Rõ là phụ nữ nên bao nhiêu cái khổ, cái tủi, cái nhục đều vơ lấy hết về mình. Thế nên cái ích kỷ, vô tâm của các anh mới có cơ hội trỗi dậy mạnh mẽ.
Tôi hỏi các anh, phụ nữ không phải là người à, mà không đau ốm, mệt mỏi. Vợ mang bầu ốm nghén thì các anh coi đó là “rách việc, nũng nịu, làm quá”, động một cái vợ không đáp ứng nhu cầu thì các anh lên mạng “chăn rau”. Khi vợ đẻ con, con khóc đêm thì anh cho là “quấy quả”, thế vợ anh ngồi vò võ một mình bế con cả đêm anh có biết thương không?
Tôi thì tin các anh lấy vợ vì tình yêu. Nhưng qua giai đoạn ấy, các anh nghĩ rằng thế là xong. Xin thưa là chẳng có tình yêu nào tồn tại được mà không có tình thương và trách nhiệm cả. Bao nhiêu người phụ nữ uất ức, chán trường vì gia đình, vì chồng đã ôm con tự vẫn đấy. Sự vô tâm của các anh có thể giết chết vợ con mình, các anh biết không? Đừng để đến khi quá muộn…
Chẳng phải cái gì cao siêu đâu, hãy dành nhiều thời gian chăm sóc vợ con, hãy lau mồ hôi khi cô ấy nấu ăn, hãy ôm cô ấy một cái thật nhẹ mỗi khi gió về, hãy dành thời gian đưa vợ con đi chơi mỗi dịp cuối tuần, hãy cùng cô ấy làm việc nhà, bao khó khăn, vật vã, chia đôi cũng đỡ nặng gánh hơn… Người ta vẫn bảo, muốn đi nhanh thì đi một mình, còn muốn đi xa thì đi cùng nhau. Vợ chồng cũng chỉ cần như thế thôi!
Theo Emdep
Nhìn cuộc hôn nhân của bố mẹ, tôi kinh hãi không dám nghĩ đến chuyện lấy chồng
Mẹ tôi là người phụ nữ điển hình với hầu hết các nhược điểm điển hình của người phụ nữ Việt Nam. Trong số đó nổi bật nhất là khả năng tự biến mình thành nạn nhân thống khổ nhất có thể.
Bố mẹ tôi đều đã già U60 hết cả. Mẹ tôi là người hơi ảo tưởng, với ngôn ngữ bây giờ là thuộc tuýp thích ngôn tình, lúc nào cũng sắm cho mình vai bi kịch từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn. Bố tôi thì thuộc tuýp vô tâm, lười việc nhà... như một mẫu điển hình đàn ông Việt dễ gặp. Có thể vì những chuyện gì đó từ trước khi tôi sinh ra hoặc khi tôi chưa nhận thức được giữa bố với mẹ tôi nên mẹ tôi mới thành người tính khí đáng ngại như thế này, tôi đoán vậy.
Hiện trạng cụ thể của mẹ tôi là: luôn ghen tuông, hư cấu là bố tôi tằng tịu với đủ loại người, từ bà đồng nát tới cô đồng nghiệp. Đến mức hồi tôi lớp 5 hay lớp 6 gì đó, vợ cùng chồng cô đồng nghiệp phải tới tận nhà nói chuyện, giải thích. Mẹ tôi lúc đó dẫn tôi ra ngoài rồi nhồi nhét vào đầu tôi câu chuyện hoang đường rằng cô đó là vợ hai của bố tôi, có 2 con trai...Tất nhiên tôi rất sốc! Một đứa trẻ ranh 9 tuổi là tôi đã phải đi dò hỏi bà ngoại, bà nội một vài người bác thân quen xem chuyện đó có đúng không. Kết quả hồi đó là không, bây giờ vẫn là không có gì.
17 năm sống cùng bố mẹ tôi mà hầu như số ngày yên ổn đếm trên đầu ngón tay, còn lại là triền miên chửi bới, cãi vã, đơm đặt thêu dệt, nguyền rủa bằng đủ lời lẽ độc địa với nhau. Hầu hết là mẹ tôi, bố tôi cáu thường đập đồ và chửi bậy.
Tôi dị ứng với những chuyện mẹ tôi thêu dệt về bố tôi, dị ứng với cả cách mẹ tôi tọc mạch vào chuyện nhà người khác, cách mẹ tôi đánh giá mọi người hay các mối quan hệ xung quanh.
Tôi thấy ghét cay ghét đắng cách cư xử đó. Mỗi lần nghe mẹ tôi nói, máu tôi như sôi lên, đầu tôi ong ong, tôi không thể kiềm chế cơn giận dữ của mình. Trước đây, đi kèm với những trận cãi vã đồ sát nhau bằng ngôn ngữ của mẹ tôi, tôi cũng được hưởng tí cơm thừa canh cặn đủ để gọi là bạo hành tinh thần suốt hơn 20 năm - tinh hoa của mẹ tôi. Tôi vẫn chịu đến giờ, cho dù tính khí tôi cũng hơi nóng nảy và dễ điên hơn bình thường một chút.
Nhưng mẹ tôi càng ngày càng làm tôi mệt mỏi!Tôi chỉ muốn ông bà sống với nhau, hoặc không sống với nhau một cách vui vẻ mà mẹ tôi có vẻ không muốn điều này. Sinh viên tôi cũng đi làm từ sớm, cố gắng tự lập nhất có thể. Ra trường xin việc không lăn tăn, không phụ thuộc ai.
Đến giai đoạn này, mẹ tôi lại chuyển qua một trạng thái khác, bà không muốn tôi tỏ ra quan tâm đến bố tôi. Tôi mừng tuổi ông bà thì được năm đầu tiên còn vui vẻ. Năm thứ 2 bà lao ra vạch phong bì của ông kiểm tra xem bao nhiêu tiền cho dù tôi đã cố ý cho bà nhiều hơn, sau đó là chuỗi ngày rên rỉ cốt để tôi không cho tiền ông nữa.
Càng về sau tôi càng làm được tiền, tôi mua sắm cho mẹ tôi rất nhiều vì một phần tôi muốn bù đắp, muốn mẹ tôi sống vui vẻ hơn, ngưng kêu la bới móc, bịa đặt. Phần rất nhỏ tôi thỉnh thoảng mua cho bố tôi. Nhưng, trời ơi, mẹ tôi thấy thế vẫn quá nhiều với bố tôi, mẹ tôi nghiến răng, mẹ tôi bịa chuyện bố tôi mang đồ cho các con abc nào đó ngoài kia. Tôi nói rằng, bây giờ quan trọng là sống vui vẻ, khỏe mạnh, ba chuyện tiền nong nhỏ lẻ, quà cáp kia không quan trọng. Nhưng nói lý mẹ tôi không bao giờ nghe, lý của mẹ tôi là: "Tất cả công sức nuôi mày là do tao, bây giờ mày chỉ được phép cung phụng tao, bố mày khốn nạn với tao" (Mẹ tôi lại tự viết bi kịch cho đời mình!).
Bố tôi mắc cái tội mà rất nhiều đàn ông mắc: vô tâm, giúp bạn trong lúc gia đình còn khó khăn, kiếm ít tiền hơn vợ, lười việc nhà. Nhưng tôi vẫn thương bố tôi khi sống với bà lâu thế. Nhìn mẹ tôi mà tự nhiên tôi kinh sợ phụ nữ, kinh sợ những ai hay than vãn, sợ cả những cuộc hôn nhân nhiều đay nghiến hơn là hạnh phúc, dù tôi chưa từng biết đến tình yêu là gì.
Theo Emdep
"Bảo bối thần kì" giúp vợ trị anh chồng lười siêu cấp Còn chưa kịp thấm cái dư vị ngọt ngào của tuần trăng mật, nàng đã phải ngậm ngùi cho cái số kiếp của mình khi chàng "hiện nguyên hình" là một anh chồng lười "có đẳng cấp"... Ngày theo chàng về dinh, nàng cười tươi lắm, cứ nghĩ rằng mình vừa có được một "báu vật" mà biết bao cô gái xinh đẹp...