Đưa vợ đi đẻ xong chồng vội vã chạy về với nhân tình
An cầm điện thoại lên xem tưởng chồng nhắn tin hỏi han mình nhưng hóa ra lại là bức ảnh kinh hoàng ấy.
Anh lấy vợ được hơn 2 năm, cô la con gai cua ban thân me, biêt tinh cam ma cô danh cho minh tư lâu nhưng luc đo đang co ngươi yêu nên anh không đê tâm lăm. Sau khi biêt anh va ngươi yêu chia tay, me anh va me An cang vun ven thêm cho hai ngươi.
Chiêu long me, cung biêt minh chăng thê yêu thêm ai khac đươc nưa, anh châp nhân lây An vê đê hi vong bơt cô đơn. Cươi nhau đươc hơn 1 năm thi An co bâu. Gia đinh anh vô cung sung sương va hanh phuc vơi sư xuât hiên cua đưa tre nay, An vui lăm, anh cung mưng.
Tư ngay đo, anh cô găng đôi xư vơi An tôt hơn trươc, không con hơ hưng va vô tâm vơi cô. Thê nhưng, co le ông trơi đa thư thach anh chăng, khi An gân đên ngay đe thi anh nhân đươc tin nhăn cua ngươi yêu cu hen găp. Hoa ra, cô ây đa trơ vê nươc, biêt minh đa co gia đinh không nên như thê nhưng anh không thê nao quên đươc cô ây.
Thây ngươi yêu guc xuông ban khoc nưc nơ ma long anh như tan nat, phai chăng, cô ây noi đươc nhưng lơi đo sơm hơn thi cuôc đơi anh bây giơ đa không kho khăn đên thê. Anh cư tương răng minh đa quên đươc cô nhưng không, chi la anh cô găng giâu đi ma thôi. Hai ngươi lai quay lai vơi nhau như chưa tưng co chuyên gi xay ra.
An nhận ra sự đổi khác trong ánh mắt của anh nhưng cô không biểu lộ gì, thời khắc cuôi thai ky rất quan trọng, An không muốn con xảy ra vấn đề gì. Ngay An xach lan đi đe, chồng vừa thu xếp được phòng bệnh cho cô xong vội vội vàng vàng nói cơ quan bận họp nên phải về gấp nhưng thực ra là anh muốn chạy về nhà hàn huyên cùng nhân tình của mình.
Cả tối hôm đó 2 người họ ở bên nhau mà không hề biết rằng An đã sinh con trai, me tron con vuông, cô nhắn tin báo với chồng để anh vào thăm mẹ con cô. Nhưng người đọc được tin nhắn lại là nhân tình của anh, nhân lúc anh đang ngủ liền lén chụp một bức ảnh giường chiếu của 2 người rồi gửi sang.
An cầm điện thoại lên xem tưởng chồng nhắn tin hỏi han mình nhưng hóa ra lại là bức ảnh kinh hoàng ấy. Cô không thể ngờ trong lúc thập tử nhất sinh, lúc mà cô đau đớn tưởng chừng như muốn chết đi ấy, chỉ hi vọng chồng có thể ở cạnh mình lúc đó. Vậy mà, hóa ra anh lại nói dối cô, chạy sang nhà bạn gái cũ, nhân tình hiện tại của anh để hàn nguyên và chăn gối như thế này sao?
Bụng dưới của An đau nghẹn lại, vết rách từ chỗ sinh vẫn còn rất đau nhưng không thể nào so sánh được với nỗi đau trong tim An lúc này. Cô cứ tưởng rằng suốt 2 năm qua tình cảm của chồng với bạn gái cũ đã cạn sạch, cô cứ tưởng rằng anh đã có thể dành 1 vị trí nhỏ để dung nạp hình bóng của cô.
Vậy mà, tất cả chỉ là công dã tràng sao? Tất cả mọi chuyện… đều chẳng là gì so với tình cảm với cô bạn gái 7 năm ấy. Được thôi, nếu đó là quyết định của anh thì An đồng ý, cô cũng đã quá mệt mỏi rồi, cũng không muốn phải chịu thêm tổn thương nữa. Cố lết mình ra khỏi giường rồi bế con lên, An gục xuống ôm chặt con khóc nấc lên.
Video đang HOT
(ảnh minh họa)
Cô không biết mình phải làm gì lúc này nữa, tình yêu của cô với chồng dường như đã chấm dứt kể từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó rồi. Nhưng… còn đứa bé này thì sao? Nó còn mới được sinh ra, còn chưa thấy mặt bố nữa. Cô không biết liệu sau này lớn lên con có giận mình vì đã quyết định như thế không? Ôm con vào ngực, An xách balo tã lên vai rồi bắt taxi đi tới một nơi mà chỉ có cô biết.
Xem điện thoại không thấy tin nhắn gì của An, nghĩ vợ chưa đẻ nên hôm sau chồng mới vào thăm để rồi thấy phòng bệnh trống không. Rõ ràng hôm qua anh còn đưa cô vào chính căn phòng này cơ mà, níu tay vị bác sĩ đứng bên phía đối diện, anh hỏi:
- Bệnh nhân nằm ở giường này hôm qua đâu rồi ạ.
- Sinh xong nên làm đơn xuất viện sớm rồi nhé.
- Sinh xong? Từ bao giờ? Sao tôi không biết chuyện này.
- Tối hôm qua, hình như lúc 12 giờ đêm gì đó. Vợ anh sinh hay không mà còn không biết lại đi hỏi tôi là sao?
- Tôi… tôi, không thể nào?
Nghe tin vợ đã đột ngột xuất viện mà không báo cho mình lấy nửa lời thì chồng hoảng hốt, anh cầm điện thoại gọi cho cô thì thấy báo thuê bao, gọi sang nhà bố mẹ vợ thì không ai bắt máy cả.
Chẳng nghĩ được gì chồng bèn chạy sang nhà vợ hi vọng cô đang ở đấy thì bố mẹ em lại khóa trái cửa không cho anh vào. Mẹ anh đứng trong nhà sang sảng mắng:
- Mày còn về đây tìm vợ con mày làm cái gì? Sao không đến ngủ với cái con bạn gái cũ của mày luôn đi. Uổng công cái An nó thật lòng yêu thương mày rồi để mày trả ơn nó như thế. Thôi anh đi đi, nhà tôi sẽ tự nuôi dưỡng đứa trẻ này.
- An… An ơi… An ơi em đừng như thế nghe anh nói đi mà An.
Thế nhưng mặc cho chồng có kêu gào thế nào cũng chẳng ai đáp lời cả, anh gục xuống trước cửa nhà tưởng chừng muốn chết đi. Vợ anh sao lại biết chuyện này cơ chứ, chẳng nhẽ là do cô ấy làm, cô ấy muốn phá hoại hạnh phúc gia đình anh để chen vào sao? Trời ơi, anh không biết mình đang làm gì lúc này nữa.
Theo Mộc Miên /Phununews
Mười năm nghĩa tình chẳng bằng một cơn say nắng chóng vánh...
Bao giông gió cuộc đời chúng tôi đã cùng vượt qua, giờ lại không chịu nổi một cơn gió nhẹ? 10 năm nghĩa tình sao lại không thể bằng một cái nhìn hờ hững của kẻ thứ ba?
Tôi và chồng gặp và yêu nhau từ năm hai đại học. Thời thanh xuân ấy, chúng tôi chẳng có gì nhiều ngoài tình yêu và thời gian dành cho nhau. Tình yêu thời sinh viên mà, không danh lợi, chẳng màng giàu sang. Vì vậy mà những thời khắc ấy đẹp đến mức dù sau này đã phải trải qua điều gì, tôi cũng chưa khi nào quên được.
Khi ra trường, cả tôi và anh đều gặp không ít khó khăn. Tôi tìm được một việc tương đối khá. Không may mắn được như tôi, anh loay hoay tìm hoài chẳng được việc. Không những thế, thời gian đó mẹ anh mắc bệnh nặng, phải liên tục nhập viện trong thời gian ngắn. Nhà anh một phen lao đao khi phải bán không ít đất đai chạy chữa cho mẹ. Tôi chẳng giúp được gì nhiều cho anh, chỉ biết hằng đêm vào giúp anh chăm mẹ, lo toan cho những đứa em còn đi học của anh.
Tôi còn nhớ, những ngày tháng bão bùng không thể bình yên ấy, anh đã từng hứa sẽ bên tôi cả quãng đời về sau...
Những ngày tháng bão bùng không thể bình yên ấy, anh đã từng hứa sẽ bên tôi cả quãng đời về sau... - Ảnh minh họa: Internet
Một năm sau đó, bệnh tình của mẹ anh cũng thuyên giảm, anh cũng tìm được việc ở công ty nước ngoài có tiếng. Anh cầu hôn tôi vào một ngày mùa hạ, kỷ niệm 3 năm chúng tôi yêu nhau. Hai năm đầu của hôn nhân tôi như sống trong hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng đến năm thứ 4, mọi chuyện lại trở nên nặng nề khi tôi vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Chạy chữa gần một năm trời, cả tôi và chồng đều đuối sức khi không tìm được nguyên nhân
Tôi từng tuyệt vọng mà nói với anh, nếu tôi không thể có con, thì hãy để tôi ra đi. Tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ khổ sở của chồng tôi khi ấy. Anh chỉ nắm tay tôi, đầu cúi xuống khó nhọc, nói mãi một câu "không thể". Mãi đến năm thứ 5 bên nhau, sinh linh bé bỏng ấy mới chịu đến với chúng tôi. Vợ chồng tôi ôm nhau khóc nức nở nơi bệnh viện như đón nhận một phép mầu của thượng đế. Ngày con chào đời, tôi cứ ngỡ, sóng gió đã qua rồi, chúng tôi từ giờ sẽ chỉ bên nhau những ngày bình yên. Mà nào có ngờ, bão tố bây giờ mới bắt đầu, đủ sức cuốn phăng hết thảy tình nghĩa suốt 10 năm dài mặn nồng...
Khi con tôi tròn 1 tuổi, chồng tôi bắt đầu có những chuyến công tác xa nhà. Thậm chí có khi cả mấy tháng dài anh mới về thăm vợ con. Sự nghiệp của anh vào thời điểm đó đầy triển vọng. Tôi biết đây là cơ hội tốt của anh nên chưa khi nào trách móc anh luôn bận rộn. Tôi vẫn cố gắng một mình chăm con nhỏ rồi lại vui tươi đón anh về sau những chuyến đi dài. Đến năm thứ 10 khi bên nhau, vào dịp kỷ niệm 10 năm quen nhau, anh bảo với tôi phải sang công ty mẹ ở Singapore họp hành công việc. Tôi vì muốn tạo bất ngờ cho anh mà bồng con sang tận nơi cùng anh ăn mừng. Tôi nào có ngờ, chả có họp hành gì cả, tất cả lại là một chuyến đi chơi của anh và cô đồng nghiệp xinh đẹp.
Cảm giác của tôi lúc đó, chắc không ít đàn bà ngoài kia dễ dàng thấu hiểu. Đàn bà bị bội bạc hóa ra lòng dạ đều như nhau, như rách toạc hết tim gan. Tôi đứng giữa thành phố xa lạ, tay bồng con mà tim như chết đi...
Tôi đứng giữa thành phố xa lạ, tay bồng con mà tim như chết đi... - Ảnh minh họa: Internet
Tôi ôm con bay về nước, chỉ nhắn một dòng tin cho anh. Bảo rằng, kỷ niệm 10 năm bên nhau, mong anh mau về sớm. Chồng tôi đương nhiên không hay biết. Chỉ đến khi anh thấy cuốn vé máy bay của tôi khi sang Sing tôi đặt trong phòng làm việc của anh, chồng tôi mới quỳ gối cầu mong tôi tha thứ. Anh nói với tôi, đó là một cơn say nắng khi tháng ngày xa vợ con quá dài. Tôi đã hỏi anh, anh có bao giờ nghĩ tôi đã mỏi mệt nhường nào khi một mình nuôi con nhỏ? Anh không trả lời, chỉ mãi nói câu xin lỗi.
Lòng dạ đàn bà vốn yếu mềm hơn lý trí và lời nói của họ. Ngày trước, khi lấy chồng còn có thể nói câu chỉ cần chồng ngoại tình là bỏ chẳng tiếc. Nhưng giờ tôi đã là vợ, là mẹ, tôi nào có đủ sức bỏ đi 10 năm nghĩa tình kia. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, một người đàn bà còn đủ lòng dạ yêu thương chồng để thứ tha cho anh. Tôi tự tin vào những năm tháng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao bão tố. Tôi tự tin vào những hy sinh và tận tụy của mình.
Nhưng nào có như tôi nghĩ. Chồng tôi không thể vứt bỏ được thứ tình cảm anh từng xem là "chỉ là một cơn say nắng". Anh nói với tôi, anh không thể quên người phụ nữ đó. Anh van xin tôi hãy tha thứ cho anh, anh không thể là anh của ngày trước. Tim tôi như chết lặng. Sao lại là lúc này, khi bao giông gió cuộc đời chúng tôi đã cùng vượt qua, giờ lại không chịu nổi một cơn gió nhẹ? 10 năm nghĩa tình sao lại không thể bằng một cái nhìn hờ hững của kẻ thứ ba?
Tôi không hay, đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ thì dù là 10 năm, 20 năm hay cả cuộc đời thì với anh ta cũng bằng không. Những thứ tha, tận tụy mà bạn rút hết cả ruột gan để cho đi cũng không giữ nổi người đàn ông đã không còn lòng dạ với bạn. 10 năm với tôi như cả một đời, còn đối với anh lại như một cái chớp mắt nhẹ tênh. Lời hứa hẹn nơi giông bão ngày ấy cũng trôi theo tháng năm bình yên.
Tôi mất chồng. Mười năm thanh xuân của tôi lại thua vài tháng chóng vánh của nhân tình...
Theo Phununews
Mẹ mất mà không có tiền mua vé về chịu tang Thế rồi tối vừa ăn cơm xong thì Hằng nhận được điện thoại của thằng em trai nói mẹ cô bị cảm đột ngột qua đời. Nó khóc nấc lên, kêu Hằng về ngay đi mà cô cứ ấp úng ừ mà không biết thế nào.... Hoàn cảnh gia đình khó khăn nên học xong lớp 12 Hằng phải theo người họ hàng...