Đứa trẻ bơ vơ trong gia đình
Xinh xắn, học giỏi, gia đình khá giả, luôn được mọi người xung quanh ngưỡng mộ vì thành tích xuất sắc … nhìn bề ngoài, không ai nghĩ Lê Thu Giang (Hải Phòng) thường xuyên phải đấu tranh để chống lại ý nghĩ muốn chết.
Những câu chuyện về khủng hoảng tuổi vị thành niên được ghi nhận khắc hoạ các bi kịch không lối thoát của người trẻ trong gia đình. Những tiếng kêu cứu thảm thiết từ trong tổ ấm, phần nào lý giải, vì sao con số người trẻ chọn tự tử lại lên đến có số báo động như vậy.
Không biết chia sẻ cùng ai
Ngay từ khi học cấp 2, Giang đã có ý định tự tử bởi quá nhiều ấm ức mà em không thể chia sẻ cùng ai.
“Em muốn chết, không phải vì bố mẹ em không quan tâm đến em, không phải vì em học dốt, không phải vì nhà nghèo…” – Giang mở đầu câu chuyện bằng chất giọng trầm, rắn rỏi. Cái rắn rỏi của một cô bé sớm phải gồng mình che giấu những nỗi buồn.
Ngay từ khi học cấp 2, Giang đã có ý định tự tử bởi quá nhiều đau khổ, ấm ức mà em không thể chia sẻ cùng ai. (Ảnh minh hoạ)
Mới 13 tuổi Giang đã đi học xa nhà. Lên cấp 3, em là người duy nhất trong huyện đỗ vào trường chuyên của tỉnh, đi trọ học. Năm học nào cũng làm lớp trưởng, em trở thành “hình mẫu” trong mắt mọi người. Càng lớn em càng chịu nhiều áp lực từ kỳ vọng của bố mẹ. Bất hạnh thay, kỳ vọng ấy khiến em càng cảm thấy cô đơn, trống rỗng.
Video đang HOT
Nỗi ám ảnh lớn nhất của Giang là bạo lực trong gia đình. Bố mẹ yêu nhau, nhưng thường xuyên xung đột vì bố em ham cờ bạc. Bố là người cộc tính, hay nóng giận, nên luôn luôn thường trực những lời mắng mỏ nghiệt ngã trút xuống đầu mấy mẹ con.
Ký ức sâu đậm nhất về tuổi thơ trong em là hình ảnh em cô độc, bất lực đứng nhìn bố mẹ cãi vã nhau qua ô cửa…
“Từ hồi mẫu giáo, trong ký ức của em đã hằn sâu cảnh bố mẹ đánh chửi nhau, quăng quật đồ đạc ngoài sân. Cãi vã trong nhà như cơm bữa. Bà nội buồn chán, thường xuyên bỏ đi khỏi nhà, chính em là người lao đi tìm bà. Mẹ em khóc lóc và có ý định tự tử. Bà em cũng vậy… Chính vì thế, ý nghĩ tự tử cứ lởn vởn trong đầu em” – Giang tâm sự.
Giang kể, nhiều đêm em buồn, khổ, khóc đến lịm người đi nhưng không ai biết. “Em tự nhủ, không được khóc nữa, nếu không mình sẽ mù mất, nhưng không được. Nhưng sáng hôm sau, tỉnh dậy, em lại đến lớp gượng cười bảo với mọi người, mắt sưng húp có lẽ là do thức khuya quá…” – Giang kể.
“Ước gì bố mẹ đã tin con”
Dằn vặt rất nhiều vì những chuyện trong gia đình, nhưng Giang luôn tự an ủi dù có như thế nào thì bố mẹ vẫn yêu em, làm tất cả vì em.
“Em thường tự nhủ mình còn may mắn hơn nhiều người, rằng bố mẹ vẫn đang cố gắng dành những điều tốt nhất cho mình, nên mình phải cố gắng sống tốt nhất. Nhưng đến một ngày em nhận ra bố mẹ không tin tưởng em như em nghĩ. Lần ấy, em đánh mất chiếc đồng hồ đeo tay chỉ vì không nhớ nổi đã để nó ở đâu. Em đã giải thích, nhưng bố mẹ không tin, gặng hỏi, chì chiết như thể em đã làm điều gì sai trái. Những lời cay độc, sự nghi hoặc của bố làm em rất sốc, bởi từ trước đến nay, em luôn là đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Phải bao nhiêu năm sau năm sau em mới có thể nghĩ rộng ra cho bố mẹ được”.- Giang tâm sự.
Rất nhiều năm liền, niềm tin của Giang vào bố mẹ bị lung lay. Cô bé càng thu mình lại.
Tự nhận mình là tuýp người “thinking – luôn suy nghĩ và phân tích, sống lý trí và mạnh mẽ”, song Giang không phủ nhận, em đã nhiều lần bị đắm chìm trong cảm giác cô đơn, lo sợ và gần như tuyệt vọng.
Cô bé nhớ lại: “Những cơn khủng hoảng cứ trở đi, trở lại trong em. Nhiều khi em tưởng như mình có thể phát điên, nhưng chẳng thể chia sẻ cùng ai. Là lớp trưởng, học giỏi, em có nhiều bạn, nhiều mối quan hệ, nhiều người yêu quý, nhưng không ai thực sự hiểu được em phải trải qua những gì. Em nghĩ đến việc chết đi bằng cách uống thuốc ngủ, hoặc nhảy xuống sông. Nhiều lần em đã ra ngồi ở bờ sông tìm cơ hội nhảy xuống, nhưng lại sợ vì giáp mặt người làng. Em sợ, nếu em chết như vậy, cả gia đình sẽ bị mang tiếng”…
Theo VNN
Yêu thương sao quá mong manh
Khi anh đã quyết định buông tay thì em chẳng còn lý do gì để tiếp tục cố gắng.
Em vẫn tin vào cái điều mà người ta gọi là "duyên phận". Duyên phận đã mang anh và em đến bên nhau, rồi chính nó lại là lý do khiến hai đứa mình phải xa cách. Chẳng thể trách cứ ai được, khi mà lúc này đây cả hai chúng ta đều đã chấp nhận đầu hàng với số phận. Thế mới biết, đôi khi người ta chia tay không phải vì hết yêu nhau, mà bởi họ không còn cách nào để ở bên nhau được nữa.
Em là một tín đồ của những bộ phim Hàn Quốc, và có lẽ vì xem phim quá nhiều nên em cứ hay mơ mộng viển vông. Em vẫn luôn nghĩ rằng tình yêu nào cũng đầy chất phiêu lưu và thơ mộng. Tưởng rằng, đã yêu là sẽ đấu tranh đến cùng để được trọn đời trọn kiếp ở bên cạnh nhau. Thế nhưng, cuối cùng thì em cũng hiểu ra một điều vô cùng đơn giản: đời không như là mơ và người em yêu cũng chẳng giống như những chàng trai luôn sẵn sàng hy sinh vì người mình yêu trong các bộ phim Hàn lãng mạn ấy.
Lòng em không thôi xót xa mỗi khi nhớ lại từng lời anh đã nói lúc nắm tay em đi dạo trên con đường ngập tràn những chùm hoa bằng lăng màu tím biếc. Còn chưa đi hết một mùa, vậy mà sao khoảng thời gian vừa qua đối với em cứ dài đằng đẵng. Yêu thương bỗng chốc vụt tan, chỉ còn để lại chút dư âm khiến trái tim cứ ngày đêm đau nhói. Lúc bắt đầu yêu nhau, em không nghĩ rằng tình yêu của chúng mình lại mong manh đến thế. Giống như ngọn nến nhỏ bé đứng trước gió, cuối cùng thì cũng tắt lịm, chỉ còn lại một cột khói, khét lẹt và ám ảnh. Dẫu biết rằng cuối cùng cột khói ấy cũng tan, thế nhưng những ảo ảnh về đốm lửa kia thì vẫn luôn còn mãi.
Ngày xưa anh đã hứa hẹn thật nhiều (Ảnh minh họa)
Ba tháng trôi qua, chắc anh đã quen với việc chúng ta không còn là người yêu nữa. Còn em, thỉnh thoảng vẫn cứ tần ngần ngồi nhìn điện thoại. Biết là sẽ chẳng có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ số điện thoại được lưu dưới cái tên "my honey", thế nhưng chẳng hiểu sao em vẫn cứ ngóng chờ. Rất nhiều lần em đã lục lọi danh bạ điện thoại để tìm đến cái tên quen thuộc ấy, nhưng rồi lại tự ngăn được ngón tay mình nhấn nút gọi đi. Những giọt nước mắt buồn bã rơi mãi rồi cũng cạn... Em tự nhủ với bản thân mình rằng không được làm phiền đến cuộc sống của anh.
Em không hề trách bố mẹ anh vì họ đã cố tình ngăn cản. Có chăng, em chỉ buồn bởi vì không ngờ người mình từng yêu thương suốt hai năm trời lại quá dễ buông xuôi. Sóng gió đến, anh buông tay em rồi bỏ chạy, để lại riêng mình em đứng đó, hụt hẫng, vỡ tan... Em đã định chọn cách đấu tranh để giành lấy hạnh phúc, thế nhưng cuối cùng lại phải ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ bước quay đi. Còn lý do gì để mà đấu tranh nữa, khi chưa lâm trận anh đã vội vã đầu hàng. Anh "ngoan ngoãn" nghe theo lời bố mẹ để rồi chối bỏ em, chối bỏ đứa con gái "không hợp tuổi" cùng với tình cảm suốt bao năm tháng mặn nồng.
Anh vội vã buông tay, bỏ lại mình em cô độc (Ảnh minh họa)
Trách cuộc đời đối xử với em cay nghiệt, hay nên trách anh đã tàn nhẫn buông lơi? Thà rằng ngay từ đầu anh đừng cố tình làm trái tim em rung động, vậy thì lúc này đây em đã chẳng phải khổ sở chống đỡ với nỗi đau đớn của một mối tình không trọn vẹn gây ra. Yêu thương cũng chỉ đến thế mà thôi, tất cả những lời hứa, những hẹn thề rồi cũng theo gió theo mây mà bay đi mất. Trời hôm nay nhiều gió quá, nghe người ta kháo nhau rằng có một trận bão sắp về. Ước gì cơn bão ấy có thể giúp em cuốn phăng đi thật xa tất cả mọi ký ức về anh thì hay biết bao nhiêu nhỉ.
Em đã dặn lòng mình rằng sẽ thôi không muộn phiền về những điều mang tên anh nữa. Thế nhưng chẳng có ngày nào kỷ niệm không hành hạ tâm trí của em. Rồi em sẽ quên, rồi em sẽ bắt đầu một hạnh phúc mới, một thứ hạnh phúc mà ở đó sẽ chẳng xuất hiện hình bóng của anh. Em sẽ yêu thương, sẽ sống hết mình vì người ấy, bởi lần duy nhất bị trải qua tình yêu không trọn vẹn đã khiến em học được rất nhiều điều.
Theo Eva
Một đời cô độc chỉ vì "yêu" Có những người phải sống trong cô độc trọn đời chỉ vì bi kịch của lần "yêu" đầu ám ảnh. Ám ảnh số "sát phu" vì chồng chết trong đêm tân hôn Nhìn vẻ đẹp đằm thắm của Thương không ai là không chạnh lòng xót thương cho một người phụ nữ hồng nhan bạc phận. Ở cái tuổi gần 40, Thương vẫn...