Đưa tang chồng nhưng tôi không thấy đau khổ
Chồng mất, đưa tang chông nhưng tôi không đau khổ, nước mắt rơi cũng vì hạnh phúc đã cùng anh thành vợ chồng và tiễn anh đến bước cuối cuộc đời.
ảnh minh họa
Chi co điêu, đám cưới và đám ma diễn ra quá nhanh làm dấy lên vô số lời đồn thổi không hay. Người thương thì tội nghiệp tôi, tình duyên lận đận, chồng ung thư mà không biết. Kẻ ghét thì bảo tôi số sát chồng, cưới ba hôm đã hại chết con nhà người ta. Nhưng đó là tình yêu vĩnh cửu duy nhất tôi dành tặng anh.
Tôi va chông gặp nhau lần đầu trong bệnh viện. Khi ây, tôi vào chăm mẹ ốm, còn anh một mình đi xét nghiệm. Lần đầu tiên tôi trông thấy anh cũng là lúc anh vật vã trong tuyệt vọng vi thấy chẩn đoán “K” trong hồ sơ bệnh án. Chứng kiến một người đàn ông vạm vỡ rơi nước mắt quả thật rất đau lòng. Ngay từ giây phút đó, tôi đã nảy sinh tình cảm kì lạ nhưng chăc chăn không phải là sư thương hại.
Thấy anh tới lui bệnh viện một mình, tôi nghĩ anh có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng hóa ra anh giấu gia đình để âm thầm điều trị. Tôi luôn bắt gặp gương mặt u sầu xám xịt của anh lúc nằm trên giường đợi vô vàn thủ tục xét nghiệm rườm rà.
Nhưng một lần bât chơt gặp anh ở quán cà phê, tôi lại thấy anh cười rạng rỡ không phảng phất chút ưu tư bên gia đình. Tôi càng cảm phục và quý mến anh vì nghị lực sống. Nếu là tôi, ngay khi biết mình mắc ung thư, có lẽ tôi đã ngã quỵ để mặc mọi người lo lắng.
Tôi chủ động làm quen, ban đầu tôi chỉ muốn bắt chuyện cho đỡ buồn những ngày chăm mẹ (mẹ tôi cũng mắc ung thư), nhưng sau đó tôi lại thương mến anh nhanh chóng đến mất kiểm soát. Nằm trên giường bệnh mà anh vẫn hài hước, lạc quan yêu đời.
Video đang HOT
Do anh không lưu lại bệnh viện thường xuyên nên chúng tôi thỉnh thoảng hẹn nhau ở ngoài. Tròn 100 ngày quen nhau, tôi nhận ra mình thật sự yêu anh. Mẹ tôi là người hay chuyện đầu tiên và bà ra sức ngăn cản. Bà nghĩ tôi điên khi có mẹ ung thư rôi ma vẫn đem lòng yêu một người bi ung thư nưa.
Nhưng tôi đã yêu anh rất nhiều, và anh còn yêu tôi nhiều hơn thế. Nhờ có tôi, những triệu chứng xấu cau anh dần dần chậm lại, bác sĩ liên tục báo tin tốt. Anh mập mạp hồng hào trở lại, chúng tôi bắt đầu mơ về những hạnh phúc nhỏ nhoi.
Niềm vui kéo dài không lâu. Bệnh của anh lại trở nặng. Chúng tôi bắt đầu cuộc chiến trốn tìm. Anh tìm mọi cách lẩn trốn và chia tay tôi. Ai nấy đều hiểu anh có thể chết, và đó là một sức nặng quá lớn không nên để tôi gánh chịu.
Nhưng tôi yêu anh hơn cả điều đó. Tôi biết rồi mình sẽ khổ, cuộc đời trước mắt sẽ đầy rẫy khó khăn. Song đó là tương lai, hiện tại của tôi bây giờ là yêu anh và cần anh hơn tất cả.
Anh chiến đấu giành giật từng ngày sống với bệnh tật, còn tôi kiên trì thuyết phục để có được anh. Tôi nói với anh “Đừng lãng phí thời gian thêm nữa, thời gian anh rời xa em sẽ là bất tận, còn thời gian ở bên cạnh em chỉ có thể tính từng ngày”.
Anh nghe lời, chúng tôi quay lại yêu nhau. Bấy giờ gia đình đã biết bệnh tình của anh vì anh đã yếu đi nhiều. Nhưng chúng tôi bắt đầu đi du lịch, cùng nhau ngắm bình minh trên biển, thăm các trại trẻ mồ côi, các bệnh nhân ung thư và các em nhỏ chất độc màu da cam. Khoảng thời gian cuối, anh không hề điều trị nữa mà bỏ hết tiền vào đóng góp cho những nơi chúng tôi đến thăm.
Nhân lúc anh còn khỏe mạnh, chúng tôi đã đi studio chụp ảnh cươi. Tôi mặc váy cưới và nói dối là chỉ chụp ảnh kỉ niệm. Nhưng thật ra đó cũng là những bức ảnh cưới của chúng tôi sau này. Đó lại là một cuộc chiến nhỏ khác để kéo bằng được anh kí vào tờ hôn thú.
Tôi luôn trêu rằng anh cao giá quá, phải đợi tôi năn nỉ mới yêu, phải đợi tôi cầu hôn mới cưới. Anh khóc trong hạnh phúc “Anh muốn cưới em lắm chứ, nhưng chỉ sợ làm khổ em”. Anh thật ngốc, có được anh làm chồng, dù chỉ là một ngày thì đời tôi đã hoàn mỹ lắm rồi.
Sau ngày cưới, anh phải nhập viện và chuyển sang thở bằng máy. Ba ngày sau thì anh mất. Anh mất trên tay tôi với nụ cười viên mãn. Chúng tôi đã cùng khóc nhưng là vì quá hạnh phúc. Anh vẫn đùa “Cái chết đâu phải là sự xa cách vĩnh cửu. Anh đã đợi 28 năm để gặp em thì có đợi thêm vài chục năm nữa để đoàn tụ đâu có gì quá khó khăn”.
Người ta yêu nhau rồi chia tay đầy ra đấy, tuy vẫn sống nhưng tình yêu đã chết thì có khác gì cái chết. Còn chúng tôi một lần yêu nhau và mãi mãi yêu nhau, thế chẳng phải hạnh phúc hơn hay sao?
Mọi người an ủi tôi rất nhiều nhưng tôi đâu có đau khổ. Tôi đã được yêu, được làm vợ người mà tôi yêu, thế đã xứng một kiếp làm người rồi. Hơn thế nữa, bây giờ tôi lại còn sắp làm mẹ, một món quà vô giá chồng dành cho tôi trước lúc mất, thật tuyệt phải không?
Tôi biết rồi sẽ còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng luôn có chồng ở bên và con lại sắp đến bên tôi, tôi càng muốn mạnh mẽ. Nhưng nhiêu ngươi vân nghi tôi la ngươi phu nư bât hanh, ngươi đan ba sô khô vi mât chông qua sơm. Liêu tôi co phai đung như ngươi ta đang nghi thê không?
Theo Afamily
Vợ cũ của anh thường xuyên đến nhà chơi
Câu chuyện nói ra thì đúng là khiến tôi đau lòng khôn tả. Vì lúc này, tôi chỉ có suy nghĩ và lo lắng, sống trong nhà chồng mà cảm giác không yên chút nào.
Dù là chồng tôi chưa thể hiện cái gì thái quá, nhưng sự ghen tuông, đố kị của phụ nữ thật sự là quá lớn trong tôi, tôi không thể nào kìm được lòng, không thể sống thoải mái được.
Tôi và anh kết hôn khi anh vừa li dị vợ. Đó là người phụ nữ hơn anh 3 tuổi. Hai người lấy nhau do mai mối của người họ hàng nhưng không hề có tình yêu. Chỉ là ngày đó, cả hai cần có nhau, có điều kiện tốt lại thấy hợp tuổi nên là mới xác định hôn nhân. Nhưng suốt 5 năm làm vợ chồng, cả hai không bao giờ tỏ ra tình cảm với nhau. Nhất là khi họ chưa có con, không có sợi dây ràng buộc nào nên cuộc sống càng trở nên buồn tẻ.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. Vì vậy, vợ chồng càng trở nên căng thẳng, khó chịu với nhau. Sau nhiều lần như vậy, chị ấy quyết định ly dị và đòi phân chia tài sản. Thì anh đồng ý chuyện đó vì anh biết, hôn nhân của anh không xuất phát từ tình yêu nên không có gì phải níu kéo cả.
Và họ chia tay nhau, sau đó anh đến với tôi, yêu thương tôi thật lòng và hi vọng tôi sẽ sinh cho anh mấy đứa con. Tôi cũng yêu anh và vui vẻ nhận làm vợ anh, bỏ qua mặc cảm, bỏ qua rào cản anh là người đã có vợ. Giờ thì tôi đã sinh cho anh một đứa con trai, giống như anh mong ước. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn hạnh phúc, vui vẻ, vì lúc nào chồng cũng chiều tôi, nhưng mà anh lại làm tôi buồn.
Anh và vợ xảy ra nhiều xích mích trong quá trình sống, nhất là khi chị ấy nghi ngờ anh này kia. Vì đàn bà ở với chồng lâu mà không có con thường hay ngờ vực. (ảnh minh họa)
Vì gần đây có một chuyện khiến tôi thực sự mệt mỏi đó là, vợ cũ của anh hay đến nhà chơi, hay qua lại thăm hỏi mẹ của anh. Dù là trước đó họ đã dứt tình. Nhưng không hiểu sao, sau khi anh và vợ chia tay, tình cảm của họ có vẻ tốt đẹp hơn. Dù là anh không còn yêu cô ấy nữa, người anh yêu là tôi nhưng thái độ niềm nở, sự tiếp đón nhiệt tình của anh khi cô ấy tới nhà làm tôi chạnh lòng. Cô ấy vẫn đến thăm mẹ, vẫn nói chuyện vui vẻ với tôi, thăm tôi khi tôi sinh con. Còn mẹ và cô ấy nói chuyện với nhau rất tình cảm. Thực ra, cái cảm giác cô ấy cướp lại chồng của tôi thì hoàn toàn không có, với lại, cô ấy cũng không sinh được con. Tôi cũng biết cô ấy chỉ muốn tới thăm mẹ, có tình cảm với mẹ chồng, coi như đó là tình nghĩa bao năm chung sống nhưng tôi vẫn thấy ấm ức.
Tôi ghen với vợ cũ của chồng (ảnh minh họa)
Phụ nữ là thế, dù là biết không có gì nhưng chẳng ai thích chuyện vợ cũ của chồng tới nhà thường xuyên thế. Có thể là chị ta có ý tốt thật, nhưng mà, người mới ở nhà đó vẫn không hài lòng, không thể nào yên tâm. Giữa phụ nữ với nhau, giữa hai người vợ với nhau, có ai thoải mái được chuyện này.
Thế nên, từ ngày cô ấy tới nhà chơi, lúc nào tôi cũng sống đau khổ, không yên. Tôi mệt mỏi, lo sợ chồng sẽ xiêu lòng, hoặc là anh sẽ vì tiếc tình cũ, hoặc là vì anh sẽ không muốn làm tổn thương tình cũ mà anh nhạt nhòa với tôi. Thử hỏi, nếu như các chị là những người như tôi thì các chị có chịu đựng được chuyện này không, chứ đừng nói là tôi! Là phụ nữ, ai chẳng thế, chẳng muốn người mình yêu chỉ là của mình?
Theo VNE
Hận chồng, tôi đi phá thai Trước khi đến với nhau, tôi biết, anh đã từng có mối tình sâu đậm với người con gái đó. Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, nên bỏ qua thì mới sống được với nhau. Tôi và anh đã bỏ qua mọi chuyện để đến với nhau dù tôi biết, lòng anh còn thương nhớ người cũ. Nhưng tôi chấp nhận vì...