Đứa em thiệt thòi
Ở tuổ.i 42, mẹ mới sinh em. Vừa chào đời, cha mẹ đã nhận ra sự bất thường của em. Sau này lớn lên đi học, chị mới biết em bị hội chứng Down. Nhà nghèo lại đông anh em nên tuổ.i thơ của em chịu nhiều thiệt thòi, vất vả. Mỗi lần nghĩ đến những ngày còn nhỏ, chị ân hận vô cùng vì đã đối xử bất công với em.
Nhà không có đất đai nên cha mẹ chỉ biết làm thuê quanh năm. Năm em lên 6, mẹ và chị Hai lên thành phố bán hàng rong mưu sinh. Ở nhà chỉ còn cha và ba chị em mình. Năm ấy, chị mới 12 tuổ.i, cái tuổ.i còn ham ăn, ham chơi. Những ngày cha vác cuốc đi làm thuê, ở nhà chị và anh Tư cũng trốn theo lũ bạn rong chơi. Không ai nấu cơm, ngày nào em cũng phải nhịn đói đến tận chiều mới được ăn. Nhiều hôm, em đói quá đi tìm chị, không nhớ đường về, em đi lạc rất xa. Chị và anh Tư đã chạy xe đạp hơn cả chục cây số tìm em. Chị còn nhớ hình ảnh em ngồi dựa vào gốc cây bên đường, mặt tái mét, nước mắt, nước mũi tèm lem.
Vừa thấy chị, em khóc nức nở. Suốt đoạn đường về nhà, em ngồi sau xe đạp, ôm riết lấy chị không buông. Em sợ sẽ lạc chị một lần nữa. Dù em không nói được tròn âm rõ chữ như người ta nhưng chị vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi trong những tiếng ư ư của em.
Những hôm sau đó, chị không còn bỏ em ở nhà một mình nữa, nhưng cũng chẳng bày được trò gì cho em chơi. Thường các bạn đến nhà, tụm năm tụm ba chơi những trò chơi dân gian rất vui. Em không biết nói, lại khờ khạo nên không ai cho em tham gia. Em thường ngồi một mình, nhìn chị và bạn chạy nhảy, đùa vui. Tuổ.i thơ thiếu thốn, khó nhọc, không có bạn bè và cũng không có bất kỳ món đồ chơi nào. Chỉ tiếc là ngày ấy, chị còn quá nhỏ để hiểu và cảm thông với em.
Video đang HOT
Mỗi khi nhớ lại những lần đán.h đòn em tơi tả, chị lại hối hận biết bao. Hồi đó nhà mình dùng nước giếng. Mỗi lần đi học về, nhìn xuống giếng là cơn tức của chị lại trào lên. Bao nhiêu xà bông, quần áo, soong chảo, chén bát, thau chậu, em đều thả hết xuống giếng. Cũng may là cái giếng không quá sâu nên chị có thể bắc thang trèo xuống, vớt đồ lên. Sau khi dọn dẹp xong, chị bẻ cả chục cái roi dâm bụt, quất tới tấp vào người em. Có lần chân em tứa má.u chị vẫn không mảy may xó.t x.a.
Chị không hiểu em bị bệnh, đầu óc khờ khạo, không thể nhớ và hiểu được những lời dặn dò, răn đe của chị. Hôm sau, đi học về, lại thấy cái giếng ngổn ngang ca nhựa, chai lọ, xà bông, chị lại nổi giận đùng đùng lôi em ra đán.h. Chị không nhớ hết mình đã bao nhiều lần đán.h em vì cái tật thả đồ xuống giếng.
Cứ thế, em lớn lên trong sự thiếu thốn tình thương của mẹ và sự ghẻ lạnh của anh chị. Chỉ khi học hết cấp 2, từ môn sinh học chị mới hiểu được căn bệnh của em. Khi đó chị mới biết cơ thể và trí não của em khác biệt với người bình thường. Từ đó, em không còn phải hứng chịu những trận đòn vô cớ của chị nữa. Nhưng, đến khi chị nhận ra điều đó thì tuổ.i thơ của em cũng đã nhận lãnh bao bất hạnh, thiệt thòi. Không ít lần chị ước thời gian quay trở lại để chị được yêu thương em nhiều hơn.
Theo VNE
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt má.u của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổ.i gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổ.i sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuố.c. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ b.ỏ co.n.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Dâu cả Chị về làm dâu nhà chồng tôi thấm thoát đã hơn ba mươi năm. Chị là giáo viên dạy văn cấp 2, trường cách nhà hơn 30 cây số, ngày đó đường xá còn khó khăn, mà cuối tuần nào chị cũng đạp xe về phụ công việc đồng áng và chăm sóc các em. Nhà chồng tôi ngày đó còn nghèo lắm,...