Đưa di ảnh bố lên ban thờ, chồng đ.ập nát ngay trước mặt mẹ vợ
Mẹ tôi dù cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết mẹ buồn và đ.au đ.ớn lắm. Hôm ấy, cả đêm mẹ đã không ngủ.
Tôi và chồng đã cưới nhau được gần 7 năm, gia đình tôi có hai cậu con trai kháu khỉnh. Những ngày đầu mới cưới, cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng vất cả vì công việc của hai đứa chưa ổn định, lại đang phải học tiếp văn bằng hai. Thế nhưng, thời gian đó, dù khó khăn thế nào vợ chồng tôi vẫn sống hạnh phúc vô cùng.
Chồng tôi khi đó với tôi là một người đàn ông hoàn hảo vì rất yêu thương, chiều chuộng mẹ con. Tôi còn nhớ, dù vợ chồng lúc nào cũng thiếu thốn t.iền bạc vì còn trả nợ t.iền vay mượn để mua nhà nhưng anh luôn động viên tôi rằng, “mua nhà ai cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh như mình, chỉ cần vợ chồng cùng cố gắng rồi sẽ qua hết”. Chính vì những lời động viên đó mà tôi có thể vượt qua hết dù có lúc hai vợ chồng không có nổi 10 nghìn trong người.
Con trai đầu lòng ra đời, anh vui lắm. Ngày nào đi làm về nhìn thấy con là anh lao vào bế, ôm con rồi hôn hít chơi đùa. Những khi nhìn thấy bố con như vậy, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho mình một người đàn ông, một gia đình tuyệt vời đến vậy.
Những tưởng cuộc sống hạnh phúc của tôi sẽ được đền đáp sau bao nhiêu cố gắng, khó khăn, vất vả. Nhưng kể từ khi cuộc sống khá hơn và đặc biệt là sau khi tôi mang bầu đứa thứ hai, chồng tôi dần dần thay đổi.
Từ khi mang bầu đứa thứ 2, chồng tôi bỗng nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn. Ảnh minh họa.
Tôi không còn cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương như trước đây nữa, dù với con anh ấy vẫn rất hết lòng.
Tôi âm thầm theo dõi xem tâm tư, tình cảm của chồng như thế nào; hay tại sinh lý những ngày tôi mang bầu. Nhưng có lẽ, cuộc sống hôn nhân trục trặc đến với tôi từ những điều tôi không bao giờ nghĩ đến. Đó là lúc mẹ chồng bắt đầu sống cùng chúng tôi.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ bà là người tốt bụng, khác với những người mẹ chồng sách vở khác. Tôi cũng cứ tin rằng, mẹ chồng hiền lành hơn cả mẹ đẻ của mình, bà chẳng để ý đến việc nhà cửa, con cái của chúng tôi ra sao đâu. Để rồi hôm nay, khi cuộc sống vợ chồng rơi vào vực thẳm không thể cứu vãn được nữa, tôi mới nhận ra mọi chuyện từ mẹ chồng mà ra.
Kể từ khi sinh cháu thứ hai, mẹ đẻ phải vào Nam với em gái còn mẹ chồng ra chăm sóc con dâu và các cháu. Tôi tự bảo, mình sẽ nhẫn nhịn hết mức, nếu bà có nói gì sai thì cũng cố cắn răng chịu đựng để giữ không khí gia đình hoàn hảo vì tôi mất bố từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm nên chỉ mong gia đình được thuận hòa, tình cảm thôi.
Vậy mà, có lẽ vì tôi hiền quá nên mới dễ bị bắt nạt. Sinh con được gần nửa tháng thì tôi bị n.hiễm t.rùng m.áu, đêm sốt li bì đến nỗi lạnh quá nằm co giật, gọi mẹ chồng lấy được cho cái chăn xong là bà nằm ngủ tiếp. Chồng thì ngủ phòng trên không quan tâm gì.
Video đang HOT
Sáng hôm sau, đang sốt mơ màng thì mẹ chồng liền tuôn luôn một tràng: “Mẹ mày dậy mà ăn sáng đi, còn cho con nó bú. Cứ ngủ vậy con lấy gì mà bú, khổ thân thằng cháu bà”. Tôi đang sốc thì chồng cũng lại gần cho tiếp bài “Dậy mà ăn đi, cứ nằm lười”.
Cố lết dậy nuốt được hai thìa cháo, miệng đắng ngắt không ăn tiếp được thì mẹ chồng lại tiếp lời: “Nuôi con thì phải cố mà ăn không con nó khổ”. Chưa hết, khi cho con bú, vết khâu mới sinh những mẹ nào đẻ con rồi sẽ hiểu đau như thế nào. Vậy mà khi tôi kêu đau thì mẹ chồng cau có “Đau gì mà đau, ngồi ngay ngắn mà cho con bú đi”. Tôi bảo “Con bị rạch 6 mũi mẹ ạ, không ngồi thẳng được”. Mẹ tôi hậm hực “Cứ làm mình làm mẩy”.
Lúc đó, nước mắt tôi chực tuôn rơi. Tôi thầm hỏi có bà mẹ nào sinh con ra mà không thương con. Ai chẳng muốn con được khỏe mạnh, ai chẳng muốn nhiều sữa cho con bú. Rồi lại một tuần tôi bị ốm sốt và những câu nói của mẹ chồng vang cứ như bài ca cũ vang lên.
Những ngày sinh con tôi gần như bị stress vì không có người bên cạnh, chỉ có chồng và mẹ chồng chăm sóc. Ngày nào tôi cũng phải nghe một vài câu nói khó chịu nào đó. Bản thân tính tôi vốn hay tự ái nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Còn về chồng tôi, thực sự tôi không thể hiểu vì sao anh ấy lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Con sinh ra là có giọt m.áu của cả bố lẫn mẹ, vậy mà anh ấy bảo “Bi không hợp t.uổi bố, không biết nó có phải con anh không ấy nhỉ?”. Lần này tôi thực sự hết chịu nổi. Tôi cáu nhiều hơn, nhiều lúc nghĩ đến việc ôm hai con t.ự t.ử. Nhưng rồi tivi đưa tên người mẹ nào đó cũng vì như vậy mà bị chỉ trích nhiều lắm.
Rồi đến chuyện nhà cửa, là đỉnh điểm của mâu thuẫn sau này. T.iền mua đất làm nhà ở Hà Nội đều một công hai vợ chồng mà ra cả, vậy mà đi đâu mẹ chồng tôi cũng bảo nhà là của chồng, của gia đình nhà chồng, có thể đuổi tôi ra đường bất cứ lúc nào. Thực sự, tôi không thể hiểu mẹ chồng có đầu óc suy nghĩ không mà thốt ra được những câu đó.
Ngoài ra, cứ hễ chồng tôi đi làm về là mẹ chồng tôi lại cố tình kể tội tôi mà chồng tôi tin lời mẹ tuyệt đối chứ không cần hỏi thực hư mọi chuyện như thế nào.
Lấy chồng xa, lại sống cùng những con người nhẫn tâm như vậy, nhiều lúc tôi tủi thân nhớ bố vô cùng. Từ lâu, tôi đã nghĩ tới việc đặt di ảnh bố lên ban thờ để hương khói nhưng còn ngại ngần. Mấy hôm trước, tôi có trao đổi với chồng mà không hỏi qua ý kiến mẹ chồng vì nghĩ, nhà là của vợ chồng tôi chứ có phải của bố mẹ chồng đâu. Cũng may chồng tôi đồng ý.
Hôm trước, tôi làm 1 lễ nhỏ để rước di ảnh bố đẻ lên bàn thờ. Nhưng khi mẹ chồng tôi nhìn thấy, bà đã la toáng lên và yêu cầu hạ xuống. Bà cho đây là nhà là của chồng, không phải của tôi. Bà bảo: “Mày không được phép thờ bố đẻ tại nhà chồng được. Có gỡ bỏ di ảnh xuống ngay không. Không thì đừng trách tao độc ác”.
Cứ thế, bà sa sả nói như tát nước vào mặt con dâu và con trai. Bà bảo chồng tôi có lớn không có khôn, bị vợ điều khiển. Rồi bảo tôi là đứa con dâu hỗn láo qua mặt cả mẹ chồng. Có mẹ tôi ở đó (mẹ tôi vừa từ Nam bay ra thăm cháu), bà còn nói mẹ tôi không biết dạy con gái để con gái láo xược như vậy. Mẹ tôi há miệng mắc quai, chỉ còn biết xin lỗi bà và bảo sẽ dạy dỗ tôi lại.
Chồng tôi nghe thấy mẹ nói như vậy cũng đùng đùng đổi ý theo. Lúc đó, ngay trước mặt mẹ đẻ và đứa con đầu của tôi, anh ấy đã lấy di ảnh bố vợ xuống và đ.ập tan tành. Tôi và cả mẹ tôi đều vỡ vụn trong tin.
Mẹ tôi dù cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết mẹ buồn và đ.au đ.ớn lắm. Hôm ấy, cả đêm mẹ đã không ngủ.
Chiều hôm đó, ngay trước mặt mẹ đẻ và đứa con đầu của tôi, anh ấy đã lấy di ảnh bố xuống và đ.ập tan tành. Ảnh minh họa
Sau ngày hôm đó, tôi cũng dần thay đổi tính tình. Tôi cãi lại bất cứ lời nói nào sai trái của mẹ chồng tôi hay chồng tôi. Bất cứ lúc nào mẹ chồng kể tội là tôi vặn hỏi lại cho mẹ chồng hết lý. Cũng vì thế mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt.
Không ít lần tôi nghe thấy mẹ chồng xui chồng tôi b.ỏ v.ợ, bảo tôi hư hỏng. Rồi bà còn ghê gớm hơn khi bảo “Nhà đứng tên con rồi, con hoàn toàn có quyền quyết định với căn nhà mình ở. Con cứ đuổi nó ra khỏi nhà đi cho mẹ”.
Cuộc sống gia đình tôi bây giờ đang ở bờ vực tan vỡ, tôi chỉ thương hai con nhỏ không biết rồi sau này sẽ sống sao khi không có đủ bố đủ mẹ bên cạnh. Xin hãy cho tôi lời khuyên lúc này.
Theo Nhã Vy /Nguoiduatin
"Cứ ngủ với nhau là phải cưới thì tôi có cả chục đời vợ rồi"
Nghe những lời Quang nói, tôi c.hết trân tại chỗ. Hóa ra, tôi chỉ là người để anh qua đường, lợi dụng mà thôi.
Tôi quen Quang trong hoàn cảnh đặc biệt, đó là khi anh vô tình va vào xe tôi khiến tôi bị ngã. Quang đỡ tôi dậy, thấy chân tôi trầy xước, anh lập tức đưa tôi vào viện, nhiệt tình chịu trách nhiệm và hứa sẽ đến bù thiệt hại cho tôi.
Thời gian tôi bình phục hoàn toàn cũng là lúc Quang ngỏ lời yêu tôi. Tôi nhận lời, vì thực sự trái tim tôi đã rung động trước anh rồi.
Quang là công tử con nhà giàu chính hiệu. Anh cao ráo, đẹp trai, phong độ, nói chung anh khác hẳn với một con bé đang học năm cuối ngây thờ, khù khờ như tôi. Tôi là người ở quê, thú thực, năm cuối rồi mà nhìn tôi vẫn giản dị hệt như mấy em mới vào đại học.
Thời gian yêu nhau, Quang rất tốt với tôi. Anh đưa tôi đi chơi, đi ăn, tặng tôi những món quà bất ngờ và lãng mạn. Anh khiến tôi thấy hạnh phúc, rằng cả thế giới này ngoài anh ra chẳng còn điều gì tuyệt vời hơn thế.
Thế rồi, yêu nhau nửa năm, chúng tôi gần gũi. Anh là người đầu tiên của tôi. Xác định ở với anh, tôi cũng nghĩ nhất định sẽ lấy anh làm chồng.
Ảnh minh họa
Sau đó chúng tôi thường xuyên đi lại, anh chiều chuộng tôi hơn hẳn. Tôi thấy mãn nguyện và nghĩ rằng mình thật may mắn khi được anh yêu. Nhưng rồi ngày vui ngắn chẳng tày gang, được vài tháng sau đó, tôi thấy anh bắt đầu lạnh nhạt.
Đầu tiên là việc anh ít đến gặp tôi hơn hẳn, cả tuần may ra được một lần. Tôi hỏi thì anh nói bận công việc. Cuộc hẹn hò vỏn vẹn diễn ra trong nhà nghỉ. Lúc anh quấn lấy tôi, anh nồng nhiệt lắm, nhưng cứ xong việc là anh lại tỏ vẻ hời hợt, không muốn chuyện trò.
Thế rồi một ngày, tôi bắt tận tay anh đang ôm ấp người phụ nữ khác. Quá sốc và đau khổ, tôi đuổi theo và bắt anh ba mặt một lời. Mới đầu, Quang hơi bàng hoàng, nhưng sau đó, anh bảo cô gái kia đi trước đi, để anh nói chuyện với tôi. Cô ả nhìn tôi, cười khinh khỉnh rồi quay đi.
Tôi bắt Quang giải thích, anh nói đó là bạn anh thôi. Tất nhiên tôi có phải con ngu đâu mà không hiểu. Tôi nói đến chuyện chúng tôi đã ở với nhau, anh phải có trách nhiệm và cưới tôi.
Thật không ngờ, Quang đột ngột đổi thái độ. Anh cười nhạt: "Cô hay nhỉ, tôi với cô ở với nhau là đôi bên tự nguyện. Nếu cứ ngủ với nhau là phải cưới thì tôi có cả chục đời vợ rồi".
Nghe những lời Quang nói, tôi không tin nổi vào tai mình nữa. Loạng choạng, sững sờ... tôi đứng không vững mà ngã ngồi ngay xuống.
Quang bỏ đi, anh nói nếu muốn yêu anh nữa thì đừng quàng trách nhiệm vào cổ anh, anh ghét đặc, ai cũng cần có tự do của mình.
Lúc này, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của Quang. Thật không ngờ, với anh, tôi chỉ là người qua đường, anh chỉ coi tôi như một sân ga, anh đến rồi đi. Còn tôi, tôi mê muội yêu anh và tự huyễn hoặc mình. Trong cơn đau khổ và thất vọng, tôi vẫn không thể tin nổi mình phải chịu đựng những chuyện này. Tôi phải làm gì bây giờ đây, khi mà tôi hận anh, nhưng tình yêu tôi dành cho anh còn quá lớn?
Theo Maianh/Phunutoday
Khốn khổ, n.hục n.hã vì lấy phải ông chồng "vắt cổ chày ra nước" Thuở mới yêu nhau, thấy anh có vẻ cũng chặt chẽ chi tiêu, tôi chậc lưỡi, thôi lấy một người thế còn hơn một người tiêu hoang... Ngày mới hẹn hò, dẫn nhau đi uống nước, chưa bao giờ Hoàng đưa tôi vào quán cà phê mà chỉ ngồi trà đá hướng dương. Lúc ấy nghĩ sinh viên thì đơn giản, hai đứa...