Đứa con trong bụng vợ, của tôi hay gã nào?
Sau chuyến đi công tác, vợ tôi về có thai. Đó có đúng là con tôi không khi mà hơn 6 năm rồi vợ chồng tôi không thể có con?
Tôi đã suy nghĩ gần 2 tuần nay mà không thể đưa ra quyết định cuối cùng cho mình. Tôi đắn đo rất nhiều thứ. Một mặt tôi muốn hỏi thẳng vợ về chuyện cái thai trong bụng cô ấy nhưng mặt khác tôi lại muốn huyễn hoặc bản thân mình, muốn có những sự thật bị che giấu đi để vợ chồng cứ mãi như bây giờ? Tôi phải làm gì cho đúng đây?
Vợ chồng tôi lấy nhau đến giờ đã được 6 năm. Lẽ ra, chúng tôi sẽ là một gia đình hạnh phúc, đáng mơ ước của mọi người nếu như chúng tôi có với nhau một mụn con. Nhưng cuộc sống đúng là không cho ai tất cả bao giờ. Vợ chồng tôi có công việc ổn định, thu nhập rất khá, cả hai đều được đánh giá là có ngoại hình đẹp. Ai nhìn vợ chồng tôi cũng khen chúng tôi đẹp đôi, con sau này sinh ra chắc chắn sẽ đẹp lắm. Thế nhưng cuộc đời oái oăm, lấy nhau đến giờ vợ chồng tôi vẫn chưa có con.
Chúng tôi cũng đã đi khám và thuốc thang nhiều nhưng chưa có dấu hiệu khả quan. Trường hợp của chúng tôi chưa thể tìm ra nguyên nhân vì sao mặc dù sức khỏe của cả hai vợ chồng đều tốt. Các bác sĩ bảo chúng tôi phải lạc quan, có niềm tin thì mới được. Mặc dù buồn trong lòng nhưng vợ chồng tôi vẫn động viên nhau. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng con cái là cái lộc trời cho, có thể thời điểm này ông trời thử thách chúng tôi nên chưa cho chúng tôi có con.
Vợ tôi có bầu nhưng tôi không biết cái thai ấy liệu có đúng là con tôi? (Ảnh minh họa)
Khoảng thời gian gần đây vợ tôi hay buồn rầu, suy nghĩ linh tinh. Có đôi lúc tôi thấy cô ấy ngồi khóc một mình. Tôi hiểu tâm trạng của vợ. Có lẽ cô ấy cũng đau khổ nhiều lắm vì với người phụ nữkhông niềm hạnh phúc nào bằng việc được làm mẹ. Tôi thương vợ vô cùng nhưng không dám xoáy sâu vào chuyện con cái sợ làm cô ấy tổn thương thêm nữa.
Cách đây hơn 2 tháng vợ tôi đi công tác. Chuyến đi đó chỉ có mình vợ tôi mà thôi. Nghe nói vào đó sẽ có một anh chi nhánh trong đó tiếp đón và giúp đỡ vợ tôi hòa nhập địa bàn làm việc trong đó, thời gian khoảng 2 tuần. Đó sẽ là một cuộc công tác bình thường như bao lần khác nếu như không phải sau khi về được một thời gian thì vợ tôi… có bầu.
Tôi phải làm gì đây? Có khi nào cái thai đó là con tôi không hay nó là kết quả của một sự chờ đợi quá lâu mà vợ tôi làm liều? (Ảnh minh họa)
Vợ tôi hân hoan và vui mừng cô cùng. Không biết phải nói thế nào để miêu tả hết sự vui mừng của cô ấy khi biết mang thai. Nhưng tôi thì không. Tôi có cái gì đó gợn lên trong lòng về cái thai bởi vì tính ngày, tính tháng, dường như vợ tôi thụ thai trong khoảng thời gian cô ấy đi công tác. Tôi hoang mang vô cùng bởi vì sống lâu trong sự chờ đợi việc có con khiến tôi dần mất lòng tin. Tôi không nghĩ giờ vợ tôi lại dễ dàng có con đến thế. Tôi sợ rằng… vì khao khát có con mà vợ tôi đã lén lút quan hệ với ai đó để che mắt tôi.
Suốt 2 tuần nay kể từ khi biết vợ mang bầu, lòng tôi hoang mang lắm. Tôi đặt ra đủ mọi giả thiết mà chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Một nửa tôi muốn hỏi vợ cho ra ngọn ngành, dù cô ấy có trót dại thì tôi cũng sẽ tha thứ nhưng tôi không muốn mình là thằng ngu bị cắm sừng. Nửa kia tôi lại muốn im lặng để cùng vợ tận hưởng cảm giác hạnh phúc được làm cha, làm mẹ này. Vì tôi biết khi sự thật nói ra chắc chắn mọi chuyện sẽ không thể nào như ban đầu được nữa.
Tôi phải làm gì đây? Có khi nào cái thai đó là con tôi không hay nó là kết quả của một sự chờ đợi quá lâu mà vợ tôi làm liều?
Theo Khampha
Trò chơi tình ái ( phần 4)
" Vậy chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé, ai nói yêu trước người đó sẽ thua và cuộc chơi sẽ kết thúc". Dương quay lại nói với tôi đầy phấn khích. Điều đó khiến cô vui sao?"
- "Tú ư? Tú nào ở đây? Cô làm cái quái gì với em tôi vậy?" Tâm trí lên tiếng. Thực tại thì tôi vẫn tỏ ra rất lịch thiệp như cách mà tôi vẫn thường cư xử.
Video đang HOT
- "Ồ, rất vui được gặp em!"
- "Dạ, em chào anh chị, em cũng rất vui khi gặp anh chị của anh Dũng. Anh ấy nói đến anh chị nhiều, hôm nay mới có dịp giao lưu ạ". &'Tú' cười rạng rỡ, thân thiện, vẻ đàng điếm biến đâu mất, cô ta giấu cái đuôi hồ ly kĩ thật.
Chúng tôi cũng trò chuyện về thời tiết vùng miền, về triển lãm tranh của Dũng ,về công việc trong trường của Nhi và về bệnh nhân của tôi, rồi liên tưởng đến câu chuyện thẩm mĩ làm chết người phi tang xác. Dũng dặn dò vẻ chân thật "Anh phải thật cẩn thận đấy nhá, sai một ly là đi một cuộc đời đấy!"
Tôi cười và im lặng đồng ý với sự dặn dò của Dũng. Bỗng Nhi quay sang hỏi bạn gái Dũng làm tôi giật thót:
- "Chị nhìn em quen thật đấy! Hình như chị đã gặp em ở đâu rồi thì phải? Nhi băn khoắn.
- "Dạ, ai cũng nói thế khi gặp em, chắc tại khuôn mặt em nó đại chúng đó chị. Hôm rồi có người còn nhận lầm em là cô Dương nào đó cơ ạ..." Tú cười đưa mắt nhìn tôi một cách thẳng thắn.
- "Giờ em làm việc cùng với Dũng à?"
- Dạ, em làm mẫu cho anh ý..." Tú trả lời và cầm ly nước trên bàn uống một hớp.
Vậy là cô ta không phải Dương ư? Không đời nào, từ giọng nói đến khuôn mặt, như tạc từ một khuôn. Sẽ có lúc tôi lột mặt nạ của cô ngay thôi...
- "Tối nay chị làm bữa tiệc nhỏ, hai em đến nhà chị đi, ra ngoài ồn ào,về nhà nói chuyện tiếp nhá.." Nhi đề nghị.
- " Em có muốn đến thăm nhà anh chị không?" Dũng quay sang nhìn Tú đề nghị.
"Dạ, em sẽ cùng nấu với chị nhé!" Tú cười tươi. Sao cô ta lại thản nhiên thế nhỉ?
Vậy là cô ta không phải Dương ư? Không đời nào, từ giọng nói đến khuôn mặt, như tạc từ một khuôn. Sẽ có lúc tôi lột mặt nạ của cô ngay thôi... (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn hai người đàn bà đang hí hoáy cười nói trong bếp mà cảm thấy kì lạ. Rõ ràng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là vợ tôi không thể sống chung bầu không khí với cô ấy, thế sao giờ đây hai người đàn bà xa lạ lại có thể vui vẻ thế kia?
Tôi hỏi Dũng về Tú, thấy cậu em trai sôi nổi hẳn lên "Tú lạ lắm, lúc đầu làm mẫu cho bạn em, hôm em đến nhà bạn em chơi thì biết cô ấy, thế là quấn lấy nhau cho đến giờ ..."
- "Hai đứa quen nhau lâu chưa?" Tôi khoanh tay ngồi ngả ra nghế hỏi như ông bố hỏi thằng con trai đang dậy thì.
- " Cũng mới thôi anh, hơn tháng nay thôi ạ". Dũng hào hứng.
- " Lạ là lạ thế nào?" Tôi không giấu nổi tò mò.
- "Cô ấy như từ trên trời rơi trúng người em vậy, tự nhiên gặp rồi yêu không chịu được, cứ lạ lạ ,hay hay..." Dũng cười một cách phóng khoáng.
- "Cô ta từ địa ngục trồi lên chứ trời trăng nào ở đây" Tâm trí lên tiếng.
Tôi lặng thing lấy thêm trà cho Dũng, cậu ta đăng chăm chú vào quyển truyện tranh vợ tôi vẽ, lật trang này đến trang khác vẻ say mê.
Nhi nhờ tôi đi mua thêm một bịch khăn ướt, tôi lấy ví trong túi áo khoác treo trên mắc rồi bước ra ngoài.
Tôi mua thêm một vài thứ lặt vặt rồi đi lên thì gặp Tú đi xuống, tôi chạm mặt cô ta ở cửa ra vào siêu thị, cô ta chẳng buồn nhìn tôi mặc cho tôi đứng trân trân ở đó.
Tôi bước ra ngoài, đi vài bước rồi chợt khựng lại, tôi ngồi xuống chiếc ghế đá ở nên ngoài sảnh chung cư, dưới gốc cây tùng cao gấp ba lần người thường. Địa điểm lý tưởng để lột mặt nạ của cô ta.
Tú bước qua, tôi gọi giật lại
- "Ngồi xuống nói chuyện với nhau chút đi" Tôi đề nghị.
Tú dừng lại, tay xách túi đồ ,quay lại nhìn tôi vẻ rất thờ ơ, thách thức, lại cái vẻ mặt đó, cao ngạo, bất phục nó khiến tôi cảm thấy cáu tiết, tôi chỉ muốn lột cái vẻ mặt trần trụi đó ra, đắp vào đó một gương mặt với một khối cơ chỉ biết phục tùng, thật là ương ngạnh.
Cô ta đứng đó, nhìn tôi với thái độ bất cần, phải, đó mới chính là cô chứ, Dương hay Tú chả quan trọng, dù sao cô cũng đã lộ đuôi hồ ly ra rồi, ả đàng điểm.
- "Tôi muốn cô tránh xa em tôi ra, cô không xứng đáng với cậu ấy". tôi nghiêm túc.
Cô ta đút tay vào túi áo, nhìn tôi vẻ thờ ơ:
- " Tôi không xứng đáng với anh ấy vậy tôi xứng đáng với anh sao?"
- "Cô thật đáng ghê tởm" Tôi cảm thấy khinh bỉ vẻ trơ tráo của cô ta.
- " Vậy sao?" Cô ta đột ngột tiến lại gần, cúi sát vào mặt tôi, khoảng cách chỉ còn một làn hơi thở. Tim tôi rộn lên, náo nức, khốn khổ, cái cảm giác tội lỗi trong tôi lại trỗi dậy. Khốn kiếp!
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, cao ngạo,thách thức, như thể tôi mới là thủ phạm của chuyện này. Tôi nhìn thấy trong đồng tử của Dương hình ảnh mê muội, thèm khát dục tính của tôi trong đó. Nó hiện lên rõ rệt không thể bị phủ định bởi bất cứ điều gì, một ham muốn bệnh hoạn!
- "Tôi phải làm gì với anh đây?" Dương nói và đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt tôi, thì thầm và liếm nhẹ vào vành tai tôi một cách khiêu khích. Các giác quan tội tỗi thức giấc và kêu gào thỏa mãn, cảm giác ám ảnh vị tanh của máu, của khuôn mặt thâm tím và ánh mắt bất phục khi tôi làm chuyện đó với cô ta.
Tôi quên mất bịch khăn giấy mua cho vợ, tôi quên mất cậu em trai tôi yêu quý đang chờ tôi trên nhà, tôi quên cả luân lý của riêng tôi, lý trí bị vứt xó, dục tính lên ngôi, tôi đáp lại Dương một nụ hôn đầy khao khát.
Dương cắn mạnh vào môi tôi đến bật máu. Tôi buông cô ta ra trong đau đớn nhưng đầy cảm giác thích thú.
Cô ta đứng đó, nhìn tôi với thái độ bất cần, phải, đó mới chính là cô chứ, Dương hay Tú chả quan trọng, dù sao cô cũng đã lộ đuôi hồ ly ra rồi, ả đàng điểm. (Ảnh minh họa)
- "Cô là con khốn". Tôi mắng chửi cô ta nhưng với một trạng trái đầy phấn khích, như một lời khen tặng.
Dương đứng thẳng dậy, nhìn tôi vẻ thờ ơ. Cô ta đút tay vào túi ,xách túi đồ và quay đi.
- "Chúng ta hãy giữ mối quan hệ này". Tôi đề nghị, lời nói từ phía sau nhưng Dương nghe rõ.
Dương đứng im, không quay lại, không trả lời.
- "Chúng ta không thể yêu nhau, tôi không yêu cô và tôi biết cô cũng thế. Nhưng...tôi ham muốn cô." Tôi thành thật.
- " Vậy chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé, ai nói yêu trước người đó sẽ thua và cuộc chơi sẽ kết thúc". Dương quay lại nói với tôi đầy phấn khích. Điều đó khiến cô vui sao?
Tôi đứng dậy đi về phía cô ta, nhìn cô ta một lúc thật lâu "Liệu mình có thể yêu ả đàn bà này không?" Tâm trí trả lời "Không!" Tôi yên tâm hơn nhiều, đó không phải là tình yêu, chỉ là sự ham muốn mà thôi, tôi nghĩ như thế ,khẳng định như thế, tôi đã từng nghĩ như thế....
Khi Dương bước đi vài bước, một cơn gió khốn khiếp ào qua, mùi hương của cô ta bao trùm lấy tôi. Mùi của gỗ, của hoa oải hương, mùi ướt át, mùi đàn bà, mùi thân thuộc, nó xốc vào mũi tôi, làm tôi chuếnh choáng như say rượu, tôi để cảm xúc dấn lối, lao đến cô ta, dắt cô ta đến sau cây tùng. Dương giật tay tôi ra và bước đi, vứt cho tôi cái nhìn khó chịu và khinh bỉ, nhưng điều đó chỉ làm tôi điên cuồng hơn, tôi lao đến và hôn cô ta một cách điên cuồng, máu ở miệng tôi lại rỉ ra vì phát cắn của tôi ta lúc trước, đau đớn nhưng rạo rực khoái lạc, tôi muốn phát điên với thứ xúc cảm lạ lùng quái đản ấy. Tôi ghì chặt lấy cô ta vào người, đè cô ta vào bức tường gạch phía sau cây tùng. Hôn một cách tham lam, sa đọa, tôi thấy tim mình đập loạn xạ, các khối cơ căng cứng, cô ta thở gấp gáp và cố gắng kháng cự. Cô ta cào vào cổ tôi một cái đau điếng, tôi mở mắt ra và thấy Dũng đang đi đến...
(Còn nữa)
Theo Khampha
Trò chơi tình ái (Phần 3) Đôi khi, tôi nhìn qua tường nhà mình, ngẫm nghĩ xem cô ta đang làm gì với cái mặt sưng vù và cái cổ tay chi chít sẹo. Tiếp khách chăng? Tại sao cô ta lại chọn cái nghề đấy nhỉ? Trông cô ta không có vẻ là gái làm tiền? nhưng sự thật thì cô ta đã nhận tiền từ mình mà,...