Đưa con đi chơi cuối năm bất ngờ thấy chồng ôm ấp nhân tình ngay giữa trung tâm thương mại cô vợ ít học đã vén váy làm chuyện không ngờ
Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Chuyện anh ngoại tình chị đã biết cách đây 5 tháng nhưng chị chọn cách im lặng chứ không làm um lên như nhiều bà vợ khác. Chị biết lấy được anh số phận một cô gái quê ít học như chị đã quá may mắn rồi. Nhưng điều mà chị đau đớn nhất chính là việc anh đã phản bội lời thề trước khi cưới chị làm vợ: “Anh hứa, dù có bất kì chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ làm chuyện có lỗi với em”.
Chị im lặng cũng một phần vì chị sợ ly hôn thì coi như đứa con trai chung giữa anh chị sẽ không còn tương lai nữa. Cho dù chị có để con lại cho bố nuôi thì chắc gì người phụ nữ bước vào căn nhà này thay chị sẽ đối xử tốt với con của chồng. Rồi thằng bé sẽ ra sao?
Lỗi là ở người lớn, đừng bắt trẻ con phải chịu đựng theo. Hơn nữa, anh có ngoại tình nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người bố. Anh vẫn về ăn cơm tối cùng con, đưa đón con đi học và chơi với con cho tới tận khi con lên giường đi ngủ. Chỉ có khác là khi sau khi con đi ngủ rồi, anh lại lặng lẽ phóng ô tô tới nhà cô ấy và 6 giờ sáng hôm sau anh mới có mặt ở nhà. Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà.
Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà. (Ảnh minh họa)
Chị biết rõ tình yêu anh dành cho chị đã không còn. Mà tình yêu không còn thì có níu kéo, đay nghiến, dằn vặt nhau cũng chỉ là vô ích. Mà làm um lên thì chung quy lại người đau khổ cũng vẫn là chị, người thiệt thòi cũng là con chị mà thôi. Thế nên chị chấp nhận chung sống hòa bình với anh dưới một mái nhà. Không ai quản việc của ai. Chị chỉ cần anh có trách nhiệm với con, thế là đủ.
Bạn bè nhiều người khuyên chị chia tay, giải thoát sớm đi để làm lại cuộc sống mới. Nhưng chị biết một người phụ nữ ít học chỉ biết ở nhà nội trợ chăm sóc con cái như chị thì đàn ông nào muốn lấy, huống hồ chị cũng đã bước sang cái tuổi 37 mất rồi. Vậy nên cứ duy trì cuộc sống như hiện tại có lẽ lại tốt hơn. Nếu một ngày anh muốn buông tay, tất nhiên chị không níu kéo nhưng chị muốn nó diễn ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Hôm ấy là ngày cuối năm, từ tối hôm trước con trai đã muốn bố đưa cả nhà đi mua sắm ở trung tâm thương mai. Anh đồng ý hứa hẹn với con nhưng sáng hôm sau anh lại gọi điện về cho vợ: “Anh có chút việc đột xuất không đưa con đi được, em đưa con đi giúp anh nhé”.
Chị biết việc đột xuất của anh là với cô ta chứ làm gì có việc nào khác nhưng chị vẫn vui vẻ nhận lời. Lúc bước ra cửa, con vẫn còn hỏi chị mãi rằng tại sao hôm nay bố nó không có nhà để đi cùng nó. Chị nói rằng bố bận công việc đột xuất không đi được. Thằng bé tỏ ra buồn bã lắm, nhưng rồi nó ôm choàng lấy cổ mẹ: “Chúng ta sẽ mua quà về cho bố mẹ nhé”. Chị mỉm cười nhưng sống mũi lại cay cay.
Nhưng khi hai mẹ con chị vừa gửi xe ở tầng hầm rồi bước vào thang máy lên tầng bán hàng của trung tâm thương mại thì gặp ngay cảnh tượng đau lòng ấy. Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Video đang HOT
Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
(Ảnh minh họa)
Vậy là nhân lúc con chưa nhìn thấy gì cả. Chị vội vàng ôm lấy chân rồi kêu lên: “Toàn ơi không biết con gì nó cắn chân mẹ mà đau quá. Con nhìn xem là con gì bắt giúp mẹ với, đau quá”. Chị vén váy lên cao một chút để thằng bé nhìn xem phía trên gối mẹ có gì không. Nghe mẹ hét thằng bé vội ngồi thụp xuống cứ thế xoa chân cho mẹ mà cố gắng tìm kiếm thủ phạm.
2 phút trôi qua không thấy con gì cả cậu bé 5 tuổi kéo lại váy xuống cho mẹ rồi ai ủi: “Mẹ hết đau chưa, thương mẹ quá, tí nữa con mua thuốc bôi cho mẹ nhé”. Chị xoa đầu con âu yếm, mọi chuyện qua rồi, họ đã đi qua cả rồi.
Trước khi quay đi, chị vẫn kịp nhận ra chồng đang tái mặt khi nhìn thấy mẹ con chị. Quay bước đi, chị cũng hiểu luôn được rằng đã đến lúc chị nên để con đối mặt với thực tại. Bởi vì anh công khai thế này thì có nghĩ rằng chị có cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra cũng không được nữa. Sớm muộn mái ấm của chị cũng không còn, mà sợ rằng lúc đó con lại sốc.
Chị quyết định đã đến lúc rồi, dù con có đau đớn vì cảm giác chia lìa thì ít ra bên cạnh nó vẫn còn có chị, có người mẹ yêu thương nó vô điều kiện này.
Theo Tamsubuon
Hạnh phúc của người đàn bà bị phản bội
Nỗi đau này chỉ mình Linh Đan và buổi chiều mùa đông ảm đạm đó biết mà thôi!
Một ngày cuối năm, anh nhắn tin hẹn cô ra quán cà phê đối diện công ty. Nhận được dòng tin nhắn, cô chẳng biết phải nên vui hay nên buồn, chỉ biết mình phải đi. Chuyện cũ dù thế nào cũng cần một lí do để khép lại.
Mùa đông, trời âm u, hệt như cõi lòng của Linh Đan lúc này. Nó xầm xì và chẳng thấy chút sức sống nào. Linh Đan đến quán muộn hơn giờ đã hẹn. Không phải vì cô có thói quen đến trễ mà vì hôm nay, cô muốn xem, người đàn ông đó có kiên trì đợi mình hay không.
Quán cà phê nhỏ nhưng yên tĩnh. Nó hợp cho một cuộc gặp gỡ như thế này. Linh Đan đã nghĩ rất nhiều về những câu mà cô sẽ hỏi anh... Nhưng rồi mọi thứ bay biến khỏi đầu cô khi vừa đặt chân tới quán, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh anh ngồi đó, bên cạnh là... Thùy Anh.
Linh tính mách bảo cái điều tồi tệ ấy, nhưng Linh Đan cố gắng không tin nó là sự thật. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cảm giác như mình ở một thế giới còn hai người kia ở một thế giới:
huyện cũ dù thế nào cũng cần một lí do để khép lại. (Ảnh minh họa)
- "Sao... cậu lại ở đây?" - Linh Đan cất tiếng hỏi Thùy Anh.
- "Mình... mình..." - Thùy Anh không nói được thành lời.
- "Anh và Thùy Anh tới để mời em đám cưới" - Duy Nghĩa mở lời đỡ cho cô gái ngồi bên cạnh mình.
Trái tim Linh Đan tưởng như ngừng đập trong vài giây. Cái viễn cảnh này có nằm mơ cô cũng không hình dung được. Thùy Anh tuy không phải là bạn bè thân thiết nhưng rõ ràng, cô ấy biết thừa chuyện tình của Linh Đan với Nghĩa, tại sao bây giờ cô ấy lại ngồi bên anh với tư cách vợ sắp cưới?
- "Hai người... hai người yêu nhau từ bao giờ, tại sao lại như vậy?" - Linh Đan dẹp bỏ mọi sĩ diện. Cô đã nghĩ mình sẽ tự kiêu để tỏ ra kiêu ngạo trước anh nhưng giờ đây mọi thứ bay biến hết.
- "Anh biết em sẽ ngạc nhiên nhiều lắm... Hãy cứ bình tĩnh, anh sẽ kể cho em nghe mọi điều".
Mặc dù có lời mào đầu đó của Nghĩa, nhưng quả thật Linh Đan không thể nào tập trung nổi. Cô và anh yêu nhau nào có ngắn ngủi, cũng gần 3 năm trời, cũng đủ những thề non hẹn biển. Họ cũng chỉ mới chia tay nhau được 4 tháng nay. Nói đúng hơn, là cả hai dừng liên lạc trong 4 tháng, Linh Đan còn chưa xem đó là một sự chia tay, nó giống như giận dỗi vậy thôi. Thế mà giờ, anh đang ngồi cùng bạn cô và nói rằng họ sắp cưới nhau.
Linh Đan còn chưa xem đó là một sự chia tay, nó giống như giận dỗi vậy thôi. Thế mà giờ, anh đang ngồi cùng bạn cô và nói rằng họ sắp cưới nhau. (Ảnh minh họa)
- "Anh hiểu cảm giác của em lúc này. Em có thể coi đó là sự phản bội cũng được, dối trá cũng chẳng sao. Chỉ có điều, anh đã từng nói chia tay khá nhiều lần, nhưng em không chấp nhận. Anh đã từng có lúc yêu em, nhưng càng lúc anh càng nhận ra chúng ta không hợp. Anh muốn dừng lại nhưng em không chịu. Anh không muốn em phải tổn thương nên đã lặng lẽ rút lui như thế..."
- "Anh và cô ta... hai người yêu nhau lén lút sau lưng tôi từ bao giờ"
- "Từ những lần chúng mình còn yêu, em giận hờn vô cớ, anh mệt mỏi vì haid đứa không thể hiểu được nhau. Anh tìm đến Thùy Anh để chia sẻ... Và, bọn anh đã yêu nhau. Cũng phải khó khăn lắm hai đứa mới dám thừa nhận tình cảm này của mình vì bọn anh hiểu, đang làm điều có lỗi với em".
- "Có lỗi... Anh nói nhẹ tựa lông hồng vậy sao?"
- "Em bình tĩnh lại đi... Thực ra, em cũng không còn yêu anh, cái em níu giữ chỉ là không muốn đánh mất cuộc tình đã bỏ công, bỏ sức để yêu thôi... Nếu còn yêu, em đã không im lặng suốt mấy tháng qua như thế. Chúng ta yêu nhau mà, tại sao lại cứ thế mà mất nhau? Chẳng qua là yêu không đủ lớn để từ bỏ cái tôi của mình mà tìm nhau thôi"
Thùy Anh nắm lấy bàn tay Linh Đan:
- "Mình biết mình có lỗi với cậu. Mình cũng đã trốn tránh tình cảm này nhưng không thể. Ngày hôm nay mình cùng anh ấy đến đây để tạ lỗi với cậu. Dù cậu có chửi bới, đánh đập thế nào mình cũng không chống cự lại đâu".
(ảnh minh họa)
Linh Đan gạt tay Thùy Anh ra. Cô nhìn bằng ánh mắt đầy căm giận. Giá mà có thể, Linh Đan chắc hẳn sẽ lao vào mà cấu xé hai con người đó. Nhưng giờ cô chỉ có một mình, và dù cô có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng đã là chồng vợ của nhau, cô mãi mãi là kẻ ngoài rìa:
- "Tôi ghê tởm hai người... "
Linh Đan phóng ra khỏi quán cà phê sau khi xé tan tờ thiệp cưới. Đằng sau lưng cô là những ánh nhìn thương xót và đầy tội lỗi. Cả Nghĩa và Thùy Anh có lẽ đều không biết rằng, ở một góc phố khác nơi cách họ không xa, Linh Đan đang ngã khụy và bật khóc.
Cuối cùng thì màn kịch của Linh Đan cũng thành công rồi. Hai người họ đã đến với nhau bằng tình yêu chân thành. Giờ thì Linh Đan có thể yên tâm nếu một ngày nào đó cô rời xa cõi đời này. Nghĩa tìm được hạnh phúc mới...và Linh Đan tin, Thùy Anh có thể thay cô làm tốt vai trò của người vợ. Những ngày còn lại ngắn ngủi của cuộc đời bệnh tật, Linh Đan thấy nhẹ lòng vì người đàn ông mà cô lo lắng nhất cũng đã quên cô, theo cái cách mà cô mong muốn!
Nỗi đau này chỉ mình Linh Đan và buổi chiều mùa đông ảm đạm đó biết mà thôi!
Theo Tamsubuon
Mẹ một con tự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt Mọi thứ dồn nén lâu nay chỉ khiến tôi muốn chạy thật nhanh, đi thật xa khỏi cuộc sống đó. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với tất cả những gì tôi đã làm. Ai cũng bảo con gái đất Hải Phòng cá tính. Vâng, tôi thừa nhận vậy. Lớn lên từ thành phố cảng, trải qua biết bao nhiêu mùa phượng đỏ, tôi...